Kiều Triền

Chương 92: Cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô

“Tô Yểu, sao mày lại trở nên như vậy!” Trong khoảng thời gian này, nhà họ Tô đã không còn quấy rầy Tô Yểu, Tô Mạn cũng chấp nhận tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vốn tưởng rằng quan hệ có thể hòa hoãn, kết quả Tô Yểu lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô.

“Tại sao tôi lại trở thành như vậy không phải là nên hỏi mấy người sao? Mấy người có đối xử với tôi như con gái mấy người không? Đối xử với Tô Mạn thì nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, còn đối với tôi thì ruồng bỏ, chán ghét. Tôi đoán trên đời này không có người nào làm cha làm mẹ như hai người đâu.”

Vương Quyên nghẹn họng, xém chút nữa không nhịn được, nhưng nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lại vui vẻ hòa nhã: “Yểu Yểu, trước kia là chúng ta không đúng, đối với con quá nghiêm khắc, nhưng cũng là vì tốt cho con, hy vọng con tiến lên. Nếu con cảm thấy như vậy không tốt, sau này chúng ta sẽ không đối xử với con như vậy nữa. Chúng ta sẽ đối xử tốt với con như với Mạn Mạn, như vậy có được không?”

Tô Vệ Đông nhìn Vương Quyên liền biết bà ta có chủ ý gì, lập tức hùa theo: “Mẹ con nói đúng, nghiêm khắc với con là vì hy vọng con thành công trong cuộc sống, nào có cha mẹ nào không thương con chứ. Nếu con không thích như vậy, sau này chúng ta đổi lại là được.”

Tô Yểu nghe nói như vậy cười: “Tôi không cần nữa rồi.”

Lúc trước cô hy vọng họ có thể tỉnh ngộ, chia sẻ cô một chút quan tâm nhưng cô không đợi được. Cho tới bây giờ, lòng cô đã lạnh, những quan tâm này đã không còn tác dụng.

“Đừng kéo dài thời gian nữa, những điều tốt mà hai người nói vẫn nên để lại cho Tô Mạn đi, để tôi đón bà nội đi.”

“Tô Yểu, mày đừng có mà rượu mời không uống, uống rượu phạt.” Tô Vệ Đông tính tình nóng nảy, ông ta đã nói chuyện mặt hòa nhã mà cô không quan tâm.

“Bỏ đi, nếu các người không cho tôi đón bà nội, vậy hiện tại tôi sẽ đăng video này lên mạng. Các người nói xem mua vị trí đầu bảng hot search cần bao nhiêu tiền? Tô Mạn vẫn luôn xây dựng hình tượng tiên nữ thanh thuần, nếu bị người ta biết được chuyện cô ta giẫm lên chị gái của mình để có được địa vị như hiện tại, không biết cô tiên nữ này còn có thể thanh thuần hay không đây.”

Nói xong, Tô Yểu muốn đi tới lấy máy tính bảng.

Làm sao Vương Quyên có thể dễ dàng chịu đựng việc Tô Mạn ngã ngựa. Bà ta vọt tới giữ chặt máy tính bảng: “Được, tao đáp ứng mày, hiện tại mày đi đón bà ta đi.”

Chuyện như vậy bị phơi bày sẽ thành scandal, nhà họ Tô không thể thừa nhận, Tô Mạn cũng tuyệt đối không thể bị người ta chửi bới.

Tô Vệ Đông nghiêng người, không nói gì nhưng cũng chấp nhận.

Tô Yểu đứng lên, không nói gì, đi đến phòng bà nội rồi cười nói: “Bà nội, con đón bà về nhà.”

Ở chỗ này, bà nội vẫn luôn phải sống cẩn thận, không dám làm gì, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, trừ phi Vương Quyên không ở nhà mới có thể đi ra ngoài dạo. Giống như cô trước kia, mỗi ngày cô chỉ có thể ở trong phòng làm bài tập về nhà, còn Tô Mạn có thể ở nhà cao giọng nói chuyện, có thể đi công viên trò chơi.

“Được, đi thôi.” Bà nội không muốn liên lụy Tô Yểu nhưng vừa rồi nghe thấy Tô Yểu tranh chấp với Tô Vệ Đông và Vương Quyên, biết Tô Yểu mất rất nhiều công sức mới có thể đón bà đi, nếu đã như vậy, vậy thì cứ đi theo cô đi, đối với đứa con trai Tô Vệ Đông này, bà nội đã hiểu rõ bản chất từ lâu.

Tô Yểu đỡ bà nội, thím Dương kéo vali đi ra.

Tô Vệ Đông còn muốn giữ lại, đi qua: “Mẹ, con dưỡng lão cho mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ mẹ đi theo Tô Yểu là sao chứ? Sau này Tô Yểu sẽ kết hôn, chẳng lẽ đến lúc đó mẹ cũng theo nó sao?”

Nếu như bà không muốn đi, vậy cho dù Tô Yểu muốn cũng không được.

“Vậy thì sao? Sau này cho dù tôi không kết hôn, tôi cũng nhất định sẽ nuôi bà nội. Không phải ai cũng vô ơn bội nghĩa giống ông, vì vợ con mà đối đãi với người đã sinh ra mình như vậy. Đúng là đau lòng thay bà nội.”

“Tô Yểu, mày!”

Tô Vệ Đông còn chưa có phản ứng gì, hai vệ sĩ bên cạnh Tô Yểu đã đứng ra, tư thế kia, phảng phất chỉ cần Tô Vệ Đông dám động thủ thì bọn họ sẽ quật ngã ông ta.

Tô Vệ Đông sợ hãi, không dám tiến lên.

“Vệ Đông, trước kia anh cũng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là bây giờ trong lòng chỉ có vợ anh, cho dù theo Tô Yểu chịu khổ, tôi cũng không muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vợ anh nữa.”

Bà cũng là người, cũng sẽ lạnh lòng. Bố của Tô Vệ Đông đi sớm, bà ngậm đắng nuốt cay nuôi Tô Vệ Đông khôn lớn, kết quả hiện tại trong lòng ông ta chỉ có Vương Quyên, không có người mẹ ruột là bà, ở lại chỗ này, tuy rằng cơm áo không thiếu nhưng bà không vui.

Bà thường xuyên nghĩ tại sao mình có thể nuôi thành đứa con trai vô lương tâm như vậy, nhưng lại bất đắc dĩ.

Cũng may từ nhỏ Tô Yểu đã có lòng hiếu thảo, coi như là bù đắp sự tiếc nuối này.

“Tránh ra, sau này tôi và bà nội sẽ không liên quan gì đến các người, các người yêu thương Tô Mạn như thế nào thì cứ làm vậy đi. Chúc cả nhà các người mỹ mãn.”

Tô Yểu đỡ bà nội rời đi, thím Dương cũng đi theo.

“Thím Dương, sao bà cũng vậy?” Vương Quyên không thể tin được chuyện Tô Yểu lại có thể đưa thím Dương đi.

“Bà chủ, tiền lương tháng trước tôi không cần nữa. Người đang làm, trời đang nhìn, làm người vẫn là phải có chút thiện tâm.”

Thím Dương làm việc ở nhà họ Tô đã nhiều năm, là người biết rõ nhất Tô Vệ Đông và Vương Quyên đối xử với bà lão và Tô Yểu như thế nào. Thím Dương cũng biết bọn họ nuôi Tô Mạn thành người không chút lễ nghĩa, thường xuyên hô to quát nhỏ với bà lão, dù sao cũng là kiếm tiền, ở nơi khác còn thoải mái hơn.

Tô Yểu và bà nội rời đi rất nhanh, Tô Vệ Đông tức giận đập dụng cụ pha trà trên bàn. Ông ta không ngờ đã đến tuổi này lại bị chèn ép bởi chính nghiệt chướng do mình tạo ra, thật sự là mất mặt.

*

Từ khu biệt thự đi ra, Tô Yểu nhìn thấy Lục Chi Châu đang đứng bên cạnh xe. Cô đỡ bà nội đi qua, chủ động mở miệng giới thiệu: “Bà nội, đây là bạn trai con, Lục Chi Châu.”

“Bạn trai? Yểu Yểu, con đang yêu đương sao?” Bà nội vô cùng kinh ngạc, đánh giá Lục Chi Châu.

“Chào bà nội, bà gọi con Tiểu Châu là được rồi.” Lục Chi Châu đỡ bà nội.

“Được, chào Tiểu Châu.” Bà nội nghĩ thầm thầm thằng nhóc này lớn lên thật tuấn tú.

“Bà nội, lên xe trước đi, chúng ta trở về rồi nói chuyện. Thím Dương, thím ngồi chiếc xe đó.”

Lục Chi Châu đỡ bà nội lên xe, lại che chở để Tô Yểu lên xe, sau đó tự mình trở về ghế lái phụ, tài xế lái xe rời đi.

Trong lòng Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật cô cũng đang đánh cuộc, sợ mình không có cách nào đón bà nội ra ngoài, may mắn đã thành công.

“Bà nội, bà có cầm sổ hộ khẩu theo không?”

“Có cầm theo, còn có thẻ bảo hiểm y tế, bà bỏ vào vali.” Bà nội biết được Tô Yểu muốn đón bà đi nên lập tức thu dọn đồ đạc, quần áo không quan trọng, giấy tờ mới là ưu tiên hàng đầu.

Tô Yểu không nhịn được cười: “Bà nội thật thông minh. Trước tiên con dẫn bà đến ở nhà của A Châu, căn nhà của con quá nhỏ, còn một tháng nữa con sẽ quay xong bộ phim này, sau khi quay xong, con lại thuê một căn nhà lớn chuyển vào.”

“Như vậy có phiền Tiểu Châu không?”

“Không phiền, bình thường con đều ở chỗ Yểu Yểu, căn nhà kia cũng để không, bà nội an tâm ở là được rồi. Con ở chỗ Yểu Yểu, bà ở chỗ con, có qua có lại mới toại lòng nhau.” Lục Chi Châu quay đầu lại nhìn bà nội một cái, nhìn thấy bà nội của Tô Yểu, anh liền nhớ tới bà nội của mình, không khỏi có chút thương cảm.

Thấy Tô Yểu có thể đón bà nội ra sống, anh hơi vui mừng, rốt cuộc cô đã có thể cắt đứt liên hệ với nhà họ Tô.

Nếu Lục Chi Châu đã nói như vậy, bà nội không nói gì nữa. Nếu bà đã đi theo Tô Yểu ra ngoài, vậy Tô Yểu cho bà ở đâu thì bà ở đó.

Đến công viên Bách Duyệt, bà nội nhìn căn nhà lớn như vậy thì sửng sốt một chút: “Tiểu Châu có tiền như vậy sao?”

Một căn nhà lớn như vậy lại để trống, còn đẹp hơn biệt thự nhà họ Tô, hơn nữa phong cảnh nhìn từ cửa sổ rất đẹp.

“Anh ấy cũng là diễn viên như con. Anh ấy là người rất giỏi giang cho nên kiếm được rất nhiều tiền. Sau này con cũng cố gắng, kiếm tiền mua cho bà nội một căn nhà lớn như vậy.”

“Ha ha, rất tốt, Yểu Yểu nhất định có tiền đồ.”

Phòng ốc đều được dọn dẹp sạch sẽ, dù Lục Chi Châu không đến ở nhưng hàng tuần đều có người giúp việc gia đình tới tận nhà quét dọn. Lục Chi Châu để bà nội ở trong phòng lầu một, chân bà không tiện, thím Dương ở phòng bên cạnh bà, anh và Tô Yểu ở lầu hai.

Bà nội ở chỗ này, sau này chắc hẳn Tô Yểu sẽ thường xuyên đến đây.

Tô Yểu đã tới đây vài lần, thừa dịp Lục Chi Châu và bà nội nói chuyện phiếm, cô giới thiệu cho thím Dương một chút. Căn nhà này tốn rất nhiều thời gian trang trí, đồ gia dụng đều rất thuận tiện, học đơn giản một chút là được.

Sau đó, Tô Yểu chuyển trước ba tháng tiền lương cho thím Dương: “Thím Dương, cảm ơn thím đã đồng ý giúp cháu chăm sóc bà nội, cháu đi quay phim, bà nội giao cho thím.”

“Sao lại chuyển nhiều như vậy, kỳ thật chuyển một tháng là được rồi, dù sao ở đâu cũng là kiếm tiền, giống nhau, thím đã nói chuyện với bà nội rồi.”

Chồng thím Dương qua đời sớm, một mình bà ấy nuôi nấng con cái, hiện tại con cái ở nơi khác làm việc, bà ấy không đi theo, cho nên chỉ cần làm việc ở thành phố Ninh thì ở đâu cũng đều giống nhau.

“Thím Dương đã vất vả rồi, số tiền này có ba tháng là tiền lương của thím, còn lại là tiền sinh hoạt phí, có chuyện gì thì kịp thời liên lạc với cháu.”

“Yên tâm, thím nhất định sẽ chăm sóc bà thật tốt.”

Buổi trưa Tô Yểu và Lục Chi Châu xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn ngon, xem như đón gió cho bà nội.

Bốn người ngồi ở phòng ăn, vui vẻ hòa thuận, bà nội đã lâu không cười vui vẻ như vậy.

“Bà nội, thang máy ở đây rất thuận tiện, dưới nhà có công viên rất lớn, ở nhà chán có thể đi tản bộ, nhưng đừng để bị lạc.”

Cây xanh của công viên Bách Duyệt được chăm sóc rất tốt, trong khu này thật sự có một công viên vô cùng lớn, lần đầu tiên Tô Yểu tới cũng khϊếp sợ. Bây giờ cho cô đi một lần nữa, nếu không để ý kỹ thì có thể đi lạc.

“Còn có, thím Dương, nếu họ gọi điện thoại tìm thím, thím đừng để ý tới họ, cũng đừng nói cho họ biết ở đâu, hệ thống an ninh nơi này rất nghiêm ngặt, họ không vào được.”

“Được, thím biết rồi.” Thím Dương gật đầu, xem ra Tô Yểu thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô.

Một cô gái nhỏ làm đến bước này cũng không dễ dàng gì.

Ăn cơm xong, bà nội đi ngủ trưa, thím Dương cũng trở về phòng.

Tô Yểu đứng trước cửa sổ sát đất, phong cảnh ban đêm ở đây rất đẹp, view sông tuyệt mỹ.

Lục Chi Châu đi tới đưa tay ôm vai cô, cũng không nói lời nào, đứng cùng cô.

Một lúc lâu sau, Tô Yểu mím môi cười: “A Châu, cảm ơn anh.”

Khi cô không nơi nương tựa, anh đã cho cô một nơi tựa vào, giúp đỡ cô.

Lục Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô: “Phong cảnh nơi này rất đẹp, nhưng có thể thưởng thức cùng em lại càng đẹp hơn.”

“Em cảm nhận được không khí tự do.”

Từ nay về sau, cô là một người tự do.

Không bị ràng buộc với nhà họ Tô vì bà nội nữa, cũng không cần lo lắng về nhà họ Tô nữa.

“Chúc mừng!”

Hy vọng rằng cô thoát khỏi niềng xích, có thể bay cao hơn.