“Đúng vậy, còn đang thảo luận, nội bộ công ty còn chưa cân nhắc cho ai, xác suất lớn là cho cô ta.” Đại ngôn hàng đầu, thương hiệu vừa xem nghệ sĩ, cũng vừa xem năng lực của công ty. Nếu như Tô Mạn không phải ở trong Truyền thông Chúng Ngu thì đại ngôn không tới phiên cô ta.
“Vậy thì cho Đường Đường đi, Tô Mạn không phù hợp với thương hiệu này.” Nếu Tô Mạn muốn giẫm lên Tô Yểu, vậy anh không ngại đá Tô Mạn mấy phát.
“Được rồi, một lát nữa em sắp xếp, Đường Đường cũng không tệ, địa vị cũng cao hơn Tô Mạn, hơn nữa bối cảnh nhà họ Đường cũng mạnh hơn rất nhiều.” Dù sao cũng chỉ là một cái đại ngôn, Trịnh Nam Trạch nào quan tâm, dù sao cũng là nghệ sĩ của Truyền thông Chúng Ngu.
Không lâu sau, thư ký đã trở lại: “Tổng giám đốc Trịnh, là giám đốc Lý sắp xếp Đổ Miểu, còn chưa ký hợp đồng, Đỗ Miểu đang ở dưới lầu náo loạn.”
“Xùy, náo loạn cái gì, bảo giám đốc Lý thu dọn đồ đạc về nhà, thông báo cho Tô Yểu đến ký hợp đồng, đây chính là diễn viên mà đạo diễn Cố đã nhìn trúng ngay từ đầu, đừng thay đổi người khác.”
Trịnh Nam Trạch nhìn Lục Chi Châu một cái, lời này của anh ấy chính là đưa Cố Kính ra làm bia đỡ đạn, khiến người khác cho rằng là Cố Kính tán thưởng Tô Yểu, sẽ không khiến người ta liên tưởng đến Lục Chi Châu.
“Vâng, tôi đi đây.” Thư ký vội vàng đi ra ngoài, như vậy xem ra, Đỗ Miểu mất mặt chết đi được.
“Anh Lục, như vậy có được không?”
“Ừm, người dùng không được thì sa thải là tốt, đừng ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.” Bằng không sau này cái gì A Miêu, A Cẩu đều có thể nhét người vào phim do công ty sản xuất.
“Vậy anh có muốn với chị dâu một chút hay không?”
“Không cần, đừng nói do anh sắp xếp, vừa rồi cậu nói như vậy là rất tốt.” Lục Chi Châu cũng không phải làm việc tốt không lưu danh mà là không muốn gây áp lực cho Tô Yểu.
Có thể là bởi vì từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm của bố mẹ nên Tô Yểu là một cô gái mẫn cảm. Nếu cô biết anh ở sau hỗ trợ, sợ là sẽ suy nghĩ lung tung.
“Được, em biết rồi.”
*
Phòng tiếp khách Truyền thông Chúng Ngu.
Trên mặt Đỗ Miểu và người đại diện Tào Bồi đều nở nụ cười đắc ý: “Miểu Miểu, em kết giao bạn thật tốt nha, không ngờ lại cho chúng ta một tài nguyên tốt như vậy.”
“Còn phải nói, con người Mạn Mạn vẫn luôn rất tốt, bây giờ công ty có thể đặt em lên hàng đầu rồi chứ?” Đỗ Miểu cũng thật không ngờ mình lại nhặt được mối ngon như vậy.
“Em yên tâm, chỉ cần ký hợp đồng này, nhất định sau này công ty sẽ sắp xếp cho em hai cái đại ngôn.”
Lúc trước, Tào Bồi nghe nói Lưu Di dẫn Tô Yểu tham gia “Độ Tiên”lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, hiện tại Tô Yểu đã có xu hướng bật lên, nếu Tô Yểu tham gia “Độ Tiên”, vậy công ty khẳng định sẽ càng thêm coi trọng Tô Yểu, đãi ngộ của anh ta và Đỗ Miểu cũng theo đó mà giảm xuống.
“Còn tạm.” Đỗ Miểu nhếch khóe miệng. Tô Yểu dựa vào gương mặt kia nên công ty vẫn rất coi trọng Tô Yểu, hôm nay cô ta phải cho Tô Yểu biết ai mới là nhất tỷ của công ty.
Không lâu sau, có người tiến vào, Tào Bồi tiến lên hai bước, vẻ mặt tươi cười: “Giám đốc Ngô, hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giám đốc Ngô nhìn hai người một cái, đáy mắt có chút tối tăm: “Hai người về đi, cấp trên có sắp xếp, nhân vật Lang Dao này vẫn là do Tô Yểu đóng.”
“Cái gì?” Đỗ Miểu mạnh mẽ đứng lên, không dám tin.
*
Tô Yểu nằm trên sô pha một hồi, cảm thấy không có hứng thú, muốn về phòng thay quần áo ngủ một lát, chuông cửa vang lên.
Cô cho rằng là Lưu Di, đi qua mở cửa, không phải Lưu Di, là trợ lý Lương Hoan.
“Chị Tô, chị Lưu bảo em lên thăm chị, chị ấy tới Truyền thông Chúng Ngu.” Một vai diễn đang yên đang lành bị người ta cướp đi, còn là đối thủ một mất một còn, Lương Hoan cũng có thể tưởng tượng được Tô Yểu khó chịu như thế nào.
“Vào đi, chị không sao, đổi cũng đã đổi rồi, chị Lưu còn tới đó làm gì?” Chị Lưu cũng không có tài nguyên gì, bằng không cũng không đến mức còn ở công ty nhỏ như Giải trí Thông Thị, có đi cũng không thay đổi được gì.
“Chị Lưu nói đi tìm đạo diễn Cố Kính hỏi một chút.” Lương Hoan rất ít khi tới nơi này, cũng không dám liếc loạn. Cô ấy theo Tô Yểu hai năm nhưng Tô Yểu không cần trợ lý chăm sóc, chỉ khi quay phim cô ấy mới thường xuyên đi theo.
“Vô dụng, kêu chị Lưu về đi.” Nếu đối đầu với Đỗ Miểu thì lại làm ầm ĩ lên.
Lương Hoan mấp máy môi: “Chị Tô, để chị Lưu đi thử đi, nói không chừng.”
“Quên đi, em ngồi một chút đi, chị đi thay quần áo.” Tô Yểu biết, vai này đổi người, chị Lưu còn khó chịu hơn cô.
Tô Yểu vào phòng thay quần áo ở nhà rồi đi ra, mới mở cửa, Lương Hoan giơ điện thoại nói một cách vui vẻ: “Chị Tô, chị Lưu bảo bây giờ chị chạy tới Truyền thông Chúng Ngu ký hợp đồng.”