Theo như kinh nghiệm của nàng, nếu như để đói lâu mà không ăn cơm thì tật đau dạ dày của nàng sẽ lại tìm đến nàng!
Nhưng mà, lần này tính ra cũng gần hai ngày một đêm không ăm cơm, lại không đói!
Thật là không bình thường!
“…”
Hiên Viên Nhược Ngôn không nói gì, trên gương mặt trắng nõn lại nổi lên màu hồng.
Hắn có thể nói thật ra nàng có ăn cơm sao?
Hắn có thể nói trong khi nàng hôn mê, đến lúc ăn cơm, hắn sẽ nhai đồ ăn sau đó mớm sang cho nàng sao?
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đút đồ ăn cho nàng, trên môi lại truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Trái tim vừa quay lại không lâu, lại bỏ rơi chủ nhân của nó!
“Ha ha, thật tốt quá! Vậy từ nay về sau hàng ngày muội không cần phải ăn cơm đúng giờ, ha ha…”
Lúc Hiên Viên Nhược Ngôn còn đang rối rắm trong cảnh tim của bản thân đập rộn ràng cũng là lúc truyền đến tiếng hoan hô của Nam Cung Vũ Huyên ở bên tai.
“Muội nói cái gì?”
Hiên Viên Nhược Ngôn hơi híp mắt, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên đang cười đến rực rỡ.
“Ah, muội nói về sau có thể không cần ăn cơm đúng giờ.”
Nam Cung Vũ Huyên rụt đầu lại, nói rất nhẹ nhàng.
A, được rồi, nàng thừa nhận rằng nàng lười đến độ người và thần đều tức giận, có thể không ăn cơm, đối với nàng mà nói, là một chuyện hết sức tuyệt vời!
Nhưng mà, ánh mắt của Nhược Ngôn ca ca.
Thật nguy hiểm!
“Không được.”
Hiên Viên Nhược Ngôn liếc nàng một cái, nói ra hai chữ không hề do dự.
Suy nghĩ sâu xa của nàng, đương nhiên hắn biết.
Người có thể lười đến trình độ như vậy, hắn thật không biết là nên cười hay là nên khóc.
“Nhưng mà…”
Nam Cung Vũ Huyên còn muốn tranh thủ “quyền tự chủ ăn cơm” của chính mình, nhưng lại bị ánh mắt “dịu dàng nhưng ẩn giấu kim châm” bóp chết.
Đưa ra cho hắn một khuôn mặt giả quỷ:
“Được rồi được rồi! Không được thì không được!”
Hì hì, bây giờ đồng ý trước. Về sau nàng lén thực hiện là được, dù sao thì huynh ấy cũng không biết.
“Muội…!”
Đương nhiên Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn ra “kế hoãn binh” của nàng, sau một lúc đấu tranh rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
“Mỗi ngày muội đều có ăn cơm… Là huynh, huynh mớm cho muội.”
Chết tiệt, thật sự không muốn nói ra! Nhưng mà, hắn biết nếu như không nói ra, nha đầu kia rất có thể vì lười biếng mà không ăn cơm.
Tuyệt Trần đã nói, bệnh đau dạ dày của nàng là bị từ khi còn trong bụng mẹ, khả năng chữa khỏi rất thấp, để đảm bảo không bị tái phát thì hàng ngày nàng phải ăn cơm đúng giờ. Nếu như nàng ăn cơm không đúng giờ, thì…
Tuy rằng đau đớn là ở trên cơ thể của nàng, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến việc nàng bị đau, trong lòng của hắn liền cảm thấy buồn phiền, hoảng loạn.
“…”
Nam Cung Vũ Huyên mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt ửng hồng của Hiên Viên Nhược Ngôn:
“…”
Mớm, mớm cho nàng?
Hắn, hắn, hắn mớm cho nàng?!
Cảnh tượng khi mới tỉnh dậy giống như vòng xoay ngựa gỗ, không ngừng hiện ra trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên cứ liên tục xoay tròn trong đầu…
Đầu lưỡi mềm mại mang theo vị đắng, trơn nhẵn, không lưu loát… Đôi mắt tím của hắn trở nên luống cuống, ngượng ngùng, dịu dàng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên bỗng chốc giống như sung huyết. Ửng hồng, kéo dài từ trên mặt xuống đến cổ.
Bỗng nhiên dời tầm mắt khỏi gương mặt soái khí có lực sát thương mười phần, ánh mắt mơ màng:
“Ah, hóa ra, hóa ra là như vậy a, ha ha…”
Tiếng cười xấu hổ, mà nhiều hơn là cảm giác ngượng ngùng.
Ô ô ô, cuối cùng là nàng đang làm gì?! Trái tim vì một “nhóc con” lại loạn nhịp?!
Người gần ba mươi tuổi! Gần ba mươi tuổi a!
“À, đúng.”
Lúc ánh mắt của nàng dời đi cũng là lúc ánh mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn dời đi chỗ khác:
“Huynh, huynh lo lắng tật đau dạ dày của muội lại tái phát, cho nên… Ah, không, không có ý gì khác.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Nhược Ngôn đã nghĩ đánh bay chính mình!
Giải thích như vậy, nghe làm sao cũng giống “giấu đầu lòi đuôi”!
Hơn nữa, sau khi nói xong những lời này, không hiểu sao trong lòng của hắn lại sinh ra cảm giác tự mình lừa mình.
Tuy rằng, khi mới bắt đầu là do lo lắng tật đau dạ dày của nàng tái phát nên mới dùng miệng mớm cho nàng, nhưng sau đó, trái tim không tự chủ được rung động.
Mỗi lần sau khi mớm đút cho nàng xong đều cố ý giữ nguyên tư thế, không có ý muốn rời khỏi đôi môi mềm mại, ngọt ngào của nàng.
“Ha ha, muội, đương nhiên là muội biết, muội cũng không có nói Nhược Ngôn ca ca làm gì với muội.”
Nam Cung Vũ Huyên cười ngượng ngùng.
Dừng!
Không cần phải giải thích nàng cũng biết có được không?
Thân mình nhỏ nhắn giống như bây giờ, vốn dĩ không thể khiến cho hắn sinh ra cảm giác khác thường gì!
“…”
Hiên Viên Nhược Ngôn nghe nàng trả lời như thế, đôi mắt tím tối sầm lại, nhưng nháy mắt lại trở lại bình thường:
“Vậy trước hết muội ăn chút gì đi.”
Vừa nói xong, một quả dại màu hồng trong suốt xuất hiện trước mặt Nam Cung Vũ Huyên.
“Quả táo?”
Nam Cung Vũ Huyên cầm lấy quả dại, hỏi.
“Ha ha, quả này không gọi là táo, mà gọi là thao bà.”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ nói.
Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên trên xuất hiện vài vạch đen.
Đấy không phải là cây táo sao?
Cây táo với thao bà căn bản là cùng một ý?
Chẳng qua một cái là cách gọi của hiện đại, một cái là cách gọi của cổ đại!
“Nha đầu, làm sao vậy?”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhận thấy được vẻ mặt khác thường của Nam Cung Vũ Huyên khó hiểu nói.
“A? Không có việc gì, hì hì.”
Nói xong, cắn ngay một miếng lớn trên quả táo.
Uh!
Không ô nhiễm môi trường! Màu xanh lục a!
Vừa thơm, vừa ngọt, vừa giòn, vừa ngon miệng.
“Nhược Ngôn ca ca, huynh có ăn không?”
Căn cứ vào tâm lý có phúc cùng hưởng, Nam Cung Vũ Huyên đem quả táo nàng vừa cắn một miếng đưa tới trước miệng của Hiên Viên Nhược Ngôn.
Sau khi làm ra động tác đó, nàng mới kinh ngạc phát hiện hành động ở giờ phút này có bao nhiêu mờ ám…
Đổ mồ hôi a! Hành động này thu về cũng không được mà tiếp tục cũng không được.
Nam Cung Vũ Huyên kêu rên trong lòng.
“…”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn trái thao bà bị cắn một ngụm, thân mình rung động.
Cảnh tượng mờ ám phía trước, lại lướt qua tâm trí của hắn.
Một đôi mắt tím liền sững sờ, luống cuống nhìn quả thao bà lớn.
Nam Cung Vũ Huyên thấy phản ứng của hắn như thế, kiên trì nói:
“Ặc, Nhược Ngôn ca ca nếu không thích ăn thì không phải ăn.”
Nói xong thì cầm quả táo lại.
Nhưng mà không đợi nàng thu quả táo lại tay của nàng liền bị bàn tay lớn của Hiên Viên Nhược Ngôn cầm lại:
“Chờ chút!”
Hiên Viên Nhược Ngôn vội vàng nói:
“Ai, ai nói huynh không thích ăn?”
Nói xong, liền mạnh mẽ cắn một miếng trước tay của Nam Cung Vũ Huyên.
Nhưng mà nơi hắn vừa cắn chính là nơi Nam Cung Vũ Huyên từng cắn.
Chậm rãi nhai nuốt.
Ừ, hương vị ngọt ngào khác thường, là thao bà ngon nhất từ khi sinh ra đến bây giờ mà hắn được ăn.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn “miệng nhỏ” biến thành “miệng lớn” trên quả táo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tim đập như sấm. Trong lòng thầm khinh bỉ chính mình.
Tật xấu háo sắc này phải bỏ mới được!
Nhưng mà, trước kia cũng không thấy chính mình háo sắc a, đến bây giờ lại mắc tật xấu này!
Xem ra là càng sống lâu càng đần độn!
…
Đêm trăng tròn.
Nam Cung Vũ Huyên nằm tựa vào một gốc cây cổ thụ bên ngoài hang động, thông qua nhánh cây thưa thớt, nhìn vòng trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời cao.
Bây giờ… Có vẻ phá lệ yên lặng.
Không có tiếng côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng hoạt động của động vật, càng không có tiếng sói tru thường xuyên truyền đến.
Nơi bọn họ đang ở, chính là vùng được bao phủ bởi cảnh tượng mùa thu.
Thời tiết có chút hơi lạnh, mọi vật đang héo rũ.
“Nha đầu muội đang suy nghĩ cái gì?”
Thanh âm dịu dàng của Hiên Viên Nhược Ngôn vang lên.