Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 6: Ngươi là người mà Dịch Nhi quan tâm

“Tiểu Huyên Nhi, không sao.”

Tư Không Huyền Dịch nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, mềm nhẹ nói.

Tình hình như vậy, trước khi trở về hắn cũng đã đoán được.

Đối với chuyện đó, hắn sớm cũng đã không có cảm giác.

Toàn viện hùng tráng này, nếu như không có mẫu thân hắn ở đó, với hắn mà nói nó không khác gì miếu đổ nát hay ổ khất cái.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên thu tầm mắt, không nói, chỉ nắm tay hắn thật chặt, dường như muốn đem ấm áp của mình gửi đến trên thân hắn.

Thời gian một nén nhang sau.

Cánh cửa sơn đỏ lại mở ra.

Đi ra, vẫn là tên hộ viện lúc nãy.

“Tiểu nhân tham kiến Đại thiếu gia.”

Hộ vệ hành lễ:

“Tướng quân đại nhân đang ở thư phòng, mời thiếu gia đi theo tiểu nhân.”

Hộ viện âm thầm may mắn trong lòng vừa rồi bồi tội đúng lúc.

Không ngờ thiếu niên tóc đỏ này, thế nhưng chính là Đại thiếu gia.

Hắn chỉ từng nghe nói có một vị Đại thiếu gia đang theo học ở học viện Triêu Dương, còn lại thì không biết chút gì.

Tư Không Huyền Dịch nắm tay Nam Cung Vũ Huyên đi theo phía sau hộ viện, mặt không chút thay đổi.

Nhưng là giữa đường lúc đi qua một mảnh rừng trúc, Tư Không Huyền Dịch không tự chủ được dừng bước chân, tầm mắt nặng nề thăm dò chỗ sâu trong rừng trúc.

Đôi mắt đen trong veo không có chút tạp chất lúc này lại nổi lên ưu tư.

“Huyền Dịch ca ca?”

Nam Cung Vũ Huyên nâng mắt nhìn Tư Không Huyền Dịch, nhẹ giọng gọi.

Rừng trúc hẻo lánh này, có thứ gì đó rất quan trọng với hắn sao?

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Tư Không Huyền Dịch nở rộ ra một ý cười nhu hòa với Nam Cung Vũ Huyên, sau đó kéo nàng tiếp tục đi về trước.

Nhưng là còn không đi được hai bước, Tư Không Huyền Dịch ngừng bước chân lại.

“Huyền Dịch ca ca?”

“Tiểu Huyên Nhi, huynh muốn…”

Lời của Tư Không Huyền Dịch còn chưa nói xong, liền bị hộ viện đánh gãy:

“Đại thiếu gia, Tướng quân đại nhân đang đợi người.”

Đối phương tuy rằng là Đại thiếu gia, nhưng là hộ viện này lại không có chút tôn trọng nào.

Bởi vì theo thái độ Tướng quân lúc biết Đại thiếu gia trở lại, liền biết Tướng quân đối vị Đại thiếu gia rời nhà lâu dài này căn bản không coi trọng.

Nam Cung Vũ Huyên thấy hộ viện vô lễ đánh gãy lời Tư Không Huyền Dịch nói như thế, mắt sáng lạnh lùng, đang muốn bộc phát thì tay nhỏ bé đang được Tư Không Huyền Dịch nắm tăng thêm chút lực đạo.

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày, hơi híp mắt, dấu đi lạnh lùng nghiêm nghị trong mắt.

Vì sao không cho nàng giáo huấn tên không coi ai ra gì này một chút?

Tư Không Huyền Dịch nâng mắt nhìn hộ viện:

“Làm phiền chờ, ta có chuyện quan trọng muốn làm.”

Nói xong, không chờ hộ viện có phản ứng, nắm tay Nam Cung Vũ Huyên đi vào trong rừng trúc.

Sâu tận bên trong rừng trúc, một tòa sân viện đơn giản xuất hiện trước mặt hai người.

Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy không hiểu.

Từ lúc bước vào Tư Không phủ, kiến trúc dọc theo đường đi có thể nói là hoa lệ, nhưng không ngờ đến đây lại có một tiểu viện thanh u như thế.

Tiểu viện này trong Tư Không phủ khí thế hào hùng, quả thực chính là một đóa kỳ hoa.

Tư Không Huyền Dịch nhìn tiểu viện trước mặt, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Lúc này Nam Cung Vũ Huyên cũng đánh giá bốn phía.

A, trong sân nhỏ tuy rằng cũ nát, nhưng lại quét tước thật sự sạch sẽ, trên đường nhỏ chung quanh, ngay cả lá cây cũng rất ít thấy được.

Chung quanh tiểu viện, còn có những món điểm tâm bình thường, rõ ràng có người sống ở nơi này, hơn nữa còn là người thích sạch sẽ.

Ha ha, nàng là có chút tò mò, chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai.

Bên trong Tư Không phủ phồn hoa, thế nhưng còn có thể có một vịthế ngoại cao nhân sống như thuở ban đầu, sống ẩn dật sao?

Thế nhân vốn là ngu muội, theo đuổi đối với vàng bạc châu báu, danh lợi địa vị giống như sông lớn sinh trưởng liên tục, vĩnh viễn không có điểm dừng.

Có thể vào ở trong Tư Không phủ, hơn nữa có một tòa sân viện độc lập, tất nhiên sẽ không là hạ nhân.

Mà thế thì càng kỳ quái.

Nếu như là người có thân phận, tất nhiên là sống trong trại thái đám đông bao vây.

Ai là người có thể sau khi trải qua cuộc sống phồn hoa tột đỉnh lại có thể chịu đựng cuộc sống cô độc. Sau khi trải qua dụ cảm của hồng trần thế tục rồi mà vẫn còn có thể lòng bằng phẳng như nước sao?

Đây chẳng lẽ chính là cảnh giới được gọi là “Xây nhà trong cảnh nhân gian, ngựa xe chẳng vướng bụi trần” sao?

Ha ha, lòng xa cách như trời, quả nhiên là một vị cao nhân a!

Nam Cung Vũ Huyên tán thưởng trong lòng, đồng thời càng sinh ra tia tò mò về chủ nhân của tiểu viện này.

Tâm tình giờ phút này của Tư Không Huyền Dịch, tự nhiên không nóng bỏng bằng Nam Cung Vũ Huyên, gương mặt tiêu sái anh tuấn treo lên một nụ cười hòa thuận, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang chớp động chùm sáng nhảy nhót của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, chúng ta vào đi thôi.”

Nói xong, liền tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một thân ảnh gầy yếu đưa lưng về phía bọn họ, đang đứng trước một cái giếng cổ.

Là đang múc nước?

Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe.

Người nọ, từ bóng dáng hẳn là nữ nhân, hơn nữa… Còn là một… Ni cô?

Lúc nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia, ánh mắt Tư Không Huyền Dịch hiện lên vẻ vội vàng, buông tay Nam Cung Vũ Huyên ra, bước nhanh chóng, lúc đến nơi cách phía sau nữ nhân mặc áo xám trắng một bước:

“Mẫu thân, để Dịch Nhi làm cho.”

Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, Tư Không Huyền Dịch dường như sợ hắn nói hơi mạnh một tý sẽ quấy nhiễu người kia.

“Ầm cạch tõm ——!”

Thùng gỗ đựng nước ầm ầm từ trên miệng giếng rớt vào trong giếng.

Thùng gỗ rơi xuống nước, phát ra tiếng động.

Nữ nhân mặc áo xám trắng cứng cả người, ngạc nhiên xoay người.

Lúc nhìn thấy Tư Không Huyền Dịch thì cặp mắt chịu đựng đủ mùi đời kia dù có làm thế nào cũng không thể rời khỏi thân thể hắn.

“Mẫu thân, Dịch Nhi trở lại.”

Thanh âm vẫn là mềm nhẹ, nhưng lại mang theo run rẩy nhè nhẹ.

“Dịch Nhi? Dịch Nhi?”

Phụ nhân mặc áo xám trắng nỉ non hai tiếng, đột nhiên như phục hồi tinh thần, kích động nắm lấy hai tay Tư Không Huyền Dịch, nước mắt đọng nơi khóe mắt.

“Dịch Nhi! Dịch Nhi của ta!”

“Mẫu thân, mẫu thân…”

Phản ứng của Tư Không Huyền Dịch lại rất kỳ quái.

Giống như là bị phản ứng kích động kia của bà làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bà.

Nam Cung Vũ Huyên đứng ở bên cạnh, trong lòng vừa kinh ngạc vừa chua xót.

Ni cô này, lại là…

Nói vậy Huyền Dịch ca ca tất nhiên là đau lòng vô cùng.

“Mẫu thân, người làm sao vậy?”

Lúc này Tư Không Huyền Dịch đã lấy lại tinh thần, thân thiết nhìn mẫu thân nhà hắn, thân thiết nói.

Mẫu thân vì sao lại khác thường như vậy? Chẳng lẽ là lại chịu oan ức gì sao?

Vừa nghĩ đến loại khả năng này, đôi tay Tư Không Huyền Dịch nắm chặt thành quyền, mái tóc đỏ như cảm giác chủ nhân đang phẫn nộ nên chớp động chùm sáng đỏ sẫm như có như không.

“Ha ha, không có việc gì.”

Phụ nhân vẫn đang dùng ánh mắt từ ái nhìn Tư Không Huyền Dịch, chỉ là lần này, ngữ khí của bà không kích động giống trước:

“Chỉ là mấy ngày trước đây lúc thân mình không khỏe nhớ Dịch Nhi quá mức, liền cầu xin với phật tổ, hy vọng có thể nhìn thấy Dịch Nhi, nay Dịch Nhi thực sự trở về bên cạnh mẫu thân, khiến cho mẫu thân kinh hỉ quá mức, cho nên thất thố.”

Giọng điệu bình tĩnh hơn rất nhiều, tương xứng với màu áo trắng xám trên người bà, tạo nên một loại cả giác siêu thoát thoát trần.

Chỉ là…

Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày.

Nàng cứ cảm thấy có chút kỳ quái.

“Mẫu thân, người bị bệnh? Đã đỡ hơn chưa?”

Tư Không Huyền Dịch vừa nghe mẫu thân nhà mình bị bệnh, nhất thời nóng vội, vội vàng hỏi.

“Ha ha, đã tốt hơn rồi, Dịch Nhi không cần lo lắng.”

Phụ nhân dịu dàng nói, đột nhiên lại như nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi:

“Đúng rồi Dịch Nhi, sao con lại có thời gian trở về? Rõ ràng là ba năm mới có thể xuống núi một lần, lần này chưa tới hai năm…”

Tư Không Huyền Dịch vừa nghe, lúc này mới nhớ mục đích mình xuống núi, biến sắc, rồi lại khôi phục nhu hòa:

“Mẫu thân, lần này Dịch Nhi xuống núi, là có chuyện quan trọng muốn làm.”

Tư Không Huyền Dịch tạm dừng một chút, xoay người đi đến trước người Nam Cung Vũ Huyên, nắm tay nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên, kéo nàng đi đến trước người phụ nhân:

“Mẫu thân, đây là Huyên Nhi, phiền người giúp Dịch Nhi chăm sóc nàng một chút. Dịch Nhi đi gặp Tư Không Tướng quân, sau đó liền trở về.”

Đây chính là nguyên nhân hắn quyết định đi đến chỗ mẫu thân trước.

Người đó rất nguy hiểm, hắn không thể mang Tiểu Huyên Nhi đi gặp ông ta, nếu không Tiểu Huyên Nhi có thể sẽ có nguy hiểm.

Không, kỳ thật phải nói là hiện tại hắn không xác định được là Tiểu Huyên Nhi đã nằm trong tầm ngắn của ông ta hay chưa, dù sao Tư Không phủ này là địa bàn của ông, từ lúc bọn họ bước chân vào đây thì cũng đã bị giám thị rồi.

Chỗ của mẫu thân, ông ta từng đáp ứng sẽ không đến quấy rầy, cho nên tạm thời có vẻ an toàn.

Chỉ cần hắn nhanh chóng trở về là được rồi.

Nam Cung Vũ Huyên giương lên một cái nụ cười nhu thuận lanh lợi:

“Thỉnh an bá mẫu, con là Nam Cung Vũ Huyên.”

Tiếng nói trong veo, kết hợp với thân nam trang trên người cũng không có làm cho người ta cảm thấy quái dị, ngược lại có một loại cảm giác hiên ngang tiêu sái phiêu dật.

Hiện tại, nàng, rất muốn khóc.

Vì sao Huyền Dịch ca ca đến nơi này trước, nếu như bây giờ mà nàng vẫn chưa nhận ra được thì nàng là đứa ngốc!

Nhưng là dù có nghĩ gì đi nữa thì nàng cũng sẽ không khóc nhè trước mặt mẫu thân của huynh ấy. Nàng còn phải làm một nữ nhi nhu thuận nha!

Mẫu thân của Huyền Dịch ca ca, chính là mẫu thân của nàng!

“Hửm… Ha ha, thì ra là thế.”

Phụ nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ý cười, kéo tay Nam Cung Vũ Huyên:

“Huyên Nhi nhu thuận lại xinh đẹp như vậy, khó trách Dịch Nhi sẽ căng thẳng như thế.”

Đôi mắt chịu đựng đủ mùi đời đánh giá Nam Cung Vũ Huyên từ trên xuống dưới, chậc chậc khen ngợi.

“Mẫu thân người đang nói cái gì nha? Huyên Nhi là muội muội của Dịch Nhi.”

Tư Không Huyền Dịch tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẫu thân nhà mình, vội vàng giải thích, nhưng là trên gương mặt anh tuấn tiêu sái lại xuất hiện mảnh đỏ ửng:

“Mẫu thân, Tiểu Huyên Nhi, con đi trước, rất nhanh sẽ trở lại.”

Nói xong, thân ảnh chợt lóe, biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Không biết là bởi vì quá mức vội vàng hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, động tác Tư Không Huyền Dịch vốn là nhanh nhẹn tiêu sái, giờ thoạt nhìn lại như là đang chạy trốn.

“Dịch Nhi, hắn tốt xấu gì cũng là phụ thân của con a, giờ con đi gặp hắn, nếu như hắn căn dặn con chuyện gì, con nghe theo là được!”

Phụ nhân hướng về phía Tư Không Huyền Dịch rời đi vội vàng nói.

Nhìn chằm chằm phương hướng Tư Không Huyền Dịch rời đi, nét rối rắm chợt lóe rồi biến mất, cặp mắt hiện tại cách một trời một vực so với cặp mắt chịu đựng đủ mùi đời trước đó. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó lại trở về như cũ.

Quay đầu ôn hòa nói với Nam Cung Vũ Huyên:

“Ha ha, Dịch Nhi không thân thiết với phụ thân nó. Để cho Huyên Nhi chê cười rồi.”

“Ặc, sẽ không. Huyền Dịch ca ca liền là loại tính khí này, kỳ thật huynh ấy cực kỳ hiểu chuyện. Bá mẫu người đừng lo lắng.”

“Ha ha, nói cũng đúng. Huyên Nhi, chúng ta vào đi thôi.”

Phụ nhân cười nói.

“Dạ.”

Nam Cung Vũ Huyên cười khéo léo gật đầu.

Nhưng là giờ phút này, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh.

Vừa rồi, trong mắt mẫu thân Huyền Dịch ca ca nét rối rắm chợt lóe rồi biến mất, nàng nhưng là thấy rõ.

Nhưng khi nàng muốn nhìn rõ nét rối rắm kia là ý gì thì nó đã biến mất.

Vì sao có cảm giác mẫu thân của Huyền Dịch ca ca có chỗ nào đó là lạ?

Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, liền bị Nam Cung Vũ Huyên tức khắc đánh bay!

A a a! Nàng rốt cuộc đang nghi thần nghi quỷ chuyện gì a?

Khẳng định là vì ấn tượng ban đầu về Tư Không phủ này không tốt, cho nên ngay cả bá mẫu cũng bị nghi thần nghi quỷ.

Như vậy, không tốt!



Nam Cung Vũ Huyên ngồi trên ghế trong phòng, phóng tầm mắt đánh giá bố trí nơi này.

Đây rõ ràng chính là một gian phật đường cực kỳ giản dị nha.

Tượng phật, mõ, tràng hạt, bồ đoàn…

Những thứ cơ bản mà phật đường cần thì nơi này đều có.

Haiz! Là chuyện gì đã xảy ra khiến cho bá mẫu nhìn thấu hồng trần sao?

Nam Cung Vũ Huyên cũng không cho rằng bá mẫu trời sinh liền là loại tính cách như thế này.

Bởi vì sẽ không có bất kỳ người nào vừa sinh ra đã toàn tâm toàn ý hướng phật, càng không có người vô cớ đem tấm lòng son đưa vào cõi phật, chọn cô độc làm bạn thanh đăng.

Nam Cung Vũ Huyên rầu rĩ suy nghĩ, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phiền muộn.

“Ha ha, Huyên Nhi lại đây, nơi này của ta cũng không có trà ngon để tiếp đón con, con nếm thử trà hoa cúc ta tự trồng xem sao.”

Trên tay Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch bưng hai chén trà, đặt một chén tới trước người Nam Cung Vũ Huyên, một chén trước người bà.

“Bá mẫu, người khách khí.”

Đầu óc Nam Cung Vũ Huyên đang phiêu đãng bay trở về, vội vàng đứng dậy, đỡ mẫu thân Tư Không Huyền Dịch ngồi xuống.

“Ha ha, làm gì có khách khí đâu? Người Dịch Nhi để ý, đương nhiên là khách quý của ta. Con uống nhanh đi, lạnh liền không tốt.”

“Dạ, đa tạ bá mẫu.”

Nam Cung Vũ Huyên cười ngọt, bưng chén trà từ trên bàn lên đưa tới miệng, khẽ nhấp một ngụm:

“Mùi thơm thoang thoảng! Bá mẫu hẳn là hái là ngay lúc hoa cúc vừa mới hoàn toàn nở rộ, hơn nữa lúc phơi nắng cũng rất chú ý, để lại bảy phần hơi nước vốn có trong hoa, cho nên mới có thể có hiệu quả ngon miệng như vậy.”

Nói xong, mắt ánh ngọc của Nam Cung Vũ Huyên hiện lên vệt tính toán lóng lánh.

Oa hắc hắc! Trà hoa cúc nha!

Trà hoa cúc, kiếp trước nàng hiểu rõ nó đến mức không thể hiểu rõ hơn.

Ha ha, không vì lý do gì khác, liền vì hai chữ “hoa cúc” có thể biến nàng yy suy nghĩ lung tung.

Kiếp trước, đặc biệt là sau khi papa nàng qua đời, cuộc sống của nàng đấy áp lực cùng nguy hiểm đến khó có thể miêu tả.

Cho nên có một lần nàng vô tình nhìn thấy có tiệm bán trà hoa cúc, nàng dùng mắt sắc nhìn thấy hai chữ “hoa cúc” thật to.

Hai chữ “hoa cúc” khiến người ta suy nghĩ mơ màng, lại còn dùng mực màu vàng để viết, điều này làm cho nàng không thể cưỡng lại dụ hoặc này được nha.

Một cái ý tưởng yy tình cờ xuất hiện trong đầu nàng.

Hắc hắc, mua!

Sau khi mua về, nàng liền pha một ly, đặt trước mặt.

Không uống, cứ nhìn như vậy, tưởng tượng các loại cảnh tượng “hoa cúc bay đầy trời”, nàng như con điên cười vui vẻ nửa ngày trời.

Vì thế cảm giác áp lực trở thành hư không.

Đây cũng là lý do khiến cho trà hoa cúc có địa vị trong cuộc sống của nàng.

Nàng thường pha trà hoa cúc, ngẫu nhiên lúc tâm tình buồn bực nàng sẽ thả thêm một quả dưa chuột vào trong trà.

Với hình ảnh này, tâm tình lo lắng buồn bực của nàng đều biến mất không còn một mảnh.

“Ha ha, không ngờ Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, lại hiểu được kỹ xảo điều chế trà hoa cúc, quả nhiên là một nữ tử thông minh lanh lợi.”

“Hì hì, chuyện này không tính gì, bá mẫu quá khen.”

Nam Cung Vũ Huyên có chút không biết thẹn nhận lời khen, còn nguyên nhân vì sao nàng hiểu biết về trà hoa cúc thì một chữ cũng không nhắc tới.

À thì, có người từng nói, cần phải lưu lại ấn tượng tốt trong mắt trưởng bối.

Mẫu thân của Huyền Dịch ca ca chính là mẫu thân của nàng, để mẫu thân lưu lại một cái ấn tượng tốt, đó là tất nhiên!

Nam Cung Vũ Huyên vô sỉ âm thầm an ủi chính mình.

“Ha ha, Huyên Nhi là cô nương nhà ai? Cũng là học sinh Triêu Dương học viện?”

“Ặc. Con không có phụ mẫu a, hơn nữa, con là do nhóm Huyền Dịch ca ca nhặt được.”

“Hả? Nhặt được? Vậy Dịch Nhi vì sao lại coi trọng Huyên Nhi như thế?”

Trong giọng nói mang theo hồ nghi.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên giật mình, có một thoáng ngây người. Nàng không ngờ bá mẫu sẽ hỏi vấn đề này. Hơn nữa nàng còn cảm thấy bá mẫu dường như đang tìm hiểu về thân thận của nàng.

Nhưng là nghĩ lại, là một vị mẫu thân yêu thương hài tử của mình, đối mặt với mọi người bên cạnh nhi tử của mình thì bà luôn bảo trì cảnh giác.

Phần cảnh giác này không phải vì có mục đích khác, đơn giản chính là vì quá yêu hài tử của mình nên mới như thế.

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời tăng nhiều phần hảo cảm đối với bá mẫu, cảm giác lúng túng lúc nãy cũng không còn, hì hì cười nói:

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca là xem con như muội muội! Không dối gạt bá mẫu người, huynh ấy nói mang con trở về là để bá mẫu thu nhận nữ nhi là con nha.”

“Hả? Còn có chuyện này sao? Nếu vậy không phải là ta lại có thêm một nữ nhi thông minh lanh lợi lại khuynh quốc khuynh thành sao? Ha ha, ông trời đối ta không tệ a!”

“Ặc, bá mẫu a! Người nói cái gì cơ?”

Dù Nam Cung Vũ Huyên nàng da mặt dầy bằng tường thành, nhưng là nghe bá mẫu khen như vậy, vẫn là ngượng ngùng.

“Ha ha, thêm một nữ nhi tốt như vậy ta nhưng thật ra là cầu còn không được. Chỉ là…”

Mặt mẫu thân của Tư Không Huyền Dịch lộ vẻ khó xử.

“Chỉ là làm sao?”

Nam Cung Vũ Huyên không hiểu nói.

“Chỉ là Huyên Nhi đáng yêu như vậy, chỉ sợ người nhà của con không đồng ý để cho bà lão như ta không lý do chiếm tiện nghi này a! Ha ha…”

Phụ nhân nửa đùa nửa thật nói.

Nam Cung Vũ Huyên nhăn mày:

“Bá mẫu, con thật sự là do nhóm Huyền Dịch ca ca nhặt được a!”

Đổ mồ hôi nha.

Bá mẫu này, vì sao luôn nhận định nàng có người nhà nha?

Cho dù nàng thật sự có người nhà thì đó cũng là chuyện kiếp trước. Ở nơi này, trừ tám người bọn họ ra cũng chỉ có vài vị lão nhân mà thôi, thật sự không có người nhà.

“Ha ha, đến nơi nào để nhặt được tiểu nhân nhi như Tiểu Huyên Nhi nha? Hôm khác bá mẫu cũng đi nhặt một phen, xem có nhặt được hay không.”

Nam Cung Vũ Huyên nổi đầy hắc tuyến.

Đi, đi nhặt một phen…?

Là đang xem nàng giống rác, nơi nào cũng có thể nhặt được sao?

“Bá mẫu, người ăn hϊếp con.”

Nam Cung Vũ Huyên chu miệng, bất mãn nói.

“Ha ha, người một bó to tuổi như ta, ăn hϊếp con làm chi? Hơn nữa còn còn là người Dịch Nhi coi trọng, sao ta nỡ ăn hϊếp nha? Còn không phải là do Huyên Nhi dấu diếm trước, bá mẫu hết cách nên chỉ đành trêu chọc hai câu.”

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên không biết nên đáp thế nào, nàng có người nhà thì cũng thôi, đằng này thật sự không có, muốn nàng nói gì bây giờ nha?

Ặc, bất quá…

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nghĩ đến, người nhà nhưng không có quan hệ máu mủ, lại có tình cảm gia đình cũng có thể xem như người nhà thôi.

“Bá mẫu a, Huyên Nhi thật sự không có nói sai nha! Bất quá, tuy rằng con là bị nhặt được, nhưng là sau đó có người ở trong lòng Huyên Nhi liền giống như người nhà, bá mẫu muốn biết loại người nhà không có quan hệ máu mủ nhưng có tình cảm như người nhà sao của Huyên Nhi sao?”

Haiz! Vị bá mẫu khó chơi này nhưng là mẫu thân của Huyền Dịch ca ca oa!

Nàng đương nhiên không thể giấu diếm nhiều lắm a!

“Ha ha, vậy Huyên Nhi muốn nói cho nghĩa mẫu tương lai của con là ta biết sao?”

Vừa thấy Nam Cung Vũ Huyên có ý muốn nói ra, phụ nhân thừa thắng xông lên lợi dụng thân phận nghĩa mẫu tương lai mà xưng hộ.

“Hì hì, đương nhiên!”

Nam Cung Vũ Huyên tuy rằng đối với xưng hô đột nhiên của bà có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn rất sảng khoái đáp:

“A, vậy thì rất nhiều người nha, hì hì. Ví dụ như Huyền Dịch ca ca, Nhược Ngôn ca ca, con chỉ nói tên thôi thò hơn.”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nhớ tới cách xưng hô giữa nàng với bọn họ, bá mẫu có thể không biết.

“Ha ha, được.”

“Nhược Ngôn ca ca chính là Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó còn có Tây Môn Vân Ảnh, Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc, Đông Phương Dật Hàm, Công Tôn Lưu Dạ, Thượng Quan Tuyệt Trần, Thượng Thiện Dương, Thượng Thiện Ca, Thượng Thiện Cơ cùng Thượng Thiện Lưu. Hì hì, liền bọn họ.”

Khi Nam Cung Vũ Huyên nhắc tới bọn họ, trong giọng nói không tự chủ đều tăng thêm một tia ấm áp.

Tuy rằng trên mặt Nam Cung Vũ Huyên mang vẻ thản nhiên, nhưng là khi nàng dùng giọng nói ngọt ngào đọc ra tiếng, trong lòng mẫu thân của Tư Không Huyền Dịch đột nhiên kinh hãi.

Đó… Toàn bộ đều là người thân phận không đơn giản!

Mỗi một tên đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Triêu Dương!

Mà nha đầu kia, lại đều…

“Ha ha, hóa ra nhà tương lai kết nghĩa với ta đều là những người không đơn giản. Bà lão như ta không biết có nên trèo cao Huyên Nhi hay không nha!”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch áp chế khϊếp sợ trong lòng, nói giỡn.

“Bá mẫu a, người cũng đừng lấy Huyên Nhi ra trêu đùa à!”

Cảm giác quái dị trong lòng Nam Cung Vũ Huyên càng ngày càng tăng, mặc kệ nàng ở trong lòng thầm mắng chính mình nghi thần nghi quỷ như thế nào, vẫn là không áp chế được bản thân sinh ra cảm giác kỳ quái.

“Phốc xuy ——! Được được được, không chọc con không chọc con. Lại đây, bá mẫu mang con đi xem phòng trước đây Dịch Nhi ở.”

Mẫu thân Tư Không Huyền Dịch cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra thần sắc nghi hoặc của Nam Cung Vũ Huyên, lập tức đổi chủ đề.

“Dạ, rất tốt nha!”

Nam Cung Vũ Huyên đối với chuyện này thực hứng thú, vội vàng gật đầu.

Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ xuất trần lại cười thành một đóa hoa nở rộ.



Trong thư phòng được bố trí cầu kỳ.

Các loại kỳ trân dị bảo, đồ cổ quý giá bày chằng chịt, khắp nơi.

Đôi mắt sâu âm u của Tư Không Huyền Dịch không dấu vết đánh giá một lượt đống đồ này, vẻ âm u đậm hơn.

“A, Dịch Nhi thật đúng là trưởng thành, để cho phụ thân chờ ngươi lâu như vậy.”

Thanh âm hùng hậu của Tư Không Minh mang theo ẩn ý.