Nam Cung Vũ Huyên tránh ra khỏi vòng tay của Tư Không Huyền Dịch, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nắng sớm mờ mờ, sắc trời đã sáng hơn rất nhiều, ba vị mỹ nam hào hoa phong nhã yên lặng đứng gần ở phía sau nàng, dịu dàng nhìn nàng.
Thượng Quan Tuyệt Trần mặc đồ màu trắng, khuôn mặt tinh tế tuyệt đẹp ở trong không gian mờ ảo, giống như một bông hoa tuyết liên nở rộ ở trong nước, có cảm giác không dính một chút bụi trần gian, không hề nhiễm khói lửa nhân gian, cả người giống như một vị tiên đứng hờ hững ở trên mây, đẹp khiến cho người ta có thể ngừng thở.
Ánh sáng chiếu ra từ đôi mắt màu bạc khiến cho Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên sững sờ, trong đôi mắt màu bạc là sự dịu dàng giống như nước xanh trong.
Hiên Viên Nhược Ngôn mặc đồ màu tím, hắn đứng yên lặng, giống như một viên ngọc tuyệt đẹp rất dịu dàng và nho nhã, có một lực hấp dẫn khiến cho người ta không thể tự chủ mà nhìn hắn lâu hơn.
Một đôi mắt mơ mộng màu tím trong suốt như thủy tinh, ánh hào quang rạng rỡ lóe sáng giống như có sự sống, khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng như nước, không thể tự chủ mà đắm chìm trong ánh sáng màu tím đó.
Đông Phương Dật Hàm mặc đồ gấm màu xanh lam nhạt cũng đang yên lặng nhìn nàng, gương mặt anh tuấn, phóng khoáng, ẩn ẩn có thể thấy được sự luyến tiếc, trong đôi mắt hồ ly màu hổ phách dường như có bao điều muốn nói nhưng lại không thể nói thành lời.
Hắn giống như một công tử ung dung đi giữa thế gian phồn hoa khi rảnh rỗi chỉ cần nâng chén ngắm trăng nhìn nụ cười của người đẹp thì có thể sống cả đời bình yên, có một loại ma lực khiến cho nữ nhân không có lý do gì cũng muốn đến gần, muốn độc hưởng sự dịu dàng của hắn.
“Muội chắc chắn sẽ nhớ kĩ.”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn thẳng vào bọn họ, đưa ra một lời hứa chắc chắn.
Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần mỉm cười, cười đến tuyệt đẹp, khiến cho bọn họ dường như phát sáng.
Ánh sáng phát ra từ người bọn họ trong phút chốc bỗng nhiên chiếu sáng sắc trời mờ ảo.
Tư Không Huyền Dịch đứng ở bên người của Nam Cung Vũ Huyên, bàn tay nắm lấy bàn tay non nớt, mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
“Huyên Nhi, đi thôi, đi nhanh về nhanh.”
Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ rất sợ khi nàng đi nhưng mà bây giờ thì hắn tuyêt đối lại không sợ.
Bởi vì, hắn tin tưởng, nếu nàng đưa ra lời hứa thì nhất định nàng sẽ làm được.
Nam Cung Vũ Huyên lại đưa mắt nhìn Tư Không Huyền Dịch, lắc đầu cười nhẹ, sau đó rút tay ra khỏi bàn tay của hắn, bước hai bước, dừng lại.
Một đôi mắt đen như mực sáng long lanh nhìn lần lượt cả bốn người, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng với hành động bất ngờ của nàng, mắt ngọc cười:
“Hì hì, trước khi đi muội muốn khiêu chiến các huynh.”
Tiếng nói trong veo trong buổi sáng mát mẻ rất rõ ràng, dễ nghe.
Khiêu chiến?
Bốn người không hiểu chút nào.
Nàng với bọn họ thì có gì mà phải đấu với nhau?
“A, Huyên Nhi biết, bốn vị ca ca cùng với bọn Lộng Nguyệt ca ca thật ra là “Bằng mặt không bằng lòng” rất có thể về sau sẽ xảy ra chuyện chiến tranh để giành thiên hạ, cho nên Huyên Nhi muốn khiêu chiến với các huynh!”
Ngay khi bốn người còn đang lơ mơ không hiểu, Nam Cung Vũ Huyên lên tiếng giải thích.
Bốn người nghe nàng nói một câu như vậy, tâm tình vỗn dĩ đang thoải mái bỗng nhiên chìm xuống.
Bọn họ rất rõ ràng, về sau, không phải là có thể sẽ phát động chiến tranh, mà là chắc chắn sẽ phải quyết chiến!
Mà đối với Huyên Nhi (nha đầu) (nhóc con) mà nói, bất kể là bốn người bọn họ hay là bốn người của Quy Hải quốc, đều là người mà nàng quý trọng ở trong lòng, nếu mà hai bên bọn họ phát sinh mâu thuẫn không thể giải quyết, thì khó chịu nhất, sẽ là nàng.
Giờ phút này, trong mắt của bốn người đều hiện lên sự mê man cùng do dự đối với tương lai.
Cuối cùng thì bọn họ có nên hay không.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt bốn người, Nam Cung Vũ Huyên cười xảo quyệt:
“Hì hì, muội muốn khiêu chiến cả tám người!”
Sau khi nói dõng dạc, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói:
“Các huynh không thể vì quan tâm đến muội mà bó buộc, các huynh phải hết sức phát huy tất cả những gì mà những năm gần đây các huynh đã học được, dùng tài năng của các huynh để xông xáo một phen, còn muội cũng sẽ dựa vào khả năng của bản thân để ngăn cản quyết đấu giữa các huynh và bốn người bọn Lộng Nguyệt ca ca!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tự tin cùng kiên định.
Thời cơ bây giờ cũng gần đủ rồi, nên nói ra hết tất cả mọi chuyện!
Bốn người ngạc nhiên, nhưng mà khi nhìn thấy ánh sáng bởi vì tự tin mà phát ra từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, bọn họ đều nở nụ cười.
“Ha ha, được!”
Hiên Viên Nhược Ngôn cất cao giọng nói:
“Nhóc con, bọn huynh tiếp nhận khiêu chiến của muội!”
“Ừm!”
Nam Cung Vũ Huyên nhìn ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn, gật đầu thật mạnh.
Trong đôi mắt sáng bỗng nhiên lóe lên một tia sáng gian xảo rồi biến mất, Nam Cung Vũ Huyên xoay người bỏ chạy, bốn người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Vũ Huyên quay đầu về phía Tư Không Huyền Dịch gọi to:
“Huyền Dịch ca ca, huynh đuổi theo muội nha! Đuổi kịp muội, muội liền cho huynh đưa về, nếu như không đuổi kịp thì huynh không cần đưa muội về nữa!! Ha ha ha “
Nói xong, nàng quay đầu lại, chạy nhanh về phía thành Triều Dương.
“Ha ha ha, được!”
Tư Không Huyền Dịch hướng về phía bóng dáng của Nam Cung Vũ Huyên lớn tiếng trả lời đồng ý, sau đó chạy nhanh về hướng ngược lại của Nam Cung Vũ Huyên.
Ba người còn lại đứng sững sờ tại chỗ.
Ah, Huyền Dịch hình như đi nhầm hướng.
Nhưng mà trong nháy mắt ngay lúc bọn họ còn đang sững sờ, tiếng vó ngựa kéo theo nắng sớm chợt lướt qua bên người bọn họ..
Tiếng vó ngựa chạy nhanh kéo theo không khí tạo thành gió thổi bay tay áo của bọn họ.
Tư Không Huyền Dịch rất nhanh liền đuổi theo Nam Cung Vũ Huyên, bỏ dây cương trong tay ra, Tư Không Huyền Dịch nghiêng người dùng tay còn lại chặn ngang nhấc người nào đó đang dùng hết sức để chạy lên, đặt vững vàng ở trước người, đôi tay vòng trước người của nàng đồng thời nhanh tay nhanh mắt nắm chặt dây cương ở trong tay.
“Giá!”
Tiếng quát của Tư Không Huyền Dịch trong buổi sáng yên tĩnh giống như một mũi tên nhọn, cắt ngang sự yên tĩnh.
“Huyền Dịch ca ca huynh xấu lắm! Rõ ràng nói là để cho huynh đuổi theo muội, làm sao huynh lại cưỡi ngựa?!”
“Muội cũng không có nói không cho huynh cưỡi ngựa a! Ha ha ha “
Âm thanh tức giận, oán hận của Nam Cung Vũ Huyên cùng với tiếng cười sung sướиɠ của Tư Không Huyền Dịch trong buổi sáng mát lạnh truyền vào trong tai của ba người đang đứng nhìn bóng dáng xa dần của bọn họ.
Ba người mỉm cười.
Nhưng mà cho đến khi bọn họ thoáng nhìn thấy bọc nhỏ trên vai của Tư Không Huyền Dịch, trên trán của ba người xuất hiện vạch đen, tên Huyền Dịch kia tất nhiên là đã chuẩn bị tốt từ trước!
Nếu như nói ngựa là ngẫu nhiên, nhưng mà bọc đồ nhỏ kia thì giải thích như thế nào?!
Rõ ràng chính là có chuẩn bị từ sớm a!
Nghĩ nghĩ, ba người lại cảm thấy có chút đương nhiên. Ở trên người của nàng, cho đến bây giờ xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Thu suy nghĩ lại, hai người một ngựa không biết khi nào đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
“Nữ tử như vây, sao có thể khiến cho người ta không yêu cho được?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn phương hướng hai người một ngựa biến mất, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thật ra, nàng có thể ỷ vào sự quan tâm của bọn họ đối với nàng mà yêu cầu bọn ho không sinh ra mâu thuẫn, tranh chấp với bọn Quy Hải Lộng Nguyệt. Nhưng mà nàng lại chọn cách dũng cảm nhất. Nàng khiêu chiến bọn họ! Nàng để cho bon họ có không gian để tự do phát huy, khiến cho bon họ có khả năng áp dụng những gì mà bọn họ đã được học, để bọn ho có thể thực hiện được khát vọng, ước mơ, khiến cho bọn ho dù có thua cũng không có gì phải hối tiếc, thẹn với lương tâm.
Nữ tử như vậy khiến người ta không thể không yêu?!
Trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn nghĩ như thế.
“Ha ha, muội ấy là tốt nhất.”
Thượng Quan Tuyệt Trần khẽ cười nói.
Đông Phương Dật Hàm mang vẻ mặt si mê nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên cùng Tư Không Huyền Dịch biến mất, không nói gì.
Nam nhân đang chìm đắm trong tình yêu, thật sự là đáng sợ a!
Sau khi âm thầm líu lưỡi, khóe miệng Đông Phương Dật Hàm giương lên một độ cong tuyệt đẹp.
Thật ra, Nhược Ngôn nói đúng.
Nhóc con kia thật sự khiến cho người ta không thể không yêu.
Toàn tâm toàn ý khinh bỉ hành vi mất mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Thượng Quan Tuyệt Trần, Đông Phương Dật Hàm không phát hiện, ý nghĩ trong lòng của hắn giờ phút này là hết sức không bình thường.
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Bảy ngày sau.
Ánh chiều tà đã ngả về phía tây, Công Tôn Lưu Dạ đang luyện kiếm trong sân nhỏ.
Tây Môn Vân Ảnh nằm nghiêng trên thân của một cây cổ thụ ở trong sân, chỉ thấy mặt mày của hắn đẹp giống như vẽ, vừa có nét anh tuấn của nam tử lại vừa có nét mềm mại của nữa tử. Đôi mắt đào hoa giống như bảo thạch màu xanh lười biếng nửa khép nửa mở, mi dài hơi động, phát ra hơi thở mê hoặc động lòng người. Mũi cao, môi mỏng vừa hồng vừa đầy đặn, nhìn như thế nào, đều là vẻ đẹp tuyệt vời không bàn cãi được.
Ánh mắt liếc thân mình mạnh mẽ của Công Tôn Lưu Dạ, tiện tay hái một cái lá cây xuống. Dùng ngón trỏ và ngón giữa phải kẹp lấy lá cây, phóng ra phía của Công Tôn Lưu Dạ. Chiếc lá cây vốn dĩ rất nhẹ lại bỗng nhiên trở thành vũ khí sắc bén, giống như mũi tên rời khỏi cánh cung, khí thế mạnh mẽ bắn về phía Công Tôn Lưu Dạ.
Ánh mắt của Công Tôn Lưu Dạ chợt lóe, nhanh chóng rút kiếm để ngăn đỡ.
“Leng keng” một tiếng, lá cây cùng với kiếm chạm vào nhau. Lá cây nhẹ nhàng rơi xuống trước người của Công Tôn Lưu Dạ, giống như một con bướm bị gãy cánh.
Thân mình của Công Tôn Lưu Dạ lui về phía sau hai bước. sau khi ổn định bản thân, Công Tôn Lưu Dạ nhìn về phía lá cây nằm yên tĩnh trên mặt đất, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nản lòng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đen như đít nồi.
Tuy rằng hắn chặn lá cây, nhưng mà trong đó có chứa nội lực quá mạnh.
Thanh kiếm chắc chắn, sắc bén lại chỉ có thể miễn cưỡng ngăn đỡ lá cây!
Việc này đem đến cho hắn một sự đả kích không phải là bình thường.
“Lưu Dạ, huynh không cần buồn rầu, có thể đối đầu với tên biếи ŧɦái Lộng Nguyệt này, trên thế giới, chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Huyên Nhi.”
Vốn dĩ Gia Cát Mặc Húc đang ngồi chơi cờ một mình trên bàn đá trước cây cổ thụ không biết khi nào đã dời ánh mắt từ bàn cờ đến trên người của Công Tôn Lưu Dạ.
“Ha ha, Lưu Dạ nói rất đúng.”
Quy Hải Lộng Nguyệt đi từ trong phòng ra, đồng ý nói, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh đang lười biếng nằm trên cây:
“Vân Ảnh, dường như võ công của huynh lại tiến bộ.”
Tây Môn Vân Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.
Gần như là một động tác đơn giản như thế cũng khiến cho hắn lộ ra sự xinh đẹp động lòng người:
“Đúng vậy.”
Tiếng nói trầm ấm khiêu gợi vẫn lười biếng khiến cho người ta giận sôi người:
“Nhưng mà, rất nhàm chán.”
Không biết vì sao, bây giờ hắn cảm thấy ngày trôi qua không hề thú vị! Ngay cả việc trước kia khiến cho hắn vui vẻ chính là võ công của hắn có tiến bộ bây giờ cũng không thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Nghe hắn nói một câu như vậy, trong đôi mắt của ba người còn lại cũng hiện ra một tia âm u.
Đúng là càng ngày càng nhàm chán.
Nhưng mà, từ khi nào thì bắt đầu như vậy?
Đúng rồi, là bắt đầu từ khi Tiểu Huyên Nhi xuống núi. sau khi nàng rời khỏi ngày thứ nhất còn chưa có cảm giác gì, nhưng mà sau khi thời gian trôi qua càng ngày bọn họ càng cảm thấy chán nản.
Bỗng nhiên bây giờ bốn người phát hiện, lúm đồng tiền cười ngọt ngào, tiếng nói trong veo, tiếng cười dễ nghe, cả sự quan tâm lo lắng, ngẫu nhiên vui đùa… tất cả mọi thứ của nàng, đối với bọn họ mà nói, đều là việc không thể thiếu, có thể khiến cho cuộc sống của họ trở nên phong phú hơn. Khi nàng còn ở thì bọn họ không có phát hiện ra, nhưng một khi nàng rời khỏi, thì đột nhiên mới thấy..
Đang quen với cuộc sống ngọt ngào, vui tươi, khi nàng vắng mặt khiến cho cuộc sống của bọn họ hết sức cô đơn, buồn tẻ.
“Haiz, cũng không biết khi nào thì Tiểu Huyên Nhi mới trở về.”
Quy Hải Lộng Nguyệt vô ý thức lên tiếng lẩm bẩm.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, vỗn dĩ Tây Môn Vân Ảnh còn đang nằm trên cây lười biếng mắt nửa khép nửa mở giống như một con mèo Ba Tư bỗng nhiên mở mắt, ngay lập tức trên cây đã không có bóng dáng của Tây Môn Vân Ảnh.
Ba người chỉ nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực chợt lóe qua trước mặt, sau đó liền không thấy.
“Vân Ảnh hắn làm sao vậy?”
Mày của Công Tôn Lưu Dạ nhíu chặt.
“Đi theo nhìn xem liền biết.”
Quy Hải Lộng Nguyệt không để ý nói, sau đó thân mình chợt lóe, chạy theo tung tích của Tây Môn Vân Ảnh.
Công Tôn Lưu Dạ bỏ thanh kiếm trong tay vào trong vỏ tiếp đó cũng đuổi theo. Gia Cát Mặc Húc buông quân cờ trong tay ra, nhẹ nhàng đứng dậy, cũng đi theo.
Tư Không Huyền Dịch nắm bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên, đi hết sức chậm rãi.
Phía trước chính là sân nhỏ bọn họ ở hơn mười năm, đến nơi đó, cũng đã nói lên nhiệm vụ của hắn hoàn thành, hắn cũng phải quay trở về Hiên Viên quốc. Thật hy vọng đoạn đường này đi mãi không hết.
“Huyền Dịch ca ca, huynh làm sao vậy?”
Nam Cung Vũ Huyên cảm nhận được trên người của Tư Không Huyền Dịch lờ mờ có sự buồn bực, thắc mắc.
“Ha ha.”
Tư Không Huyền Dịch xoa xoa tóc mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên:
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, sau đó chúng ta ngay lập tức lại…”
“Ôi ~! Đây có phải Tiểu Huyên không?”
Lời của Tư Không Huyền Dịch còn không nói xong, liền bị một tiếng nói ấm áp chen ngang.
Nam Cung Vũ Huyên nghe thấy âm thanh quen thuộc nhìn theo:
“Vân Ảnh ca ca!”
Tây Môn Vân Ảnh mặc một bộ đồ màu hồng, hai tay khoanh trước ngực, nhếch miệng cười sung sướиɠ.
Ha ha, quả nhiên hắn nghe không sai!
Vừa rồi hắn chợt nghe dường như có âm thanh của nàng, giống như đang mơ không hề chân thật, cho nên lập tức chạy lại nhìn xem, không nghĩ tới đúng thật là bé con.
Tâm trạng đang phiền chán đến chết khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt bỗng trở thành hư không.
Tư Không Huyền Dịch nhìn thấy Tây Môn Vân Ảnh đột nhiên xuất hiện chen ngang lời nói của hắn, sắc mặt hắn bỗng nhiên đen lại:
“Vẫn là lẳиɠ ɭơ như vậy.”
Mở miệng lạnh lùng mà xa cách.
Hừ! Rõ ràng hắn với Huyên Nhi có thể đi cùng nhau một đoạn đường nữa thế mà không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên trình giảo kim!
Điều này khiến cho nội tâm là một bụng hờn dỗi của hắn làm sao mà có thể nuốt xuống?!
“Lẳиɠ ɭơ?”
Đôi môi của Tây Môn Vân Ảnh mở khẽ, chân bước từng bước lười biếng mà thanh nhã, đi dần về phía Nam Cung Vũ Huyên và Tư Không Huyền Dịch. Trong lúc giơ tay nhấc chân, cử chỉ xinh đẹp mê hoặc biểu hiện ra hết sức nhuần nhuyễn.
Da đầu của Nam Cung Vũ Huyên hơi run lên.
Nếu như muốn dùng từ nào đó để miêu tả Vân Ảnh ca ca, nếu không dùng từ yêu tinh thì không còn từ khác!
Một con yêu tinh đẹp đến mức không có lý lẽ! Nhưng mà, bây giờ khiến cho da đầu của nàng run lên lại không phải là khí chất yêu tinh xinh đẹp đến độ không ai có thể sánh bằng của Tây Môn Vân Ảnh, mà chính là mùi thuốc súng nhàn nhạt trong không khí!
“Tiểu Huyên Nhi!”
Ngay khi Nam Cung Vũ Huyên đang không biết phải làm sao để hòa giải bầu không khí bất thường giữa hai người thì tiếng nói trầm ấm của Quy Hải Lộng Nguyệt truyền đến.
“Lộng Nguyệt ca ca!”
Nam Cung Vũ Huyên vui mừng gọi.
Vừa dứt lời, đã bị Quy Hải Lộng Nguyệt ôm ở trong lòng:
“Ha ha, hơn một tháng không được ôm Tiểu Huyên Nhi, có chút nhớ mùi hương trên người của Tiểu Huyên Nhi.”
Quy Hải Lộng Nguyệt dúi đầu vào tóc của nàng, trầm giọng nói.
Nà ní? Tình huống gì đây?
Nam Cung Vũ Huyên giật mình sững sờ.
Làm sao mà lại nhiệt tình đối với nàng như thế?
Công Tôn Lưu Dạ cùng Gia Cát Mặc Húc chạy đến, sau khi nhìn thấy Tiểu Huyên Nhi trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt, trong đôi mắt cũng xuất hiện ý cười nhè nhẹ.
Ha ha, nhóc con kia đã trở lại, như vậy bọn họ cũng không cần phải sống tiếp những ngày buồn chán không thú vị nữa.
Tư Không Huyền Dịch sững sờ trong giây lát, sau đó phản ứng lại, lửa giận ngút trời đối với Quy Hải Lộng Nguyệt:
“Quy Hải Lộng Nguyệt! Trả Huyên Nhi lại cho ta!”
Nói xong liền động chân động tay với Quy Hải Lộng Nguyệt, để cướp Nam Cung Vũ Huyên lại.
Quy Hải Lộng Nguyệt đang ôm trọn Nam Cung Vũ Huyên, kém hơn so với Tư Không Huyền Dịch một ít, đôi mắt màu vàng nhạt cười như không cười nhìn Tư Không Huyền Dịch đang tức giận ngút trời:
“Trả lại cho ngươi? Từ khi nào Tiểu Huyên Nhi biến thành của ngươi?”
Nếu như thật sự muốn nói Tiểu Huyên Nhi là của ai, thì phải là của hắn mới đúng!
Dựa theo tính tình bá đạo của Quy Hải Lộng Nguyệt thì tất nhiên “Quyền sở hữu” Nam Cung Vũ Huyên phải là của hắn, việc tốt không nhường ai!
“Ngươi…!”
Tư Không Huyền Dịch cạn lời.
Muốn cãi lại, nhưng mà lại không có cách nào mở miệng.
Bởi vì đúng là Huyên Nhi không phải của hắn, muốn Huyên Nhi là của hắn thì hắn còn phải đi một đoạn đường dài. Sự đúng tình hợp lý chẳng hề sợ lửa lúc trước bị một câu nói này của Quy Hải Lộng Nguyệt dập tắt một nửa.
Nhưng mà, cho dù Huyên Nhi không phải của hắn thì cũng không phải của Quy Hải Lộng Nguyệt!
“Tuy rằng Huyên Nhi không phải của ta, nhưng mà cũng không phải của ngươi!”
Tư Không Huyền Dịch cố gắng lần cuối.
“Ha ha ha!”
Không để ý tới lửa giận của Tư Không Huyền Dịch, Quy Hải Lộng Nguyệt không biết xấu hổ nở nụ cười, nhìn Tư Không Huyền Dịch kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Bây giờ muội ấy ở trong lòng của ta thì chính là của ta!”
Quy Hải Lộng Nguyệt bá đạo tuyên bố.
Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện vạch đen, nàng đã gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ nhưng mà chưa bao giờ gặp người nào không biết xấu hổ đến như vậy!
Rõ ràng chính là ngụy biện, mà lại còn có thể nói được đúng tình hợp lý chẳng hề sợ hãi như thế, bá đạo có một không hai. Trên thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có một người là Quy Hải Lộng Nguyệt mà thôi!
Tư Không Huyền Dịch trợn tròn mắt, một đầu tóc đỏ rực dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn, giống như bốc cháy, sáng hơn rất nhiều so với bình thường.
Mà Tây Môn Vân Ảnh, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ còn đang ở bên cạnh, tuy rằng không nói lời nào, nhưng mà đôi mắt lại thích thú nhìn Tư Không Huyền Dịch đấu cùng với Quy Hải Lộng Nguyệt.
Trông giống như một nhóm người đang hăng hái chờ xem trò hay diễn ra!
Ha ha, Tiểu Huyên Nhi trở về quả nhiên là thú vị hơn!
Xem, vừa mới trở về không phải là bọn họ đang có trò hay để xem hay sao?
“Chớ có ăn nói linh tinh!”
Tư Không Huyền Dịch cuống lên, sau đó mạnh mẽ đánh tới Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng mà nhìn Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng của hắn ta, chiêu thức hung tàn lại bị mạnh mẽ thu lại giữa không trung.
Chết tiệt! Nếu như vô ý làm Huyên Nhi bị thương thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Tư Không Huyền Dịch vừa tức vừa giận!
“Ngươi buông Huyên Nhi ra, chúng ta quyết đấu!”
Bây giờ Huyên Nhi ở trong lòng hắn ta, nếu khi bọn họ so chiêu không cẩn thận làm nàng bị thương, như vậy rất phiền phức.
“Quyết đấu?”
Quy Hải Lộng Nguyệt hứng thú nhìn Tư Không Huyền Dịch, đôi mắt màu vàng trở lên âm u:
“Được, ta quyết đấu với ngươi.”
Nói xong, nhẹ nhàng buông Nam Cung Vũ Huyên trong lòng ra.
Hắn có cảm giác, Tiểu Huyên Nhi xuống núi lần này cùng với bọn người kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì, cảm giác Tư Không Huyền Dịch đối xử với Tiểu Huyên Nhi bây giờ khác trước, so với trước kia thì chính là khác biệt một trời một vực.
Tuy rằng biểu hiện không có gì khác nhau, nhưng mà trên bản chất, hắn lại cảm giác được có sự khác biệt.
“Dừng lại!”
Nam Cung Vũ Huyên ngăn ở giữa hai người, vẻ mặt nghiêm túc:
“Huyền Dịch ca ca, Lộng Nguyệt ca ca, hai người các huynh đều lớn như vậy, lại còn ngây thơ như thế.”
Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên tức giận nói:
“Muội chính là muội, muội là của muội, sẽ không là của ai cả.”
Lạnh lùng nói xong, Nam Cung Vũ Huyên xoay người bước đi, không để ý đến năm mỹ nam đang mắt to trừng mắt nhỏ bị nàng bỏ mặc ở phía sau.
Việc của nàng, sẽ do chính nàng làm chủ, hoàn toàn không cần bọn họ quyết đấu để quyết định “Là của ai”!
Tư Không Huyền Dịch lấy lại tinh thần, liếc nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt một cái, sau đó đuổi theo:
“Huyên Nhi, muội hãy nghe huynh nói, ý của huynh không phải như vậy.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lạnh lùng của Nam Cung Vũ Huyên, Tư Không Huyền Dịch lo lắng giải thích.
Trời biết, cơ bản là hắn không hề có ý không tôn trọng nàng!
Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước.
“Huyên Nhi, là do huynh, chỉ là, chỉ là nhìn hắn ôm muội, liền cảm thấy rất tức giận, sau đó nói năng không suy nghĩ mới như vậy, thật sự không phải cố ý.”
Tư Không Huyền Dịch tiếp tục cố gắng nói:
“Huynh đảm bảo về sau không như vậy, có được không?”
Nói xong, nơm nớp lo sợ nhìn Nam Cung Vũ Huyên, chờ đợi “Quyết định” của nàng.
Nam Cung Vũ Huyên dừng bước chân lại, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch:
“Thật sự?”
Tuy rằng giọng điệu không trong sáng như bình thường, nhưng mà không có tức giận.
A, thật ra nàng không hề tức giận, chì là muốn dùng việc lần này để nói cho bọn họ biết một chuyện chính là nàng không phải vật sở hữu của ai cả!
Đặc biệt là tên Quy Hải Lộng Nguyệt bá đạo!
Ý muốn giữ lấy của hắn hết sức mạnh mẽ, nếu như mà bây giờ không cố gắng áp chế, đừng nói đến việc điều chỉnh tình cảm của mình cho tốt rồi nhanh chóng quay về Hiên Viên quốc để đưa cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục, mà trong khoảng thời gian này lại xảy ra chuyện gì còn chưa biết được.
“Thật sự thật sự.”
Tư Không Huyền Dịch vội vàng gật đầu khẳng định.
Hắn tự hỏi, trừ việc có liên quan đến nàng, trên thế giới này thật chưa có chuyện gì khiến hắn phải sợ hãi.
“Ừ.”
Nam Cung Vũ Huyên gật đầu vô cùng vừa lòng, sau đó nhìn Tư Không Huyền Dịch:
“Vậy Huyền Dịch ca ca, hôm nay đã muộn thế này, huynh nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy quay trở về.”
Nhìn sắc trời bây giờ, chắc cũng đến tầm bốn, năm giờ chiều, nếu như mà đi thì trước khi trời tối cũng sẽ không đến được trong thành vậy thì hắn sẽ phải ăn ngủ ở ngoài trời.
“Ha ha, không có việc gì, huynh là nam nhân “
Tư Không Huyền Dịch cười nói.
Hắn đương nhiên biết nàng đang lo lắng gì, nhưng đối với hắn mà nói, ngủ ngoài trời chính là chuyện nhỏ như con thỏ, không có gì ghê gớm.
Không có nàng ở bên cạnh, thì ăn ngủ như thế nào cũng được, không sao cả.
“Nhưng mà…”
Nam Cung Vũ Huyên còn muốn nói cái gì, lại bị Tư Không Huyền Dịch chen ngang:
“Huyên Nhi, tình hình của Hiên Viên quốc bây giờ còn chưa ổn định, cho nên huynh phải nhanh chóng đi về.”
Tuy rằng cũng rất muốn ở lại, rất muốn có thể ở cùng với nàng thêm một chút, nhưng mà bây giờ thật sự không phải thời điểm thích hợp.
“…, “
Nam Cung Vũ Huyên cắn cắn môi cuối cùng vẫn gật gật đầu.
“Được, huynh có một mình thì phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, trên đường phải chú ý an toàn, phải nhớ không thể vì phải vội trở về mà để bản thân phải đói, nếu mà mệt thì phải dừng lại nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp. “
Nghĩ đến việc sẽ phải chia tay, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên rất lưu luyến tuy rằng đã đè nén nhưng mà vẫn không được.
“Ừm.”
Tư Không Huyền Dịch xoa đầu của nàng, sau đó xoay người bước đi.
“Huyền Dịch ca ca đợi đã!”
Ngay lúc hắn bước đi bước đầu tiên Nam Cung Vũ Huyên gọi hắn lại.
Tư Không Huyền Dịch quay mình lại, nhìn Nam Cung Vũ Huyên khó hiểu.
Nam Cung Vũ Huyên đi đến trước người của hắn, sau đó vươn cánh tay ôm cổ hắn, kéo đầu hắn thấp xuống.
Ngay khi Tư Không Huyền Dịch đang sững sờ, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên gương mặt anh tuấn của hắn, sau đó đưa đôi môi ngọt như mật chuyển sang bên tai của hắn:
“Thật sự phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?”
Nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như lông chim nhẹ nhàng bay bay. Nhưng mà chính là âm thanh mềm mại này lại đột nhiên trêu chọc đến trong lòng của Tư Không Huyền Dịch.
Tim đập rộn ràng, khuôn mặt anh tuấn giống như mây hồng rực rỡ phía chân trời, Tư Không Huyền Dịch ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Hắn sợ hãi đây chính là do bản thân đang mơ, chỉ cần hơi động một chút là giấc mơ hạnh phúc này sẽ tan biến mất.
Ngay trong khi hắn đang không phân biệt được là mơ hay là thật thì Nam Cung Vũ Huyên cũng đã buông hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn:
“Được rồi, Huyền Dịch ca ca, huynh đi nhanh đi.”
Nếu mà bây giờ không đi, thì nàng rất sợ nàng sẽ giữ hắn lại không cho hắn đi nữa.
Tư Không Huyền Dịch nuốt nước miếng, sau đó xoay người, mất hồn mất vía mà bước đi.
Nam Cung Vũ Huyên không biết, bởi vì hành động này của nàng, khiến cho rất nhiều ngày, ở trên đường từ thành Triều Dương đến Kinh thành của Hiên Viên quốc, một công tử tóc hồng vừa đi vừa vuốt bên má trái của bản thân mà cười ngây ngô. Thế cho nên phá nát trái tim trong sáng của rất nhiều nữ tử nhìn thấy hắn!
Một công tử hết sức đẹp nhưng mà lại chính là một người ngốc!
Mà bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc!
Không bình thường!
Quan hệ của Tiểu Huyên Nhi cùng với Tư Không Huyền Dịch, chắc chắn là không bình thường!
Trước kia, Tiểu Huyên Nhi cũng không phải là chưa từng hôn bọn họ, nhưng mà từ sau khi cơ thể của nàng đã trưởng thành thì không làm động tác thân mật như thế nữa với bọn họ
Hơn nữa, dáng vẻ háo sắc vừa rồi của Tư Không Huyền Dịch, khác biệt quá lớn so với phản ứng trước kia!
Hơn nữa một nụ hôn bình thường như vừa rồi, bọn họ lại cảm giác không khí có sự ái muội khiến cho tim đập nhanh.
“Tiểu Huyên Nhi, muội cùng với Tư Không Huyền Dịch…”
Quy Hải Lộng Nguyệt do dự mở miệng.
Ngay khi Nam Cung Vũ Huyên đang lưu luyến lại nghe được âm thanh của Quy Hải Lộng Nguyệt, quay đầu đi, khó chịu liếc mắt nhìn hắn:
“Hừ!”
Hừ thật mạnh một tiếng rồi đi thẳng về phía trước.
Quy Hải Lộng Nguyệt sờ sờ cái mũi.
A, xem ra Tiểu Huyên Nhi còn không quên chuyện vừa rồi a!
Nhưng mà, chuyện vừa rồi hắn làm có cái gì không đúng hay sao?
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Trăng sáng chiếu xuống Tuyết Khê cốc, giống như tiên cảnh nơi trần gian, tỏa ra cảm giác xinh đẹp nhưng lại mơ hồ thần bí. Ngay trong tiên cảnh rời xa sự ầm ĩ của trần gian này lại có hai gian nhà lá thêm hương vị trần gian, khiến cho tiên cảnh lại có hương vị của trần gian.
Nam Cung Vũ Huyên không ngừng bận rộn trong nhà bếp.
Haiz! Nàng phát hiện thật ra nàng gặp bi kịch! Thật vất vả trèo non lội suối trở về, nhưng mà còn chưa kịp nghỉ ngơi lại bị bắt đi nấu cơm! Nàng nhàn quá sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ Nam Cung Vũ Huyên lại càng thấy không ưa rau cải trắng trên thớt gỗ.
Dao trong tay của Nam Cung Vũ Huyên thái thật mạnh băm rau cải trắng đáng thương trên thớt thành hoa, “Bang” một tiếng, dao thái mạnh mẽ chém xuống thớt gỗ.
“Ha ha, Huyên Nhi, vẫn là để bá mẫu làm cho.”
Âm thanh dịu dàng từ cửa truyền đến.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía phát ra âm thanh, thẹn thùng nói:
“Ha ha, bá mẫu.”
Trời ạ! Thật sự là đen đủi, ngay cả uống nước lạnh cũng bị ê răng! Không phải là nàng chỉ dùng một cây cải trắng để giảm bớt một chút lửa giận thôi hay sao?
Chuyện này cũng để cho bá mẫu nhìn thấy! Thật đúng là lừa đảo a!
Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên kêu rên, nhưng mà ở bên ngoài lại không hề nhìn thấy một chút mất tự nhiên nào. Đủ thấy được da mặt của nàng dày đến mức nào, tố chất tâm lý mạnh mẽ đến cỡ nào!
Người mà Nam Cung Vũ Huyên gọi bá mẫu, chính là mẫu thân của Tư Không Huyền Dịch, Lâm Hiểu Nhã.
Lúc trước, một chiêu trộm long tráo phượng hết sức hoàn hảo của Nam Cung Vũ Huyên đã âm thầm đưa được Lâm Hiểu Nhã lên trên “Thuyền Noah”, cuối cùng từ “Thuyền Noah” lại đưa người đến Tuyết Khê cốc.
“Ha ha, con đi ra chơi cùng với mấy vị công tử đi để ta nấu cơm cho.”
Trên gương mặt quyến rũ của Lâm Hiểu Nhã lộ ra một nụ cười dịu dàng. Bà vừa nhìn cách thái rau của nha đầu thì đã biết nha đầu này không biết nấu cơm.
“Ah…”
Nam Cung Vũ Huyên, ở bên ngoài vẫn là một vẻ hào phóng tự nhiên:
“Bá mẫu, người đi ra ngoài ngồi đi, con thật sự không có chuyện gì, vừa rồi chỉ là cảm thấy cải trắng có vẻ xấu, cho nên mới như vậy.”
Thật đúng là lừa đảo!
Bá mẫu tuyệt đối đừng nghĩ nàng không muốn nấu cơm!
A, đây chính là mẫu thân của Huyền Dịch ca ca, phải để lại ấn tượng tốt mới được!
“Ha ha, hóa ra là như vậy a.”
Lâm Hiểu Nhã che miệng cười, sau đó nhìn Nam Cung Vũ Huyên:
“Bá mẫu còn nghĩ đến con sẽ không biết làm như thế nào, ha ha…”
Thật sự đúng là tính tình trẻ con, thấy cải trắng xấu liền ra tay tàn nhẫn. Nhưng mà, nha đầu vẫn còn duy trì tính cách trẻ con là một nha đầu tốt.
“Ah.”
Nam Cung Vũ Huyên không có gì để nói.
Cho rằng sẽ không biết làm…
Hóa ra là như thế này a!
Hại nàng vừa rồi căng thẳng như vậy.
Vừa biết được trong lòng của Lâm Hiểu Nhã nghĩ gì, Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên thả lỏng, cười ngọt ngào với Lâm Hiểu Nhã:
“Hì hì, bá mẫu, không phải Huyên Nhi tự khen, cơm Huyên Nhi nấu là ăn ngon nhất!”
Lâm Hiểu Nhã nhìn nụ cười long lanh tỏa nắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên, trong lòng tràn đầy ánh sáng mặt trời theo nụ cười của nàng.
Nha đầu này, giống như là ánh sáng mặt trời, có ma lực khiến cho trái tim người ta ấm áp.
“Ha ha, vậy bá mẫu phải ở chỗ này nhìn xem Huyên Nhi làm sao có thể nấu ra cơm ăn ngon nhất.”
Có lẽ là bởi vì bị nụ cười của Nam Cung Vũ Huyên cuốn hút, Lâm Hiểu Nhã thoải mái cười với Nam Cung Vũ Huyên nói:
“Bây giờ bá mẫu muốn ăn vụng…”
“Ha ha.”
Nam Cung Vũ Huyên bị lời nói hài hước của Lâm Hiểu Nhã chọc cười, vui đùa nói:
“Bá mẫu, người kỳ thật chính là muốn xem có phải Huyên Nhi khoác lác hay không đi? Hì hì, người xem thì cứ việc nói thẳng là được.”
Lâm Hiểu Nhã thấy Nam Cung Vũ Huyên hoạt bát sáng sủa, cũng theo ý của nàng:
“Ừm, đúng vậy, bá mẫu muốn tự mình giám sát, nhìn xem Huyên Nhi có phải là chúa da dày hay không.”
“Hì hì, mong muốn nhìn thấy chúa da dày của bá mẫu, Huyên Nhi sợ là không thực hiện được.”
Nam Cung Vũ Huyên ra vẻ tiếc hận nói, sau đó cười giảo hoạt:
“Nhưng mà, thật ra Huyên Nhi có thể biểu diễn một chút tay nghề bếp kinh thiên đông địa cho bá mẫu xem.!”
Nam Cung Vũ Huyên không biết xấu hổ mà tự khen bản thân, sau đó giống như để chứng minh những gì mình nói là sự thật, không biết ngại mà khen chính mình, cầm lên dao thái hết sức thuần thục, thái thức ăn giống như nước chảy mây trôi.
“Ah, hóa ra là có tài thật. Ha ha, sau này nếu như ai thú được Huyên Nhi, nhất định là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Lâm Hiểu Nhã khen hết sức phóng khoáng.
“Điều đó là đương nhiên.”
Mũi của Nam Cung Vũ Huyên muốn vểnh lên đến trời.
“Ha ha, vậy Huyên Nhi cảm thấy Dịch Nhi nhà ta thế nào?”
Lâm Hiểu Nhã giống như vô tình vì nhi tử nhà mình cầu phúc lợi.
Tuy rằng ở chung cùng với Huyên Nhi không lâu, nhưng mà qua ánh mắt bà có thể nhận ra tình cảm của Dịch Nhi đối với Huyên Nhi.
Lúc trước sau khi Dịch Nhi cứu bà ra từ phủ Tư Không, không chịu nổi lương tâm bị cắn rứt nên đã nói ra chuyện Huyên Nhi rơi vào tay Tư Không Minh với Dịch Nhi.
Cho đến tận bây giờ bà cũng không thể quên được, ánh mắt lo lắng, căng thẳng, đau lòng của Dịch Nhi, nhưng mà Dịch Nhi lại nói với bà, Huyên Nhi cố ý bị bắt để lấy cơ hội cứu bà ra.
Còn nhớ rõ lúc ấy bà bảo Dịch Nhi mặc bà nhanh chóng quay lại để cứu Huyên Nhi nhưng mà Dịch Nhi lại trầm giọng nói:
“Mẫu thân, bây giờ đừng nói những điều này, sau khi người an toàn, con sẽ trở về để cứu nàng.”
Khi mà Dịch Nhi nói lời này, sự quyết liệt trong mắt khiến cho bà run rẩy. Nhi tử của bà thì làm sao mà bà có thể không hiểu được.
Cho dù hắn không nói ra, bà cũng biết, nếu như Huyên Nhi xảy ra chuyện gì, tất nhiên Dịch Nhi sẽ đấu với Tư Không Minh đến độ ngọc đá cùng vỡ. Nhưng may ông trời phù hộ tất cả đều đã qua.
Trong lòng Lâm Hiểu Nhã cảm ơn trời xanh.
Lâm Hiểu Nhã đột nhiên nhắc tới Tư Không Huyền Dịch, khiến cho Nam Cung Vũ Huyên giật mình ngạc nhiên một cái chớp mắt, sau khi phục hồi lại tinh thần nói:
“Huyền Dịch ca ca đương nhiên rất tuyệt a!”
Tạm dừng một chút, Nam Cung Vũ Huyên chuyển đề tài:
“Đúng rồi bá mẫu, người còn không biết việc xảy ra sau đó a? Huyên Nhi nói một chút cho người nghe.”
Đúng vậy, nàng cố ý nói sang chuyện khác. Làm sao mà nàng lại không biết tâm tư của bá mẫu muốn thăm dò tình cảm của nàng đối với Huyền Dịch ca ca, nhưng mà cho đến tận bây giờ, ngay chính cả bản thân nàng cũng không biết tình cảm của nàng đối với Huyền Dịch ca ca là như thế nào.
“Ha ha, được.”
Lâm Hiểu Nhã cười nói. Bà thấy được là Huyên Nhi không muốn nói, vậy bà sẽ không ép buộc.
Dù sao, nữ tử ưu tú như thế, nhi tử ngốc kia của bà chỉ sợ không có cái phúc khí này.
Dù cho Huyên Nhi có thể trở thành nhi tức của bà hay không bà đều thật lòng thích Huyên Nhi.
Nữ tử vừa thông minh, vừa nhanh trí lại đáng yêu, ai có thể không thích cho được?
“Vâng.”
Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó vừa nấu cơm vừa nói:
“Huyền Dịch ca ca lấy được binh phù, sau đó theo ý kiến của Huyền Dịch ca ca, Hoàng Thượng để Tư Không Đại tướng quân sung quân biên cương, suốt đời không được vào triều.”
Nam Cung Vũ Huyên chỉ nói việc của Tư Không Minh, bởi vì nàng biết bá mẫu thật tâm muốn trải qua một cuộc sống yên bình cho nên chỉ nói đến đó là đủ rồi.
Thậm chí sự việc của Hiên Viên Kỳ cùng với bốn người bọn họ đang tranh quyền cơ bản là không cần nói ra để cho bá mẫu lo lắng.
Lâm Hiểu Nhã vừa nghe, đôi mắt vui vẻ tràn đầy ý cười:
“Ha ha, cuối cùng thì Dịch Nhi đã lớn.”
Vỗn dĩ cho rằng, Dịch Nhi sẽ gϊếŧ người nọ, nhưng mà không phải.
Tuy rằng người nọ rất đáng giận, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng là phụ thân của Dịch Nhi, nếu như Dịch Nhi thật sự gϊếŧ hắn, như vậy bất kể là đúng hay sai, thì đều đeo trên người tội bất hiếu gϊếŧ cha.
Cho nên, sung quân biên cương, để cho người nọ tự sinh tự diệt, là cách tốt nhất.
Nhưng mà… Lâm Hiểu Nhã vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhẹ nhíu.
Sau một lúc lâu, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, Lâm Hiểu Nhã nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:
“Huyên Nhi, việc này đều là ý kiến của bản thân Dịch Nhi?”
Cuối cùng bà cũng đã biết là không đúng ở đâu. Chính là khi Dịch Nhi cứu bà ra, bà cũng đã gặp Dịch Nhi, Dịch Nhi vẫn kích động, theo như tính tình của nó thì rất có khả năng gϊếŧ chết Tư Không Minh ngay tại chỗ.
Cho nên, hẳn là có người đưa ra ý kiến giúp Dịch Nhi hoặc là ngăn Dịch Nhi gϊếŧ Tư Không Minh.
“Đúng vậy, đưa Tư Không Đại tướng quân sung quân ở biên cảnh là ý kiến của bản thân Huyền Dịch ca ca.”
Cuối cùng Lâm Hiểu Nhã đã nghe ra điều kỳ lạ, nhìn gò má tinh xảo của Nam Cung Vũ Huyên:
“Ha ha, cách là do chính Dịch Nhi nghĩ, nhưng mà ở trước đó có phải có người nào đó đã ra tay ngăn cản không cho Dịch Nhi đưa ra quyết định không sáng suốt có đúng không?”
Khi Lâm Hiểu Nhã biết tình hình, bên người của Tư Không Huyền Dịch chỉ có Nam Cung Vũ Huyên, cho nên nếu như nói có tác giả ở sau lưng thúc đẩy thì đương nhiên nghĩ đến là Nam Cung Vũ Huyên.
Mà rất trùng hợp, lần này, tuy rằng bà nắm bắt tình hình không được đầy đủ nhưng mà lại đoán rất chính xác!
“Hì hì.”
Nam Cung Vũ Huyên thè lưỡi, cười hì hì:
“Bá mẫu, người thật lợi hại, chuyện này mà người cũng thể đoán ra.”
Nịnh nọt, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục nói.
“A, Huyên Nhi chỉ là nói với Huyền Dịch ca ca, đừng để cho máu dơ bẩn như vậy làm bẩn tay của huynh ấy, còn lại tất cả đều do bản thân Huyền Dịch ca ca nghĩ thông.”
“Ha ha.”
Lâm Hiểu Nhã nhìn dáng vẻ đáng yêu của Nam Cung Vũ Huyên, buồn cười, nhưng mà vẫn nói thật:
“Huyên Nhi, thật sự rất cảm ơn con đã bảo vệ Dịch Nhi.”
Nếu như lần này Dịch Nhi thật sự tự tay gϊếŧ Hiên Viên Minh, thì Dịch Nhi sẽ phải chịu sự lên án của người đời.
“Bá mẫu, người nói cái gì đó?”
Nam Cung Vũ Huyên không đồng ý nói.
“Ha ha, được được được, không nói cảm ơn không nói cảm ơn.”
Lâm Hiểu Nhã theo Nam Cung Vũ Huyên.
Bây giờ, càng ngày bà càng thích Huyên Nhi vừa thông minh vừa nhìn xa trông rộng, xem ra phải suy nghĩ thật tốt, có cách nào có thể giúp cho Dịch Nhi ôm mỹ nhân về!
Trong lòng của Lâm Hiểu Nhã âm thầm nghĩ.
Trong phòng không rộng lắm, có hai cái bàn ghép với nhau, mỗi bàn có thể ngồi được bốn người, khiến cho phòng nhìn có vẻ chật hơn.
Mười người, ngồi xung quanh “Bàn lớn”.
Bốn người Thượng Thiện nhìn trên bàn chỉ có một màu xanh của cỏ, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cuối cùng, một bàn “Cỏ” được nhìn chăm chú, Thượng Thiện Lưu không nhịn được mở miệng:
“Tiểu nha đầu, con … Đây là đang cho trâu ăn hay sao?”
Ngay cả một chút thịt cũng không có?
Có cần phải làm nguyên cả một bàn “Cỏ” hay sao?
Nhìn cả một bàn toàn màu xanh, có thể cảm giác đươc chúng nó không hề dính một chút dầu nào, ngay cả một chút dầu cũng không có!