Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 5: Ngủ chung

Tư Không Huyền Dịch nằm trên đất chợp mắt.

Đêm đã khuya, nhưng hắn làm sao cũng không ngủ được.

Đúng ra lúc đầu hắn muốn đi ra ngoài phòng gác đêm, nhưng Nam Cung Vũ Huyên không nghe theo.

Không chịu nỗi sự nhõng nhẽo, mè nheo của nàng, đành phải ở lại trong phòng cùng nàng ngủ.

Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cảm giác người ở trên giường muốn đứng dậy.

Tư Không Huyên Dịch nhanh chóng thả nhẹ tiếng hít thở, sợ bị nàng phát hiện hắn chưa ngủ.

Chăn nhẹ nhàng bị vén lên, một thân thể ấm áp mềm mại nằm xuống bên cạnh hắn, mùi hương thơm đặc biệt theo hơi thở của nàng mà truyền vào mũi hắn.

Thân thể của Tư Không Huyền Dịch cứng đờ.

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca, bị ta bắt được rồi nha!”

Âm thanh đẹp đẽ của Nam Cung Vũ Huyên vang lên.

Trình độ giả bộ ngủ này thực là dở tệ mà!

“Hô ~ !“

Tư Không Huyền Dịch hít một hơi thật sâu, đè xuống nhịp tim không khống chế được mà loạn nhịp, mở mắt ra, nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh.

Bóng đêm mông lung. Khuông mặt nhỏ nhắn của nàng cũng bị bịt kín một tầng bóng tối mỏng manh, nhìn không rõ lắm.

Thế nhưng đôi mắt trong trẻo đầy ánh sáng bắn ra bốn phía kia vẫn rõ ràng tựa như ban ngày, vẫn rực rỡ như thế.

“Tiểu Huyên Nhi ngoan, mau trở lại giường đi.”

Tuy nàng còn chưa trưởng thành, thế nhưng thân thể nhìn qua như đã thành niên.

Cùng hắn ở chung một gian phòng vốn đã khiến danh dự nàng bị ảnh hưởng, nếu còn ngủ chung một một chỗ, ặc, chuyện này không được.

Nếu là còn ngủ trên một cái giường, không phải phá hoại danh tiết của nàng sao?

“Huyền Dịch ca ca ngoan, chúng ta ngủ chung đi.”

Nam Cung Vũ Huyên lười biếng học lại ngữ khí của Tư Không Huyền Dịch.

Ý nghĩ trong lòng hắn, sao nàng có thể không biết?

Thật giống Nhược Ngôn ca ca, đều ăn no không có chuyện làm, lo lắng lung tung những chuyện nhỏ nhặt.

Danh tiết cái gì, nàng căn bản một chút cũng không để ý.

Nếu bởi vì cái gọi là “Danh tiết” kia, để hắn bảo vệ ngoài cửa, hoặc ngủ trên đất giống bây giờ, nàng tình nguyện không muốn để ý tới cái không dùng được kia.

“Tiểu Huyên mau trở lại giường đi!”

Ngữ khí của Tư Không Huyền Dịch ác liệt hơn rất nhiều.

Nam Cung Vũ Huyên dường như không nghe thấy, nhắm mắt lại đẹp:

“Muội buồn ngủ, ngủ.”

“….”

Tư Không Huyên Dịch đỡ trán.

Tiểu nha đầu này, làm sao không hiểu chuyện như vậy?

Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, còn lại hai tiếng hít thở nhàn nhạt.

Một lát sau, Tư Không Huyên Dịch rốt cục không nhịn được.

“Haizz!”

Thấp giọng thở dài một hơi, ngồi dậy, ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong ngực, nói:

“Ngủ trên giường đi.”

Mấy ngày nay gấp rút lên đường, đều ngủ ở rừng núi hoang vắng, hiện tại rốt cục có khách điếm, nếu còn ngủ ở trên đất, thật lo lắng thân thể nhỏ bé của nàng không chịu nổi.

Nam Cung Vũ Huyên không mở mắt, nhưng khoé miệng hơi nhếch lên.

Cảm nhận sâu sắc hơi thở đặc thù trên người hắn.

Không giống hương thơm nhàn nhạt vị hoa mai trên người Hiên Viên Nhược Ngôn, mùi vị của hắn như ánh mắt trời vậy.

Nằm trên giường, Tư Không Huyền Dịch lần thứ hai không lên tiếng.

Nha đầu này, nàng còn chưa chịu chui ra khỏi l*иg ngực hắn nữa!

Nàng không nói lời nào cũng không mở mắt, thế nhưng đôi tay nhỏ kia đang chặt chẽ kéo vạt áo của hắn, không chịu buông ra.

Lẽ nào nàng không biết, thân thể nàng bây giờ, sẽ làm hắn không tự chủ được mà sinh ra ý nghĩ tà ác sao?

Loại ý nghĩ này, mặc cho hắn cố gắng kiềm chế thế nào, cũng không ép xuống được. Cho dù ngăn chặn được, chỉ chốc lác sau sẽ lại ngoan cường sinh ra.

Cảm nhận được thân thể của Tư Không Huyền Dịch vẫn căng thẳng như trước, mày đẹp của Nam Cung Vũ Huyên không dễ phát giác mà nhíu lại.

“Huyền Dịch ca ca, thật sự không thể trở về giống như trước được sao?”

Không sai, nàng là cố ý quấn quýt lấy hắn.

Kỳ thực nàng có cảm giác. Từ khi nàng từ núi Tuyết Khê trở về, mỗi một người bọn hắn đối với nàng, đều không thân cận giống như trước nữa. Đều như có như không duy trì khoảng cách với nàng.

Là nàng làm sai cái gì sao?

“Cái gì?”

Tư Không Huyền Dịch không rõ, hỏi.

Tiểu nha đầu này đến cùng đang nói cái gì mà không trở về được như trước?

“…”

Nam Cung Vũ Huyên trầm mặc một lát.

“Các huynh là bởi vì thân thể muội lớn rồi, cho nên không thích muội nữa sao?”

Lẽ nào bọn họ đều có bệnh luyến đồng sao?

Có vẻ như, đồ vật nhỏ, đều rất dễ dàng được yêu thích.

Xác thực, thân thể này sau khi lớn lên, không còn đáng yêu như trước.

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên buồn bực không thôi.

Vẫn muốn mau chóng lớn lên, thế nhưng bây giờ đúng là lớn rồi, trái lại mất đi sự yêu thích của bọn họ.

Nhưng nàng rất xác định, trước kia bọn hắn yêu thích nàng, cũng không phải bởi vì dáng vẻ đáng yêu kia mà!

“Làm sao có thể như vậy?”

Tư Không Huyền dịch cau mày phản bác.

Tại sao nàng lại nghĩ như thế? Mặc kệ dung mạo ra sao, mặc kệ thân thể làm sao, chỉ cần là nàng, một phân yêu thích cũng không thay đổi!

“A, cái kia hay là muội suy nghĩ nhiều rồi.”

Nam Cung Vũ Huyên rốt cục thả tay đang cầm lấy vạt áo của hắn ra, đặt trên eo hắn.

Đúng như dự đoán, thân thể của Tư Không Huyền Dịch lập tức cứng ngắc.

Miệng của Nam Cung Vũ Huyên nhếch lên một độ cong cay đắng, nói:

“Quả nhiên là như vậy.”

Nhẹ nhàng nỉ non một câu, sau đó giả vờ ung dung lên tiếng:

“Chỉ là lâu rồi muội không có ngủ trong ngực của Huyền Dịch ca ca, nên hơi nhớ nhung mùi vị ấm áp trong lòng của Huyền Dịch ca ca.”

Nói tới chỗ này hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục:

“Hết lần này, bảo đảm sau đó sẽ không phiền đến Huyền Dịch ca ca nữa.”

Rầu rĩ nói xong, liền vùi đầu vào trước ngực hắn.

“Ừm.”

Tư Không Huyền Dịch nhàn nhạt trả lời một chữ.

Nam Cung Vũ Huyên nghe được câu trả lời hờ hững của hắn, khẽ cắn môi anh đào, không nói gì nữa.

Nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nói chuyện.

Cứ như vậy lẳng lặng cuộn mình trong l*иg ngực hắn.

Giờ phút này nếu hai người thấy vẻ mặt của đối phương, bầu không khí tất nhiên sẽ không chuyển biến một trăm tám mươi độ như vậy.

Lúc này trên mặt Tư Không Huyền Dịch đang sững sờ, trong đầu giống như bị nhồi đầy đậu hũ vào rồi!

Nói chuẩn xác hơn, từ lúc Nam Cung Vũ Huyên ôm vòng eo của hắn, trong đầu hắn đã chứa đầy đậu hũ.

Một tiếng trả lời kia của hắn, cũng hoàn toàn xuất ra từ phản ứng tự nhiên.

Nói rõ ràng hơn là cái gì hắn cũng không biết hết!

Mà lúc này Cung Vũ Huyên tuy nhắm mắt, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có vẻ buồn bực không thôi.

Hiện tại thân thể lớn rồi là việc tốt, nhưng mất đi yêu thích của bọn hắn…. Liền.

Ở buổi tối đêm đen gió thét này, một cái hiểu lầm máu chó không thể máu chó hơn cứ như vậy mà sản sinh ra!

Đáng tiếc cái đầu gỗ Tư Không Huyền Dịch này không phải là Hiên Viên Nhược Ngôn.

Nếu là Hiên Viên Nhược Ngôn, cho dù hắn đang hoảng loạn, cũng không để cho trong đầu mình chứa đầy đậu hũ a!

Mọi sự vẫn không có cái gọi là “nếu như”, cái hiểu lầm máu chó này nhất định phải kéo dài đến một ngày nào đó mà hai người cùng nhau cởi bỏ!

Khi đó, Tư Không Huyền Dịch đã muốn vướng phải án ở Đông Nam!

……

Cửa son bằng đồng, một tấm biển viền vàng được treo ở trên viết ba chữ “Tư Không phủ” như Giao long, lộ ra từng tia khí phách hùng hồn, bạo ngược.

Trước cửa hai tượng thạch sư hung bạo cảm giác tương giao chói rọi.

Tư Không Huyền Dịch cùng Nam Cung Vũ Huyền vẫn là xiêm y màu đen viền vàng.

Đứng ở trước kia, ánh mắt Tư Không Huyền Dịch liếc một cái ba chữ lớn trên tấm bảng, trong đôi mắt đen không nhìn ra một chút tâm tình nào.

“Huyền Dịch ca ca?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy Tư Không Huyền Dịch như vậy, nhẹ giọng kêu.

Mười mấy năm chưa trở lại nhà, bậy giờ trở về, hắn không vui sao?

Nàng nhớ tới, lúc trước nói đến mẫu thân của hắn, loại yêu thương sâu sắc đó không thể giấu được.

Bây giờ đến trước cửa, vì sao biểu hiện của hắn không giống như trong tưởng tượng của nàng chứ ?

“Ha ha, không có chuyện gì. Chúng ta đi thôi.”

Tư Không Huyền Dịch thu hồi ánh mắt, đôi mắt nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên lộ ra ấm áp.

“Ừm.”

Nam Cung Vũ Huyên ngoan ngoãn gật gù. Nhưng trong lòng nàng càng thêm nghi ngờ.

Khẳng định là có vần đề.

Tư Không Huyền Dịch thả tay của Nam Cung Vũ Huyên ra. Đi lên phía trước, kéo khuyên đồng gõ cửa.

Một tiếng cọt kẹt, cửa mở.

Một thân hình mạnh mẽ, thân mang trang phục võ sĩ hộ viện xuất hiện ở cửa.

Đôi mắt dừng ở trên người Tư Không Huyền Dịch và Nam Cung Vũ Huyên đánh giá một lát.

Không hổ là hạ nhân của phủ Tướng quân, lúc nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của hai người, trong mắt cũng chỉ loé lên một chút kinh diễm, nhưng không có cử chỉ nào thất thố. Thế nhưng thấy mai tóc đỏ như lửa của Tư Không Huyền Dịch thì trong mắt loé ra kinh dị.

“Người phương nào? Có chuyện gì?”

Hộ viện trầm giọng hỏi.

Nam Cung Vũ Huyên cau mày.

Tại sao lại như vậy?

Hạ nhân lại không quen biết chủ nhân của chính mình.

Coi như rời nhà quá lâu, chiếu theo mái tóc đỏ rực rỡ kia, cũng có thể đoán được chứ!

“Tư Không Huyền Dịch đặc biệt tới cầu kiến Tư Không Tướng quân.”

Thái độ của Tư không Huyền Dịch cùng sự bất ngờ của Nam Cung Vũ Huyên không giống nhau.

Hắn giống như tập mãi thành thói quen, ngữ khí lạnh nhạt xa cách, căn bản không có một chút sung sướng nào khi về đến nhà.

Lông mày của Nam Cung Vũ Huyên nhíu càng chặt.

Vì sao Huyên Dịch ca ca lại gọi phụ thân mình là Tư Không Tướng quân?

“Họ Tư Không?”

Hộ viện nghe được họ Tư Không, lấy làm kinh hãi, sau đó một lần nữa cẩn thận quan sát Tư Không Huyền Dịch. Trong ánh mắt là vẻ tìm tòi nghiên cứu trần trụi.

Nam Cung Vũ Huyên thấy thái độ của hộ viện như vậy, trong l*иg ngực nhất thời nổi lên lửa giận. Nhanh chân tiến lên, lành lùng nhìn hộ viện, nói:

“Ấy za! Vị nhân huynh này hình như không để Tư Không Tướng quân vào trong mắt? Lại dám đánh giá khách mời của Tướng quân như vậy!”

Tiếng nói trong trẻo, mang theo nhàn nhạt tràng phúng.

Đúng! Nàng nổi giận!

Chế độ cổ đại nghiêm ngặt, một hạ nhân nhìn thẳng vào mặt chủ nhân đã là bất kính, huống hồ là không che giấu mà tìm tòi nghiên cứu như thế!

Tuy rằng bề ngoài Huyền Dich ca ca không để ý đến, nhưng nàng không thể chịu đựng được đồ bỏ đi này oan ức hắn!

Rời nhà lâu như vậy, thật vất vả ngàn dặm xa xôi về nhà một lần, thậm chỉ ngay cả một hạ nhân cũng dám không coi hắn ra gì!

Hắn không quan tâm, nàng lại không thể nhịn!

“…”

Hộ viện bị khí thế của thiếu niên mười ba mười bốn trước mắt làm kinh ngạc, chợt lấy tinh thần nói:

“Tiểu nhân đi thông báo với Tướng quân ngay.”

Ngữ khí cung kính hơn rất nhiều so với trước.

Một lần nữa khép lại cửa lớn đỏ thắm, hộ viện bước nhanh về hướng thư phòng của Tướng quân.

Kỳ thực, từ khí chất cửa hai người này, liền biết hai người họ không đơn giản.

Nhưng hắn là đội trưởng hộ viện của phủ Tướng quân, tự nhiên cũng có điểm kiêu căng tự mãn hơn người bình thường, cho nên mới dám trắng trợn không kiêng dè quan sát nam tử tóc đỏ kia.

Bây giờ bị khí thế từ ánh mắt ác liệt tựa gươm đao của thiếu niên làm doạ sợ, lúc này ý thức được hai người này e rằng không phải người mà hắn có thể chọc được.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn chằm chằm cánh cửa lớn vừa khép lại, lửa giận trong con ngươi càng sâu thêm.

Dĩ nhiên ….

Dĩ nhiên…

Bỗng nhiên tay bị một bàn tay lớn ấm áp khác bao bọc lại.

“Tiểu Huyên, huynh không sao.”

Tư Không Huyên Dịch nắm thật chặt tay nhỏ của nàng, mềm nhẹ nói.