Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 29:

Nói đến ân oán của nguyên thân Dư Tương và Ninh Miễn, dùng câu tục ngữ Dư Tương học được ở nông thôn đó chính là: Con cái không có mẹ nói ra thì rất dài.

Khi ở nông thôn nguyên thân không chịu nổi lao động làm ruộng vất vả, cô ta vừa xinh đẹp lại có văn hóa, được người ta giới thiệu kết hôn với con trai đang tham gia quân ngũ của bí thư chi bộ thôn, sau khi kết hôn không đến nửa năm, nguyên thân biết được cô ta có thể trở về thành phố, chẳng qua là tại địa phương kết hôn, thanh niên trí thức được tuyển dụng không thể trở về thành phố, lúc ấy cô ta đã mang thai, lén uống thuốc phá thai, ngả bài với chồng, hai người ly hôn, nguyên thân liền có thể trở về thành phố.

Sau khi trở về thành phố, nguyên thân che giấu sự thật đã từng kết hôn với mọi người, sợ người ta khinh thường cô ta, mà Ninh Miễn xuất thân không tầm thường là anh trai ánh trăng sáng mà Dư Lộ kính trọng nhất, rất nhanh trở thành mục tiêu cướp đoạt chủ yếu của nguyên thân, trong một lần tụ hội không có phòng bị Ninh Miễn đã bị nguyên thân chuốc thuốc ngủ, hai người ngủ chung còn bị người lớn phát hiện tại chỗ.

Sức khỏe của bà cụ Ninh không tốt, hy vọng Ninh Miễn sẽ kết hôn cũng như chịu trách nhiệm, hơn nữa với tình hình lúc ấy, quan hệ của hai người đúng là không rõ ràng, Ninh Miễn chịu đủ loại áp lực bị bắt kết hôn với nguyên thân.

Nhưng mà sau khi kết hôn, nguyên thân sử dụng thân phận con dâu của nhà họ Ninh mà tìm mọi cách ức hϊếp Dư Lộ, cuộc sống chủ yếu chính là khiến cho Dư Lộ ngột ngạt, đối với người nhà họ Ninh ngoài mặt thì tôn kính, sau lưng thì mắng bà cụ Ninh chân bị tàn tật, lừa gạt bà cụ tính tình tốt, cô ta yêu Ninh Miễn, nhưng Ninh Miễn không yêu cô, nguyên thân liên tục tìm đường chết, càng làm tăng thêm hình tượng tốt đẹp cho Dư Lộ.

Sau đó chuyện nguyên thân từng kết hôn ở nông thôn đã bị bại lộ, còn bị phát hiện trộm đồ cổ của nhà họ Ninh để bán lấy tiền, Ninh Miễn không thể chịu đựng được việc xấu của cô ta loang lổ, kiên quyết ly hôn.

Làm nữ phụ độc ác là trụ cột trong nguyên văn, nguyên thân không hoàn toàn bị đánh ngã, rất nhanh cô ta đã cùng đối đầu với Ninh Miễn, nhưng thật ra vị nam phụ này cũng thích Dư Lộ, nguyên thân không biết, trở thành một cây thương trong tay người ta, dùng thân phận con dâu trước của nhà họ Ninh chèn ép Ninh Miễn và Dư Lộ, sau khi nam nữ chính ở bên nhau, rốt cuộc cũng lãnh cơm hộp*.

*Lãnh cơm hộp: Nhân vật bị chết.

Khi Ninh Miễn nghe thấy tin tức nguyên thân chết, chỉ đưa tay phủi rớt tro bụi trong một góc bàn làm việc, tro bụi cuốn vào trong gió, biến mất không chút dấu vết…

Lúc này, sở dĩ Dư Tương nghi ngờ Ninh Miễn đã trọng sinh, là bởi vì bây giờ biểu hiện của Ninh Miễn khác biệt rất lớn so với nguyên văn.

Thật ra, lúc ban đầu thái độ của Ninh Miễn đối với nguyên thân không tệ, anh đã từng đến nông thôn, biết lý do tinh thần của nguyên thân mất cân bằng, nhưng cũng bởi vì một phần thấu hiểu này mà trúng chiêu, sau khi hai người kết hôn, Ninh Miễn liền không có sắc mặt tốt với nguyên thân.

Như thế nào cũng không nên là bây giờ!

Dư Tương lại nhìn Ninh Miễn, Ninh Miễn phát hiện tầm mắt của cô cũng nhìn qua, bọn họ một người đứng một người ngồi xổm, khi hai người đối mặt nhìn nhau, Dư Tương phản ứng trước.

"Anh Ninh Miễn, anh có thể bứt lá cây trên cành hoa xuống giúp em không?"

Khi cô ngửa đầu nói chuyện trong ánh mắt đều là thần sắc ngoan ngoãn, ngây thơ giống như hoa tươi vừa mới hái xuống.

Ninh Miễn hơi giật mình, ừ một tiếng.

Dư Tương lại mỉm cười, liền cúi đầu làm việc, nhận thấy bóng của đối phương ngồi xổm xuống, duy trì vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Bình hoa Ninh Miễn mang đến rất mộc mạc, hoa Nguyệt Quý mà Dư Tương cắt xuống từ trong vườn hoa của bà ngoại Lâm có màu trắng và màu tím là chính, bổ sung thêm màu xanh nhạt, cắm nghiêng vào trong bình hoa, không cần phải làm gì để cố định, tổng thể bó hoa nhu hòa điềm đạm, thích hợp cho người già dưỡng bệnh.

Khoé mắt của Ninh Miễn có thể nhìn thấy Dư Tương đang nghiêm túc cắt tỉa hoa tươi, lông mi dài mà cong, thời điểm chớp chớp run lên, nét mặt tập trung, anh thu hồi ánh mắt, lại phát hiện ngón tay bị gai của hoa cắt một chút, trên đầu ngón tay có giọt máu rỉ ra, anh im lặng không lên tiếng vuốt đi.

"Anh Ninh Miễn, em có thể cắt một chút Tán Vĩ Quỳ của nhà anh không? Dùng nó sẽ phù hợp."

"Ừm."

Dư Tương đứng dậy đi cắt lá xanh, thuận tiện chạm vào mặt dây chuyền một chút, mở cuộc trò chuyện ra.

"Trường Phong?"

Không nhận được câu trả lời.