Lục Chi Châu nhíu mày, hồi tưởng lại một chút, hẳn là không có chỗ nào làm mất lòng cô, anh chỉ hỏi cúc áo mà thôi.
Lúc này đã đến studio, anh cất điện thoại, chờ về nhà rồi hỏi lại nguyên nhân.
Tô Yểu cầm điện thoại vào nhà, khóa trái cửa chuẩn bị đi ngủ. Cho dù lần này không lấy được kịch bản “Độ Tiên” thì sau đó cô cũng muốn đi quay phim, cùng lắm thì diễn một bộ phim chiếu mạng nhỏ, có tiền là được, cho nên nhân lúc bây giờ đang rảnh ngủ nhiều hơn một chút.
Cô cũng không phải là ngại phim chiếu mạng nhỏ mà do trong giới này đều là người nhìn phim mà quyết định địa vị nên một khi đã diễn những phim chiếu mạng, người khác sẽ cho rằng bạn chỉ xứng với những phim chiếu mạng chi phí thấp.
Nhưng nếu có thể lấy được vai trong “Độ Tiên”, cho dù là vai nữ hai thì người khác cũng sẽ cảm thấy bạn có thực lực và bối cảnh để có thể vào đại chế tác của đạo diễn Cố.
Quy củ bất thành văn trong giới này quá nhiều, lúc Tô Yểu vừa vào giới còn cảm thấy không công bằng, sau này suy nghĩ cẩn thận thì hiểu được rằng trong thế giới người lớn nào có công bằng.
Từ lúc bắt đầu chống cự, đến bây giờ thích ứng, cô đã kệ sự đời.
Tô Yểu ngủ đến chiều, mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong phòng tối đen như mực.
Tô Yểu khép hờ mắt, sờ điện thoại, vừa bật máy, tin nhắn hiện ra không ngừng khiến cô giật nảy mình, cho rằng mình bỏ lỡ chuyện lớn gì.
Cô nhìn thời gian, ba giờ rưỡi, cũng không muộn mà, lại đọc tin nhắn, cuối cùng cô cũng hiểu được, đều là Đường Đường gửi tới.
Cô ấy là một người nóng tính, nếu không kịp trả lời cô ấy thì cô ấy sẽ oanh tạc, ôi trời, sau này bạn trai của cô ấy có thể chịu nổi hay không đây.
Tô Yểu trực tiếp gọi điện thoại: “Đường Đường, cậu gọi hồn à?”
“Ôi, Yểu Yểu, cậu đang ngủ à?” Nghe giọng nói của cô có hơi khàn.
“Đúng vậy, bằng không đang làm gì, có chuyện gì sao?” Tô Yểu nhắm mắt lại, chân đặt trên chăn, cô còn muốn ngủ tiếp.
Ngủ thực sự là nguồn gốc của cuộc sống.
“Hì hì, tớ trở về thành phố Ninh rồi, sắp về đến nhà. Vốn dĩ tớ muốn để cậu đến đón rồi đưa cậu cùng lên hot search, kết quả cậu nhìn cậu xem, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.” Giọng nói Đường Đường rất mềm mại đáng yêu, tính cách hoàn toàn khác với Tô Yểu, nhưng hai người lại trở thành bạn tốt.
Nghe vậy, Tô Yểu cười: “Cảm ơn lòng tốt của cậu nha, hôm qua tớ vừa lên hot search, hôm nay không lên nữa đâu.”
Đường Đường là một sao nhí, bảy, tám tuổi đã gia nhập giới giải trí, vẫn luôn nổi tiếng, từng có người trêu đùa rằng “cả giới giải trí đều đang đợi cô ấy lớn lên”.
Năm mười tám tuổi, dựa vào vẻ ngoài ngọt ngào, đáng yêu và diễn xuất vững chắc, cô ấy đóng vai con gái nam chính trong một bộ phim đại bạo về đạo đức gia đình đại mà nổi tiếng khắp cả nước, được người ta gọi là “con gái quốc dân”.
Sau đó, cô ấy tiếp tục diễn một bộ phim thanh xuân vườn trường phản ứng rất tốt, địa vị tăng vọt, xứng đáng là một tiểu hoa, địa vị còn cao hơn Tô Mạn.
Khác với Tô Mạn lúc nào cũng giẫm lên Tô Yểu, Đường Đường thì nghĩ mọi cách để hai người xuất hiện chung một chỗ, sau đó xào tình chị em, mang đến lưu lượng cho Tô Yểu, cả giới đều biết Đường Đường và Tô Yểu có quan hệ tốt.
Tuy nhiên cũng có một số người cảm thấy Tô Yểu là một “quái vật cọ nhiệt”, hết cọ Tô Mạn rồi lại cọ Đường Đường.
Sau đó, Đường Đường nói nhiều lần rằng bạn thân nhất của cô ấy là Tô Yểu, hoàn toàn không để ý đến chuyện này thì những lời như vậy mới ít đi.
Trong giới giải trí nhiều năm còn có thể kiên trì tình cảm này, Tô Yểu rất khó mà không cảm động.
“Cắt, cậu đâu phải lên hot search chứ, giống xuống địa ngục hơn. Tô Mạn không biết xấu hổ, lần sau tớ nhìn thấy cô ta thì nhất định sẽ xé cô ta.”
“Được rồi, chú ý chút hình tượng, buổi tối đến chỗ tớ ăn cơm chứ?” Tô Yểu nghe được giọng nói mềm mại của cô ấy lại ra vẻ hung ác, nở nụ cười.
“Đúng vậy, tớ muốn ăn cánh gà kho tàu cậu làm, chảy nước miếng rồi, mau rời giường chuẩn bị nghênh đón đại tiểu thư.”
“Được, trong nhà không có thức ăn dự trữ, tớ đi mua cho cậu, khoảng năm giờ cậu tới đây đi.”
“Khụ khụ, chuyện là, anh ấy không ở chỗ cậu chứ?” Đường Đường ho khan hai tiếng ám chỉ.
Tô Yểu ngồi dậy, nhìn thoáng qua chiếc gối bên cạnh: “Không có ở đây, tớ bảo hôm nay anh ấy đừng đến, hôm nay đặc biệt chiêu đãi đại tiểu thư có được không?”
“OK, bổn tiểu thư cực kỳ hài lòng, tớ về đến nhà rồi, cúp máy trước, lát nữa tìm cậu chơi.”
“Được, bye.” Tô Yểu cúp điện thoại, nghĩ đến Đường Đường thì không tự chủ cong khóe miệng.
Giống như nhũ danh “Đường Đường” của mình, cô ấy làm cho người ta có cảm giác ngọt ngào.
Tô Yểu gửi tin nhắn cho Lục Chi Châu: [Tối nay Đường Đường sẽ tới, anh về biệt thự Bách Duyệt ở đi.]
Lục Chi Châu vừa kết thúc một ngày làm việc, ngồi vào trong xe, tài xế hỏi anh đi đâu.
Anh nói không chút nghĩ ngợi: “Về hoa viên Ngự Cảnh.” Là khu chung cư mà Tô Yểu thuê nhà.
Tài xế gật đầu khởi động xe, Lục Chi Châu lấy điện thoại ra xem tin nhắn WeChat.
Thấy những lời này của Tô Yểu, con ngươi hẹp dài híp lại, trong mắt có chút mờ mịt, ngày hôm qua thật sự không làm mất lòng bà cô nhỏ này sao?
Ném cúc áo của anh vào thùng rác, còn không cho anh về nhà.
Haiz, ngay cả chuyện làm cô mất lòng cũng không biết, nên nghĩ lại một chút.
“Đi biệt thự Bách Duyệt.”
Cô không cho anh về nhà, anh nào không dám nghe.
Có bạn bè quên đàn ông, có bạn quên sắc, thật giỏi quá mà.
Tài xế sửng sốt một chút nhưng không dám hỏi nhiều, rẽ vào một con đường khác.