Giản Đan hoang mang rối loạn mặc xong quần áo, trong lúc cùng Hồ Tĩnh gọi điện thoại, cô nói dối rằng trên đường kẹt xe, bây giờ lập tức đến công ty.
Giản Đan lấy túi xách cùng di động đi ra ngoài, Hoắc Minh nhìn bóng dáng cô, mặt liền đen lại.
Không có một nữ nhân nào ở cùng hắn làm xong chuyện đó lại có thể bỏ đi tiêu sái như thế, mỗi người đều muốn cùng hắn đeo bám ân ái triền miên!!!
Cô bây giờ, nói đi là đi?
Là hắn không đủ mị lực sao?
Hoắc Minh nghĩ trăm lần cũng không ra, nằm ở trên giường trầm tư suy nghĩ!
Giản Đan cố gắng chạy nhanh vẫn là đến muộn mười lăm phút.
Sau khi hội nghị kết thúc, Giản Đan trở lại văn phòng, thân thể không khoẻ làm cô cũng không có tâm trạng lam việc.
Toàn thân trên dưới xương cốt dường như như là bị nghiền nát.
Xốc lại tinh thần cô lại vùi đầu vào công việc, bất tri bất giác đã tới giữa trưa.
Giản Đan ngồi ở trên ghế phát ngốc, Hồ Tĩnh gõ cửa đi đến.
“Giản Đan, chuẩn bị ăn trưa như thế nào?”
Trong lúc làm việc, Hồ Tĩnh xưng hô là Giản giám đốc, thời gian tan tầm xưng hô với cô bằng tên hoặc là Tiểu Giản Tiểu Đan.
“Không biết nữa, cô muốn ăn cái gì? Tôi ăn cùng cô.”
Giản Đan là người hào phóng, cho nên đồng nghiệp đều yêu thích cô.
Hồ Tĩnh ngồi vào trên ghế:” Hôm nay chúng ta đi ăn thịt nướng được không? “
Giản Đan cười khẽ đứng dậy: “Vậy chúng ta đi”
Lấy túi xách cùng di động, hai người nói nói cười cười rời công ty.
Gần chỗ công ty có một nhà cửa hàng thịt nướng rất nổi tiếng, Hồ Tĩnh sớm có chuẩn bị, đặt chỗ trước, nếu không lại phải xếp hàng.
Đồ ăn mới vừa mang lên, Hồ Tĩnh nói: “Giản Đan, tôi như thế nào cảm giác người kia vẫn luôn đang nhìn chúng ta?”
Giản Đan quay đầu nhìn lại, thấy một người đeo kính râm, xoay đầu: “Ăn một bữa cơm còn đeo kính râm? Không phải người mù chính là bị bệnh tâm thần.”
Người bình thường ăn cơm thôi sẽ đeo kính râm?
Hồ Tĩnh phụt cười một tiếng: “Người này chắc lại là nhân vật công chúng?”
Giản Đan nhún vai: “Có lẽ vậy!!”
Cùng những chuyện không liên quan đến mình, Giản Đan sẽ không đặt quá nhiều sự chú ý.
Ăn cơm xong hai người trở về công ty, Giản Đan vừa đến văn phòng, trợ lí của tổng giám đốc liền thông báo cho cô, Kiều Nam gọi cô đi qua một chuyến.
Giản Đan tiến vào văn phòng tổng tài cũng ở tại lầu 26, nhìn Kiều Nam sau bàn làm việc, đang đợi hắn mở miệng trước.
“Quần áo không tồi.”
Kiều Nam nói câu đầu tiên.
Giản Đan trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, thầm mắng chính mình hồ đồ, cư nhiên vội quên thay quần áo.
“Thuê.”
Giản Đan biểu hiện một chút cũng không chột dạ, dù sao người Kiều gia đều biết cô thường xuyên thuê quần áo.
Kiều Nam ánh mắt thập phần sắc bén, đánh giá quần áo trên người cô, không nói cái gì nữa.
“Nói về phương án kế hoạch tiến hành đến bước nào rồi……”
Trước mắt có ba phương án, nhưng đều ở giai đoạn kết thúc, hoàn thành phương án kế hoạch, tự nhiên sẽ trình lên văn phòng tổng tài.
Kiều Nam nhìn cô: “Tranh thủ làm việc đi, thời gian còn lại không nhiều lắm đâu.”
Giản Đan: “Tổng tài anh yên tâm, tôi chắc chắn đưa ra một kế hoạch khiến anh hài lòng.”
Kiều Nam ừ một tiếng, phất phất tay, Giản Đan xoay người rời đi.
Trở lại văn phòng, việc đầu tiên Giản Đan làm chính là kiểm tra giá cả quần áo trên người.
Phản ứng của Kiều Nam vừa rồi, làm Giản Đan cảm thấy không thích hợp!
Đăng nhập trang web hàng xa xỉ, tìm được cùng mẫu quần áo, Giản Đan nhìn giá cả, hít một hơi thật sâu!
Cúi đầu nhìn quần áo hàng hiệu số lượng có hạn trên người mình, Giản Đan thở dài một hơi.
Biết là hàng hiệu, chỉ là không nghĩ tới sẽ là đồ số lượng giới hạn, hơn nữa là mới đưa ra thị trường ngày hôm qua.