Hồ Ly Tinh Dễ Dàng Đẩy Ngã

Chương 17: Người quân tử coi trọng của cải nhưng không tùy tiện nhận

Giản Đan bình ổn lại tâm trạng, tự an ủi chính mình không có việc gì, cũng thật sẽ không có việc gì sao?

Quần áo bản giới hạn bên ngoài không có cho thuê, điểm này Giản Đan tự rõ ràng.

Lời nói đã nói ra, Giản Đan hy vọng Kiều Nam có thể quên đi chuyện này.

Vội một buổi chiều, tới thời gian tan tầm, Giản Đan dẫn dắt toàn mọi người trong bộ phận cùng tăng ca.

9 giờ, Giản Đan đang viết phương án kế hoạch, Hoắc Minh gọi điện thoại tới.

Giản Đan thấy số di động hắn, trong lòng hoảng đến một chút, liền ấn tắt.

Vùi đầu tiếp tục viết phương án kế hoạch, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, cô lại ấn tắt.

Hoắc Minh liên tục gọi ba cuộc điện thoại cô đều không tiếp, WeChat hiên lên một tin nhắn.

Giản Đan click mở tin nhắn xem xét nội dung.

Hoắc Minh nhắn tới, nói cho cô, anh đang ở dưới lầu tập đoàn Kiều Thị.

Giản Đan xoa mặt, thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Một đám vì sao đều cùng cô dây dưa không dứt?

Chính mình rốt cuộc làm sai cái gì?

Giản Đan trong lòng nghẹn khuất muốn chết, lại không có cách nào không thể thuận theo.

Đắc tội không nổi Hoắc thiếu chủ,đềi cho mọi người tan làm.

Mọi người đều cho rằng hôm nay sẽ chiến đấu hăng hái đến rạng sáng, không nghĩ tới mới hơn 9 giờ, Giản Đan đã cho bọn họ về nhà.

Một đám rất vui vẻ, chỉ mình Giản Đan không vui vẻ đứng dậy.

Chờ bọn họ đều đi rồi, Giản Đan đi xuống lầu.

Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, nhìn bảng số xe, Giản Đan đi qua.

Không đợi cô đến trước xe, cửa xe mở ra, Giản Đan nhìn quanh một chút bốn phía, thập phần cẩn thận lên xe Hoắc Minh.

“Ăn cơm chưa?” Hắn hỏi.

“Ăn rồi!”

Hoắc Minh: “Tôi còn chưa có ăn cơm đâu!”

Giản Đan nghĩ thầm: ‘’Anh không ăn cơm cùng tôi có liên quan sao? Tốt nhất là nên đói chết luôn đi!

Hoắc Minh thấy cô trầm mặc: “Muốn ăn cái gì?”

Giản Đan:” Tôi ăn rồi! “

Hoắc Minh: “Muốn ăn cái gì?”

Giản Đan nhìn Hoắc Minh cố chấp như thế: “Gì cũng được!”

Giản Đan mặt vô biểu tình, nhìn một chút cũng không vui, Hoắc Minh tự nhiên đã nhìn ra.

“Cùng tôi ở bên nhau rất không vui?”

Giản Đan tâm tình áp lực: “Tôi đang phải làm gấp phương án kế hoạch.”

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô: “Cho nên tôi làm chậm trễ công việc của em?”

Giản Đan: “Hoắc thiếu chủ, ta chỉ là một người bình thường, sáng đi làm chiều về nhà, tôi không làm việc lấy cái gì nuôi sống chính mình?”

Hoắc Minh nhướng mày, Giản Đan đem mặt quay sang một bên, không muốn nhìn hắn!

Một chiếc thẻ đen không giới hạn được đưa tới trước mặt cô.

Giản Đan chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên chiếc thẻ.

Hoắc Minh đem thẻ nhét vào trong tay cô, Giản Đan đem thẻ trả trở về.

Cô nói: “Thế giới người trưởng thành, vẫn là không cần đề cập đến vấn đề tiền bạc.”

Hoắc Minh nhướng mày, cong môi: “Em làm việc còn không phải là vì tiền sao? Có chiếc thẻ này, em cả đời sẽ không phải lo bất cứ thứ gì.”

Tiền đúng là tốt, mỗi người đều yêu thích nó, nhưng đối với Giản Đan mà nói, càng thích tự bằng đôi tay của mình đạt được thứ mình muốn, mà không phải dựa vào việc bán thân.

Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, lặp lại lời nói cô, đột nhiên bật cười.

“Xã hội hiện giờ, sĩ diện không thể biến thành cơm ăn.”

Giản Đan cạn lời: “Anh nói không sai, nhưng có một câu nói là như thế này…’’

‘’Người quân tử coi trọng của cải nhưng không tùy tiện nhận’’

Hoắc Minh nhìn cái miệng nhỏ của cô lải nhải, hôn lên môi cô.

Giản Đan đẩy hắn.

“Càng ngày càng phù hợp khẩu vị của tôi.”

Giản Đan sửa sang lại quần áo, thần sắc liền hiện lên sự mất tự nhiên.

Hoắc Minh:” Tập đoàn Kiều Thị về bất động sản sở dĩ làm không tốt, chủ yếu là bởi vì giá cả quá cao, nếu là giá nhà hạ xuống hơn, tiêu thụ tự nhiên sẽ đi lên…… “

Đạo lý này Giản Đan làm sao không hiểu?

Vấn đề là giá nhà không thể thay đổi, tự tiện giảm giá sẽ mất rất nhiều khách hàng cao cấp.