Nam Cung Vũ Huyên nửa cười nửa không nhìn Thượng Thiện Lưu:
“Đúng vậy, ta cho trâu ăn.”
“Ây…”
Thượng Thiện Lưu sững sờ, sau đó phản ứng lại ngay lập tức.
Trâu… Bằng với … Lão già trâu bò!
Lão già trâu bò… Bằng với… Thượng Thiện Lưu!
“Nha đầu xấu xa! Con…”
Thượng Thiện Lưu nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy tia sáng lạnh lóe ra từ trong đôi mắt đẹp đang nửa cười nửa không của Nam Cung Vũ Huyên, cả một bụng ấm ức lập tức không có chỗ phát tiết.
Trực giác cùng kinh nghiệm nói cho ông biết nếu như bây giờ trong lúc đang nóng giận mà ông chọc tới nha đầu, thì sau đó ông sẽ bị chỉnh đến thê thảm hơn không chỉ gấp mười lần.
“Con không thể thương xót cho mấy lão già đã phải ăn chay lâu như vậy hay sao?”
Thượng Thiện Lưu kịp thời kìm nén, mềm mỏng hơn.
A, kinh nghiệm nói cho ông biết, nha đầu này thích mềm không thích cứng, chính vì lẽ đó, Thượng Thiện Lưu dùng mềm mỏng.
Mà Thượng Thiện Ca, Thượng Thiện Dương cùng Thượng Thiện Cơ vừa nghe những lời này của Thượng Thiện Lưu, cùng nhau gật đầu thật mạnh, đều dùng ánh mắt oan ức thêm đáng thương nhìn Nam Cung Vũ Huyên, biểu thị bọn họ thật sự hết sức đáng thương.
“…”
Đối với bọn họ Nam Cung Vũ Huyên chọn ngoảnh mặt làm ngơ, quay về phía Lâm Hiểu Nhã gắp cải trắng để vào trong bát của Lâm Hiểu Nhã:
“Nào, bá mẫu, người nếm thử xem như thế nào.”
“Ừm…”
Lâm Hiểu Nhã sững sờ trong nháy mắt, sau đó phản ứng lại, gắp thức ăn từ trong bát lên, sau đó đưa vào trong miệng, nhai nhẹ nhàng nghiền ngẫm.
“Hừm, tay nghề của Huyên Nhi quả nhiên là rất tốt.”
Lâm Hiểu Nhã khen có chút cứng ngắc.
Cứng ngắc, cũng không phải là bởi vì bây giờ bà đang nói dối, mà là vì vài ánh mắt ai oán kia, oan ức chuyển từ trên người của Nam Cung Vũ Huyên sang bà.
Tuy rằng tuổi của Lâm Hiểu Nhã lớn hơn so với Nam Cung Vũ Huyên, thế nhưng da mặt lại không dày được bằng da mặt của Nam Cung Vũ Huyên, vì lý do đó cho nên khi bị vài ánh mắt đó nhìn thì bà không hề dễ chịu chút nào:
“Khụ khụ…”
Ho nhẹ hai tiếng, Lâm Hiểu Nhã nhìn Nam Cung Vũ Huyên:
“À, Huyên Nhi a, việc này, những ngày qua bốn vị thánh nhân đúng là đều ăn chay.”
Lúc nói lời này, trong giọng nói của Lâm Hiểu Nhã có chút xấu hổ.
Bởi vì bà đến, mà bà thì ăn chay, sau đó hại bốn vị thánh nhân cũng phải ăn chay theo.
Bốn người vừa thấy Lâm Hiểu Nhã nói chuyện vì bọn họ, bỗng nhiên có tinh thần, trong lòng rất phối hợp mà gật đầu, đồng thời còn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Cung Vũ Huyên, dường như muốn nói:
Nhìn đi nhìn đi, chúng ta không lừa người a, vì thế tiểu nha đầu nhanh chóng đi nấu một chút thịt đi!
Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt nhìn bốn người, sau đó nhìn về phía Lâm Hiểu Nhã:
“Bá mẫu, người đừng để ý tới bọn họ.”.
Nói xong, đưa ánh mắt nhìn sang bốn người bọn họ:
“Mấy lão nhân, ăn chay là tốt nhất! Chính các ngươi nhìn cơ thể bụng phệ của các ngươi một chút, ăn thịt nữa thì một ngày nào đó lại cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, ung thư dạ dày còn có bệnh tiểu đường! Đến khi ấy thì các ngươi chịu khổ!”
Nam Cung Vũ Huyên hết sức nghiêm túc, đàng hoàng trịnh trọng nói.
Nàng không phải là dọa bọn họ mà là nàng nói thật.
Đáng tiếc, không biết là do nhân phẩm hay vì nguyên nhân gì, chín người khác có mặt ở đây đều dùng ánh mắt “Ngươi bịa chuyện” để nhìn nàng.
Đương nhiên không ai trong bọn họ tin tưởng.
Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên giận lên.
Một đám người cổ! Đồ người cổ!
“Mọi người có tin hay không, không tin thì mặc kệ.”
Nam Cung Vũ Huyên nhún nhún vai, sau đó bắt đầu nhanh chóng ăn.
A, người cổ không hiểu những chuyện này, là rất bình thường rất bình thường.
…
Sau khi bữa tối kết thúc, Nam Cung Vũ Huyên thu dọn bát đũa, một mình đi đến bên dòng suối tuyết, ngẩn ngơ nhìn trăng sáng.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ mỹ nam.
Haiz!
Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên than thở không ngớt.
Không biết bây giờ Huyền Dịch ca ca đến chỗ nào rồi, không biết Nhược Ngôn ca ca, Tuyệt Trần ca ca cùng Dật Hàm ca ca thế nào rồi.
Mới chia tay không bao lâu, nàng đã nhớ bọn họ.
Nhưng mà, cuối cùng trong lòng lại không xác định được tình cảm đối với bọn họ có phải là tình yêu hay không.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự nàng chưa yêu.
Tình cảm kiếp trước đối với Dư Tử Huân, thực ra coi Dư Tử Huân giống như một nơi để dựa dẫm an ủi.
Khi đó cha mới xảy ra chuyện, ngay khi nàng cần có người đau lòng, chiều chuộng thì Dư Tử Huân xuất hiện, cho nên nàng đương nhiên coi Dư Tử Huân như một cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt không buông, không muốn mất đi.
Đã từng, nàng cho rằng đó là yêu, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng là cái thá gì.
Nếu như đổi thành một người khác xuất hiện vào lúc đó chăm sóc nàng tỉ mỉ chu đáo thì nàng cũng sẽ “Yêu” người đó.
Ha ha, thật ra đó chỉ là ảo giác, ảo giác khiến nàng cho rằng đó là yêu nhưng mà thật ra lại không phải là yêu.
Nam Cung Vũ Huyên thầm cười khổ.
Có thể cũng do ảo giác đó mà khiến cho nàng mất đi tất cả, sau đó xuyên đến thế giới này.
Thế nhưng, đối với nàng thì chuyện này lại là một chuyện hết sức may mắn.
Bởi vì, có bọn họ.
Quy Hải Lộng Nguyệt, Tây Môn Vân Ảnh, Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc đứng ở đằng xa, nhìn bóng người mờ ảo của Nam Cung Vũ Huyên dưới ánh trăng, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, giống như nàng không thuộc về trần gian phức tạp này.
Loại khí chất xuất trần dường như muốn bay đi theo gió này, giống như có một loại ma lực, không ngừng hấp dẫn ánh mắt của bốn người, không biết khi nào, bốn người nhìn đến ngẩn ngơ.
Nam Cung Vũ Huyên thu hồi suy nghĩ, ngay lập tức cảm giác được có mấy ánh mắt đang đặt ở trên người mình, nhìn theo thì thấy dưới ánh trăng mờ ảo, dáng người kiên cường, tác phong tuyệt vời của bốn mỹ nam đang bình tĩnh nhìn nàng.
Tỏa ra nụ cười có lúm đồng tiền như hoa:
“Ha ha, các huynh đến?”
Không hề có cảm giác không tự nhiên, Nam Cung Vũ Huyên rất tự nhiên.
Bốn mỹ nam bị nụ cười kia khiến cho kinh ngạc trong nháy mắt.
Nàng, vĩnh viễn không biết nụ cười kia của nàng đẹp đến mức nào.
Ánh trăng mờ mờ rơi trên người nàng, nàng cười đến thuần khiết, trong sáng không hề nhiễm một chút bụi trần, cả người giống như Hằng Nga, đẹp đến độ khiến cho người ta ngừng thở.
Dù là bốn người miễn dịch rất mạnh đối vơi cái đẹp, nhưng mà cũng không điều khiển được mà ngừng thở trong nháy mắt.
“Ha ha, không hổ là Tiểu Huyên, thật là đẹp a ~!”
Tây Môn Vân Ảnh cười nói, lười biếng đi tới trước người Nam Cung Vũ Huyên:
“Ha ha, tất cả người và vật đẹp ta đều thích hết.”
Tây Môn Vân Ảnh cười đến dụ hoặc.
Gió đêm từ xa thổi tay áo của hai người, một đỏ một trắng quấn quýt lấy nhau, đỏ xinh đẹp, trắng thanh khiết.
Thế nhưng sự đối lập mạnh mẽ ấy lại không khiến cho người ta cảm thấy khác lạ mà trái lại lại khiến cho người ta cảm thấy đẹp đến khác thường.
Không nghi ngờ chút nào, tất cả mọi người có mặt, thì chỉ có vẻ đẹp đến tinh xảo, tuyệt mỹ của Tây Môn Vân Ảnh mới có thể so cùng với Nam Cung Vũ Huyên.
Thuần khiết và dụ hoặc, đối lập cực mạnh, vẻ đẹp đối lập cực đoan!
Giống như thiên sứ thanh khiết cùng với Satan tà mị, sinh ra một vẻ đẹp mà không thể dùng bút mực để diễn tả bằng lời.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tây Môn Vân Ảnh trước mặt đẹp giống như yêu tinh, mắt to gian xảo chớp chớp:
“Vân Ảnh ca ca đây là đang đổi cách nói để kể ra huynh thích nhất, là bản thân huynh hay sao?”
Dừng lại một chút, Nam Cung Vũ Huyên khinh bỉ nhìn Tây Môn Vân Ảnh:
“Chà chà, muội đã thấy rất nhiều người tự kỉ, thế nhưng mà vẫn chưa gặp người nào tự kỉ đến mức giống như huynh.”
Tây Môn Vân Ảnh cười đến càng tươi:
“Ha ha, ý của Huyên Nhi là ở trong mắt của muội thì huynh là đẹp nhất? “
Tây Môn Vân Ảnh hỏi ngược lại.
Đẹp.
Nếu là một nam tử khác nghe được có người dùng từ này để miêu tả mình, thì chắc chắn sẽ tức giận, nhưng mà đối với Tây Môn Vân Ảnh lại không phải vậy.
Hắn rất yên tâm thoải mái tiếp nhận người khác dùng từ đẹp để tả hắn.
Nam Cung Vũ Huyên liếc Tây Môn Vân Ảnh một chút:
“Hừ! Trong mắt muội, tất cả các huynh đêu đẹp như nhau.”
Đả kích lòng tự tin của Tây Môn Vân Ảnh không một chút kiêng dè.
Nếu xét ở khuôn mặt thì đúng là hắn đẹp nhất thậm chí ngay cả nữ nhân hàng thật giá thật là nàng cũng không có khuôn mặt mỹ lệ đến như vậy.
Thế nhưng nàng cũng không phải dùng mắt để nhìn bọn họ, mà là dùng trái tim để nhìn.
Dùng trái tim để nhìn, thì bề ngoài có như thế nào cũng không quan trọng.
“Ha ha ha…”
Tây Môn Vân Ảnh không những không tức giận, mà trái lại nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ rất vui vẻ.
Mà ở phía sau của Tây Môn Vân Ảnh, không biết ba vị mỹ nam khác đã đi đến lúc nào nhưng mà trên trán lại xuất hiện vài vạch đen.
Đẹp…!
Thực ra bọn họ không hy vọng được dùng từ đấy để miêu tả!
Dùng để miêu tả cái tên Vân Ảnh yêu nghiệt kia là được rồi, làm gì mà còn dùng để miêu tả cả bọn họ nữa?!
“Mấy người các ngươi, chạy đến đây để làm gì?”
Âm thanh của Thượng Thiện Dương chen ngang bầu không khí đang có người buồn có người vui.
Mấy người nhìn theo phía phát ra âm thanh, bốn người Thượng Thiện đang ung dung đi về phía bọn họ.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người, ánh mắt lóe lên.
A, dựa theo lẽ thường, sau khi bọn họ cơm nước no đủ, thì hẳn là đi tán gẫu hoặc là lên giường nằm.
Lần này lại đi ra ngoài, chắc là lại có chuyện xấu xa gì?!
Nam Cung Vũ Huyên không dấu vết liếc bốn vị mỹ nam.
Bốn vị mỹ nam đều hiểu.
Ở chung lâu như vậy, thì sự hiểu ý như vậy vẫn có.
“Xin chào các lão sư.”
Bốn vị mỹ nam chào cung kính.
“Hắc hắc, được rồi được rồi, bây giờ cũng không có người ngoài, cũng đừng ra vẻ tôn sư trọng đạo.”
Thượng Thiện Lưu phất phất tay, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn bởi vì thái độ của bọn họ mà tươi cười.
Nhìn thấy dáng vẻ trong ngoài không thống nhất của bốn lão nhân, Nam Cung Vũ Huyên âm thầm khinh thường, trong lòng khinh bỉ mãnh liệt.
“Vâng, lão sư.”
Bốn người cùng đồng thanh đáp.
Nếu đã nói không có người ngoài, như vậy bọn họ cũng không cần phải khách khí nữa.
Lại nói, trong lòng của bọn họ không muốn gặp một chút nào!
“Ai ~! Sao đã muộn như vậy, ta cảm thấy nên về rồi.”
Tây Môn Vân Ảnh lười biếng nói.
“Ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần, mới có thể đẹp được.”
Bốn người Thượng Thiện vừa nghe thấy những lời này của Tây Môn Vân Ảnh, ánh mắt cùng lóe qua một tia sáng.
Quay về?
Sao có thể khéo như thế, bọn họ vừa đến, mấy tên nhóc này lại định quay về?
Bốn người Thượng Thiện là ai cơ chứ? Làm sao có khả năng bọn họ không phát hiện ra sự thật mấy nhóc này chỉ là kiếm cớ để chuồn mất?
“Quay về ngủ? Muốn đẹp? Nhóc Tây Môn a, con nói xem một nam nhân như con, cũng không phải là nữ nhân thì muốn đẹp để làm cái gì?”
Thượng Thiện Ca nhìn Tây Môn Vân Ảnh nói.
Ý của ông rất rõ ràng, bọn họ đã nhìn ra được mục đích của hắn!
Hừ hừ!
Muốn trốn đi?
Muốn trốn đi, cũng nên tìm một cái cớ hay hơn!
Nam Cung Vũ Huyên nhìn bốn người, trong lòng cũng biết bọn họ đã nhìn ra vấn đề.
Thế nhưng, nhìn ra rồi thì thế nào đây?
Cho dù nhìn ra rồi, cho dù Vân Ảnh ca ca lấy cớ này thực sự rất vô lý, nàng cũng sẽ cho đó là sự thật, là chuyện hiển nhiên!
“Ai u, Ca lão đầu nói vậy liền không đúng.”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Thiện Ca không đồng ý nói:
“Cái gì gọi là ‘Muốn đẹp làm cái gì’? Ngươi xem một chút khuôn mặt này của Vân Ảnh ca ca, có phải là được trời cao yêu mến hay không?! Nếu như trời cao đã cho huynh ấy một khuôn mặt đẹp như thế thì chính là hi vọng huynh ấy có thể khiến cho cảnh vật đẹp hơn, chăm sóc đôi mắt của mọi người, tạo phúc thế gian!”
Dừng lại một chút, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói:
“Chỉ khi có cảnh vật đẹp không khí trong lành, khi mà đôi mắt của tất cả mọi người tốt hơn thì mọi người mới thoải mái! Mọi người thoải mái thì mới không nổi nóng, không nổi nóng thì thế giới hòa bình rồi!
Vì lý do đó, ‘Đẹp’ này là có liên quan đến hòa bình của thế giới, hạnh phúc của con người, ngươi lại hỏi để làm gì? Chính vì vậy ta nói cho ngươi biết, nếu mà hôm nay Vân Ảnh ca ca không ngủ đủ để giữ gìn vẻ đẹp đó, ngày mai mệt mỏi, phờ phạc thì sẽ không thể khiến cho cảnh vật đẹp, không thể tạo phúc cho nhân loại! Tất cả mọi người sẽ trở lên nóng nảy, sẽ tạo thành không khí bất an, bực bội, nóng nảy! Nếu như vậy thì bốn lão nhân bọn ngươi, chính là kẻ cầm đầu! Đến khi đó thì xem các ngươi làm cách nào để có thể đối mặt với sự phỉ nhổ của thế nhân và sự chà đạp của lịch sử!”
Nam Cung Vũ Huyên nói hết sức mạnh mẽ, ngôn từ hết sức chính nghĩa, hết sức nóng bỏng, xót xa!
Dường như nàng đã nhìn thấy thế giới tận thế vào ngày mai, địa cầu bị hủy diệt, không khí nóng bỏng táo bạo!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tây Môn Vân Ảnh, đều sững sờ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên thề sống thề chết bảo vệ hòa bình thế giới, bảo vệ nhân loại, khóe miệng co rút.
Lúc nào thì hình tượng cá nhân cũng có liên quan đến hòa bình của nhân loại? Lúc nào thì khuôn mặt đẹp là nguyên nhân dẫn đến chiến tranh?!
“Híc, các lão sư, vì hòa bình của nhân loại, hôm nay chúng ta vẫn là đi về trước.”
Gia Cát Mặc Húc phản ứng lại đầu tiên, sau đó cung kính quay lại nói với bốn người Thượng Thiện.
A, tuy rằng Tiểu Huyên nói rất khoa trương, nhưng mà vẫn đạt được mục đích, vì thế hắn phải nhanh chóng nắm chặt cơ hội để cút đi!
“Hừm, tạm biệt các lão sư.”
Công Tôn Lưu Dạ cung kính nói, sau đó liếc Tây Môn Vân Ảnh, mỗi người một tay nhấc Nam Cung Vũ Huyên còn đang tiếp tục đọc diễn văn để kéo đi.
“Từ từ! Chờ chút a! Muội còn chưa nói hết a!”
Hai chân của Nam Cung Vũ Huyên liên tục đá đạp trên không trung, sống chết giãy dụa.
“Đừng nói đừng nói. Bọn huynh đều biết, đều biết.”
Quy Hải Lộng Nguyệt vội vội vàng vàng che lại miệng nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên.
“A a a ——”
Bàn chân nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên vừa đá đạp, vừa muốn thoát khỏi bị che miệng, nhưng đáng tiếc có vẻ như chỉ là cố gắng vô ích.
Bốn người Thượng Thiện sững sờ nhìn năm người lấy một phương thức cực kỳ quỷ dị biến mất ở mí mắt của bọn họ.
Một lúc lâu, Thượng Thiện Dương mới phản ứng lại:
“Chúng ta lại bị tiểu tử kia tính kế.”
“Sai! Phải nói, chúng ta bị nhóm nhóc con này tính kế rồi!”
Thượng Thiện Cơ ỉu xìu nói.