Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 63: Ràng buộc chém không đứt

Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không biết khi nào Hiên Viên Nhược Ngôn đã ngồi trên cành cây gần nàng, mắt tím dịu dàng nhìn nàng.

“Không nghĩ gì hết. Chỉ là nhiều ngày qua đã quá bình yên, trong lòng cảm thấy không ổn.”

Đúng vậy, quá bình yên! Chuyện gì cũng không xảy ra, một chút nguy hiểm cũng không có!

Lúc trước khi ở sâu trong rừng cây cùng với thảo nguyên, lúc yên bình nhất cũng có một hai con thú hoang, côn trùng độc đánh lén, tuyệt đối không có lúc nào bình yên như bây giờ.

Cho nên, nàng luôn cảm thấy không bình thường.

“Ha ha, nếu như nha đầu cảm giác được không ổn, thì dựa vào ngực của huynh.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười càng dịu dàng. Dang rộng vòng tay đối với nàng.

“Ha ha ——!”

Nam Cung Vũ Huyên tươi cười:

“Đây là Nhược Ngôn ca ca muốn cho muội một cảng tránh gió sao?”

Lo lắng trong lòng, bỗng dưng biến mất.

“Đúng.”

Hiên Viên Nhược Ngôn trả lời không chút do dự.

“Hì hì, vậy Nhược Ngôn ca ca phải đón được muội nha, đừng để cho muội ngã nha.”

Nói xong, thân mình nhỏ nhắn chợt lóe, ngay lập tức yên ổn ở trong lòng của Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Nhược Ngôn ca ca cũng đừng lo lắng, chắc là do mấy ngày nay chúng ta không di chuyển.”

Mấy ngày nay, bọn họ đều ở trong hang động, chuẩn bị để tiếp tục lên đường.

Tiếp tục đi lên, độ cao càng ngày càng cao so với mặt nước biển, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.

Khi bọn họ xuất phát không mang nhiều y phục, cho nên nhiều ngày qua đem lông thỏ hoang không ăn được để chế thành lông cừu giữ ấm.

“Ha ha, thật đúng là lấy cớ.”

Hiên Viên Nhược Ngôn vững vàng ôm nàng, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn của nàng, không biết phải nói làm sao.”

“Ây da! Vốn là như vậy mà! Không biết chừng ngày mai khi chúng ta lên đường sẽ gặp được một con thú hoang thân cao tám thước muốn ăn thịt chúng ta thì sao!”

“Ha ha, nếu có thú hoang muốn ăn thịt chúng ta, huynh sẽ bảo với nó ăn thịt huynh là được rồi, trên người của nha đầu không có thịt.”

“Dừng!”

Nam Cung Vũ Huyên không để ý, khịt mũi coi thường.

Nhưng là không có cách nào không thừa nhận, bởi vì câu nói này mà trong lòng nàng rung động.

Mười mấy ngày vừa qua, nàng phát hiện ra hắn thay đổi thật nhiều thật nhiều.

Ít nhất, đối nàng là như vậy.

Khi hắn nhìn nàng, trong đáy mắt hoàn toàn không có lạnh lùng xa cách.

“Ha ha, hiện tại đã trễ, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải xuất phát.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấy nàng như vậy, cười càng dịu dàng.

Tiểu nha đầu này, điển hình của người trong ngoài không đồng nhất!

Rõ ràng trong lòng cảm động muốn chết, nhưng bên ngoài lại giả bộ thờ ơ, không để ý.

Ha ha, thật sự là… rất đáng yêu.

“Đúng nha.”

Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu.

Nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có sức khỏe!

Những thứ muốn chuẩn bị đều chuẩn bị tốt, cho nên bọn họ tính ngày mai sẽ xuất phát, tiếp tục đi lên núi.

Hiên Viên Nhược Ngôn ôm nàng nhảy xuống dưới, sau đó đi về phía hang động.

Một chút cũng không muốn buông ra.

“Nha đầu a, muội phải ăn nhiều thêm một chút nữa mới tốt, muội nhẹ như vậy, huynh đang suy nghĩ huynh có nên lấy dây buộc muội lại.”

Mày đẹp của Hiên Viên Nhược Ngôn nhíu lại.

Nếu như mỗi lần nàng ăn nhiều một chút, thì chắc sẽ tăng thêm một chút thịt.

“À, a?”

Đối với lời nói của hắn Nam Cung Vũ Huyên chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu, một đôi mắt to nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của hắn gật đầu khó hiểu:

“Vì sao muốn dùng dây buộc lại a?”

Dừng!

Nàng phát hiện, cho dù chỉ số thông minh của nàng không thành vấn đề, thậm chí còn cao hơn người thường nhiều, nhưng khi gặp được hắn thì chỉ số thông minh không đủ dùng!

Nàng thật sự là không nghĩ ra, vì sao phải dùng dây buộc lại.

Nếu như hắn nói tìm mấy tảng đá lớn để buộc trên thân nàng, nàng có thể hiểu.

Nhưng mà dùng dây… nàng nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra vì sao!

“A ha ——!”

Hiên Viên Nhược Ngôn bị dáng vẻ ‘muội muốn biết, nói cho muội bí ẩn trong đó’ của nàng chọc cười, trong đôi mắt tím đong đầy ý trêu tức :

“Dùng dây buộc lại… Huynh có thể…”

Cố ý vừa nói vừa ngừng.

Hắn dám cam đoan, nghe xong nàng sẽ nhảy dựng.

“Có thể làm sao a?”

Nam Cung Vũ Huyên đối với việc hắn cố ý “kẹt” mười phút rất bất mãn, hỏi nóng vội.

Người xấu! Giương lên hứng thú của nàng, lại đột nhiên không nói như vậy?!

“Ở lúc nhàn rỗi, có thể dắt đi dạo.”

Mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn chớp chớp, nói ra một cách nhẹ nhàng.

“…”

Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên rơi ba vạch đen xuống.

Đi dạo, đi dạo…?

Cái gì! Đây là coi nàng như con chó?

Không phải chỉ “đi dạo”, mà trên đường khi nhìn thấy người khó ưa, hắn còn có thể khẽ mở môi mỏng, dịu dàng nói với nàng:

Tiểu Huyên Nhi, cắn hắn.

“Hiên Viên Nhược Ngôn!”

Nam Cung Vũ Huyên nổi giận!

“Ha ha, nha đầu đang tức sao?”

Hiên Viên Nhược Ngôn biết rõ còn cố hỏi.

Tuy rằng dựa theo hai mắt đang bốc hỏa của nàng có thể thấy được nàng đang tức giận, nhưng là trời đất làm chứng, hắn thật không biết nàng tức giận như thế vì cái gì!

“Huynh, nói, đi?”

Nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.

Sắp thành chó con còn không tức giận được sao?!

“Ha ha, thật ra huynh hy vọng nha đầu muội có thể trở thành một con diều, mà huynh có thể cầm dây diều của muội. Bởi vì nếu như thế, bất kể muội bay cao bay xa đến đâu đi nữa, đều có sợi dây liên hệ với huynh, không thể dứt bỏ.”

Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà là hơi buồn phiền nói ra suy nghĩ trong lòng.

Vài ngày qua, sự thông minh, sáng suốt của nàng đã khiến cho hắn có hiểu biết hơn về nàng.

Tương lai, nàng nhất định không phải là một người tầm thường.

Nàng… Sẽ có bầu trời rộng lớn hơn để cho nàng có thể thoải mái, tự do bay lượn.

Hắn, rất sợ nàng cách hắn càng ngày càng xa, rất sợ nàng sẽ làm hắn không có cách gì chạm đến.

Rất sợ rất sợ!

Nam Cung Vũ Huyên sững sờ.

Ặc, gió, diều…? Không, không phải chó con?

Lừa đảo!

Hắn không thể nói rõ ràng hơn sao?!

Ít nhất, đừng dùng từ ngữ dễ gây hiểu lầm như “đi dạo”?

“Khụ khụ, trong cơ thể của muội chảy máu của Nhược Ngôn ca ca, cho nên cho dù không cần dây, thì quan hệ lúc trước của chúng ta có chém không đứt, cắt không xong.”

Sau khi Nam Cung Vũ Huyên biết chính mình không phải “chó con”, hiền lành, hiểu ý vô cùng, nói.

Sự ràng buộc của dòng máu nóng!

Nếu như thật sự muốn chém đứt, cắt rời mà nói, thì nhất định phải đem máu toàn thân của nàng loại bỏ mới được!

Nói cách khác, chỉ cần có Nam Cung Vũ Huyên tồn tại, thì nhất định “dây dưa không ngừng” cùng với bọn họ!

“Ha ha, nha đầu muội nói rất đúng.”

Đột nhiên Hiên Viên Nhược Ngôn cười rạng rỡ đến loá mắt:

“Ha ha ha ——”

Tiếng cười sang sảng phát ra từ trong l*иg ngực của hắn, chứng tỏ rằng giờ phút này tâm trạng của hắn rất vui vẻ sáng sủa như ánh nắng mặt trời.

Máu trong cơ thể của nàng, chính là sợi dây vô hình buộc hắn và nàng lại với nhau.

Hắn cảm thấy rất may mắn, lúc trước chỉ dùng máu để nuôi nàng lớn.

“Thật là, đáng giá vui mừng như vậy sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhỏ giọng nói thầm.

Sự kiện “dùng máu để nuôi nàng”, là phần trí nhớ mà nàng không muốn chạm vào nhất!

Hắn lại còn cười đến thoải mái như vậy!

Người xấu!

“Ha ha, tất nhiên là đáng giá vui mừng.”

Phải nói rằng không chỉ đơn giản là đáng giá vui mừng như vậy!

Có quan hệ mật thiết với nàng, đối với hắn mà nói, là chuyện vui lớn nhất trên đời!

Trong khi đang nói chuyện, bọn họ đã trở về trong hang động.

Bọn họ không phát hiện ra, khi bọn họ vừa bước chân vào trong hang động, một chùm ánh trăng lành lạnh chiếu ngay tại mặt đá trên cửa cửa hang động.

Một chuỗi kí tự như vẽ bùa lộ ra trên vách đá ở dưới ánh trăng, đột nhiên phát ra ánh sáng màu bạc.