Kiều Triền

Chương 43

“Chị Lưu, nhà họ Tô muốn em rút lui nên mới ép em đền nhiều tiền vi phạm hợp đồng như vậy, nếu như em không đền được, sợ sẽ sớm bị ép đến đường cùng.” Hai tay Tô Yểu ôm đầu gối xuất thần.

Bây giờ cô mới hiểu được tiền thật sự rất quan trọng, vậy mà lúc trước cô lại ngốc nghếch đưa hết tiền cho Vương Quyên, thật sự là quá ngu xuẩn!

“Yểu Yểu, em không thể rút khỏi giới giải trí được, nếu em rút lui thì sẽ bị nhà họ Tô đùa bỡn.” Lưu Di cắn môi: “Hay là chúng ta viết bài, làm lớn chuyện này lên, em cũng có một ít fan, xem thử có công ty giải trí nào bằng lòng nhận em không.”

Nếu như có thể ký hợp đồng với công ty tốt hơn, nói không chừng sẽ không cần hủy hợp đồng những đại ngôn kia.

“Chị Lưu, chị cảm thấy lúc này em còn có thể lên Weibo sao?”

“Bọn họ nhanh tay vậy sao?” Lưu Di không tin được, lập tức đăng nhập vào Weibo của Tô Yểu, kết quả thật sự không đăng nhập được, mật khẩu đã bị thay đổi.

Không có tài khoản Weibo này, nếu dùng tài khoản phụ thì cần tiền mới hot được.

Không chỉ như thế, chị Lưu còn thấy vài bản thảo bôi đen, nói Tô Yểu ăn cháo đát bát, vừa có danh có tiếng đã đòi hủy hợp đồng, không quan tâm đến công ơn bồi dưỡng, đào tạo của công ty, muốn tan đàn xẻ nghé với Giải trí Thông Thị. Tuy rằng những bài viết này không hot lắm nhưng nếu những bài bôi đen xuất hiện nhiều hơn thì sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của các công ty khác đối với cô.

“Thật quá quắt, vừa đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng thôi mà giờ bản thảo đã phủ kín.” Lần đầu tiên Lưu Di cảm giác được tận cùng của sự tuyệt vọng. Thứ nhất, các cô không có nhân mạch*. Thứ hai, các cô cũng không có tư bản.

Làm sao đấu lại được Giải trí Thông Thị.

*Nhân mạch: Chỉ mối quan hệ, vòng bạn bè, người quen biết trong giới. Người có "nhân mạch" tốt tức là người có mối quan hệ rộng rãi, được lòng người.

“Chị Lưu, chị về trước đi, em sẽ suy nghĩ lại.”

“Em có ổn không? Hay chị ở lại với em?” Lưu Di nhìn Tô Yểu, cô ấy rất đau lòng, trong mắt Tô Yểu không có chút ánh sáng.

Bị chính bố mẹ mình ép đến đường cùng, gặp ai cũng sẽ sụp đổ.

“Không cần, cho em yên tĩnh một chút.” Tô Yểu vùi mặt vào đầu gối.

Lưu Di lắc đầu, cuối cùng rời đi.

*

Buổi trưa kết thúc quay phim, Lục Chi Châu mới được Tiêu Hách thông báo những chuyện này. Sáng sớm hôm nay, anh vừa mở mắt ra đã bận tối tăm mặt mày. Thật sự quá bận rộn, anh còn không có thời gian xem điện thoại.

Chờ đến khi Tiêu Hách biết, chuyện này đã tràn lan trên mạng, không ít tài khoản marketing đã chuyển tiếp, hơn nữa có nhà họ Tô tạo thế, không ít người nói Tô Yểu muốn rút khỏi giới giải trí.

Nhưng khi đó Lục Chi Châu đang quay phim, Tiêu Hách do dự nhiều lần vẫn không làm phiền, dù sao cũng phải quay xong, cô Tô không gọi điện thoại cho anh Lục hẳn là cũng không muốn quấy rầy công việc của anh.

Vì vậy, suy nghĩ đó của Tiêu Hách đã dẫn đến việc tiền thưởng tháng này bị trừ sạch.

Lục Chi Châu nhìn WeChat của anh và Tô Yểu vẫn không có tin nhắn mới, chuyện này lên men một ngày nhưng cô vẫn không tìm anh giúp đỡ.

Sắc mặt Lục Chi Châu lạnh lùng nhưng lại cảm thấy đau lòng, cô gái nhỏ này sao lại quật cường như vậy, đến lúc này rồi mà cũng không chịu tìm anh giúp đỡ.

Anh gọi điện thoại cho Tô Yểu, chuông vang lên một hồi lâu mới có người bắt máy. Ngoài trời đã tối, trong phòng cũng tối đen, Tô Yểu không bật đèn, ngồi trên sô pha cả buổi chiều, suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ gì cả.

Thấy Lục Chi Châu gọi điện thoại tới, cô do dự một lúc lâu mới bắt máy, không biết Lục Chi Châu có biết chuyện này hay không.

Điện thoại kết nối, không ai không mở miệng nói chuyện, hai người nghe tiếng hít thở của đối phương. Hốc mắt Tô Yểu nóng lên, rõ ràng anh không nói gì nhưng biết người đầu dây bên kia là anh, Tô Yểu liền cảm thấy uất ức, rốt cục cũng tìm được đối tượng để kể ra mọi chuyện.

“Lục Chi Châu, có lẽ em sẽ rút khỏi giới giải trí.”

Cuối cùng, Tô Yểu vẫn mở miệng trước, giọng nói của cô khàn khàn, mang theo vẻ tuyệt vọng.

Hiện tại đã không cho phép cô lựa chọn, Tô Vệ Đông gửi WeChat cho cô nói rằng một là cô tự rút lui, hai là sẽ bị ép. Kết quả của hai lựa chọn này giống nhau, đều phải rút khỏi giới giải trí nhưng bị ép còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng cao hơn.

Lục Chi Châu vốn đã hơi tức giận vì chuyện đã đến mức này nhưng cô cũng không mở miệng nhờ anh giúp đỡ, nhưng bây giờ khi nghe thấy giọng nói ấm ức của cô, anh không nổi giận nổi, chỉ cảm thấy đau lòng.

Một lúc lâu sau, Lục Chi Châu thở dài, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Yểu Yểu, đến bên cạnh anh đi, đến Chúng Ngu.”