Trước khi thi, Lăng Mộc thật sự không đυ.ng đến khoang trò chơi.
Khâu Chấn Dương và những xã viên khác trên cơ bản chỉ cần vừa tan học xong sẽ đến phòng của xã đoàn, căn cứ theo những nhiệm vụ được giao mà bắt đầu huấn luyện.
Tuy rằng ở thế giới trước Khâu Chấn Dương chưa từng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp bao giờ, nhưng khi rảnh rỗi có hứng thú thì lại đi tìm hiểu, đối với nội dung huấn luyện cũng có biết một chút. Đồng thời bởi vì bây giờ trò chơi đã bắt đầu có lợi nhuận, Khâu Chấn Dương lợi dụng tài chính đi thu thập một số tin tức, hiểu về phương thức huấn luyện của bọn họ, sau đó tổng hợp và sắp xếp lại sau đó áp dụng cho xã đoàn.
Sau ba ngày luyện tập, có vài xã viên bắt đầu sinh ra chút hoài nghi với cái phương thức luyện tập nhàm chán này.
“Xã trưởng, những bài luyện tập này… Thật sự có thể cải thiện kỹ thuật của chúng ta sao?” Tịch Tuấn là người có kỹ thuật chơi đứng thứ ba sau Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, sau khi kết thúc bài huấn luyện hắn liền đi tìm Khâu Chấn Dương dò hỏi. Điều hắn muốn học nhất bây giờ chính là cách phán đoán tình huống nhanh chóng trên sân đấu của Khâu Chấn Dương, làm sao lợi dụng kỹ thuật cao siêu để đánh chết địch nhân, mà không phải là một ít thao tác cơ giáp máy móc như vậy.
Khâu Chấn Dương đặt cuốn sách trên tay xuống, đưa cho hắn một ly trà sữa, sau khi nhìn thấy hắn đã cầm lên uống: “Tất cả những kỹ thuật đều được thành lập trên một nền tảng vững chắc, đừng nói là các ngươi, ngay cả ta cùng Lăng Mộc cũng sẽ đặc biệt dánh chút thời gian để làm huấn luyện cơ bản như vậy. Những bài huấn luyện đó khiến ngươi cảm thấy buồn tẻ, nhưng đến thời điểm thi đấu thật sự, sẽ nhận ra được điểm khác biệt nằm ở đâu.”
Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể truyền đạt bằng lời, Khâu Chấn Dương cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác được.
Nghe hắn nói như vậy, Tịch Tuấn gãi gãi đầu, tuy rằng vẫn rất hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục huấn luyện.
Chuyện khác thì không nói, ngay cả Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc cũng phải trải qua những bài huấn luyện đó, những điều này cũng đủ để tạo động lực cho bọn họ.
Đi theo đại thần, đúng chuẩn không sai!
Vì thế, khi Lăng Mộc cùng Quản Đường đến xã đoàn khi vừa thi xong, tất cả mọi người đều đang cật lực tiếp tục bài huấn luyện cơ bản.
“Trời ạ, đột nhiên tớ lại cảm thấy may mắn khi chúng ta có bài thi cần làm…” Quản Đường thấy biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của mọi người, gian nan nuốt nước miếng.
Lăng Mộc không nói chuyện, chỉ đem cặp sách trên vai ném cho Khâu Chấn Dương, mình cũng vào khoang trò chơi bắt đầu huấn luyện.
Khâu Chấn Dương đem cặp của y đặt trên bàn, cười nói: “May mắn cái gì, dù sao thì cậu có luyện hay không luyện cũng có khác gì đâu, quản lý thì vẫn nên dành nhiều thời gian hơn để quản lý xã đoàn thì tốt hơn. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành tổ đội ngẫu nhiên, ngày mai cậu nhớ ghi lại tình hình của từng trận đấu, sau đó chúng ta sẽ phân tích kỹ thuật chiến đấu của bọn họ.”
Trong phòng học có một thiết bị đầu cuối có kết nối với khoang trò chơi, có thể nhìn thấy tình hình trên chiến trường. Khâu Chấn Dương sẽ ghi lại những gì diễn ra trên sân, đợi đến giờ nghỉ thì phát lại cho bọn họ xem.
“Được rồi, cậu cứ yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt, đảm bảo cậu vừa lòng!” Quản Đường đầu tiên là lên tiếng đồng ý, ngay sau đó tròng mắt vừa chuyển, rồi dừng lại trên người Trác Hàng, “Cho dù tớ không làm được, thì còn có Trác Hàng mà, phó đoàn trưởng chắc chắn có thể làm được!”
Trác Hàng đang lên mạng tra cứu tư liệu vô ngữ mà ngẩng đầu: “Hắn đưa nhiệm vụ cho cậu, đừng quăng cho tớ.”
Quản Đường vẻ mặt không dám tin đi qua, đẩy đẩy Trác Hàng: “Không phải chứ, tớ chính là một thành viên của xã đoàn, cậu có thể có tinh thần tập thể một chút đi có được không?”
Trác Hàng liếc xéo hắn một cái: “Cái này thì liên quan gì đến tinh thần tập thể? Đừng làm phiền tớ, đang xem tư liệu a.”
Quản Đường bị ghét bỏ chỉ có thể bĩu môi, ngồi một bên suy nghĩ.
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức đối chiến, nhóm xã viên nhóm cuối cùng cũng hiểu vì sao Khâu Chấn Dương lại bảo bọn họ tiến hành huấn luyện cơ bản, tốc độ thao tác cùng độ chính xác của tất cả bọn họ đều tăng lên không ít, tốc độ tiến bộ của bọn họ ngay cả bản thân của bọn họ cũng thấy kinh ngạc.
Sau khi lấy được ba vị trí đầu tiên, Tịch Tuấn đã kích động đến mức không nói rõ nên lời: “Ta ta ta mẹ ta thật nhiều đầu!”
Những đồng bạn còn lại: “…”
Viên Thần Vũ vừa thao tác cơ giáp vừa hắng giọng nói: “Tiểu Tuấn tử, cậu bình tĩnh một chút đi được không, người không biết còn tưởng rằng ngươi đã làm chuyện phạm pháp đấy. Cẩn thận chút đi, đối diện ngươi chính là Khâu Chấn Dương đấy, đừng có không cẩn thận mà bị cướp mất… Nga chết tiệt!”
Lời Viên Thần Vũ vừa nói một nửa, đầu của Tịch Tuấn đã bị Khâu Chấn Dương vặt mất rồi.
Tịch Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có thể đừng nói lời nào cả được không, miệng quạ đen!”
Cứ như vậy, trước khi thi đấu, mọi người đều không ngừng huấn luyện rồi xem lại video. Đồng thời, để tạo áp lực cho mọi người, nếu xếp hạng của những người được chọn bị những người khác vượt qua, thì sẽ bị loại. Nhóm xã viên vì cái này căn bản không ngừng đối kháng, dốc hết toàn lực, phát huy tốt đa năng lực của mình.
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn, Khâu Chấn Dương đưa mọi người đến phòng thi đấu.
Lão sư quản lý xã đoàn là một Beta trung niên đeo kính nhìn có vẻ rất hiền lành, tuy ít cười ít nói, nhưng tính cách lại không tồi, trước đó Khâu Chấn Dương đã đến tìm ông giải thích mọi chuyện, sau đó ông đã đồng ý làm trọng tài.
“Khoang trò chơi là ta đi công ty công ty trò chơi thuê tới, tất cả chi phí đều do Khâu đồng học chi, nhưng quá trình thuê đều do đích thân ta xử lý, cho nên không cần lo lắng về vấn đề có gian lận hay không.” Triệu lão sư đẩy đẩy mắt kính, những lời này chủ yếu nhằm vào xã đoàn của bọn Nhϊếp Thần.
Nhϊếp Thần thập phần khinh thường mà xuy một tiếng, những người đứng phía sau hắn cũng tỏ ra bất cần đời.
Viên Thần Vũ thấy bọn họ như thế liền không vừa mắt, không khỏi kêu: “Sao, thấy các ngươi kinh thường như vậy, là chuẩn bị chia tiền thuê đúng không? Vậy lấy tiền ra đi, tuy chúng ta giàu có, nhưng cũng không tiện ngăn cản những người khác giả làm người giàu đúng không mọi người?”
“Đúng vậy!” Những xã đoàn viên còn lại nhất trí hưởng ứng, còn kèm theo tiếng cười nhạo.
Lòng tự trọng của Nhϊếp Thần rất cao, chịu không nổi người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, lập tức hất cằm hét lên: “Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Ai cần mấy người trả tiền, chút tiền này mấy người cho rằng chúng ta không có sao?”
Quản Đường to gan, ôm cánh tay Lăng Mộc nhe răng với hắn: “Nếu ngươi có tiền thì trả cho ta đi, nguyên nhân diễn ra trận thi đấu này là gì chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Nhϊếp Thần: “…”
Hắn không cãi lại được.
Khâu Chấn Dương nhìn rồi nở nụ cười, giơ tay sờ sờ mũi, quay qua nói với lão sư: “Lão sư, đội chúng ta đã sẵn sàng rồi.”
Vương Lị cũng giơ tay: “Chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, thưa lão sư.”
“Được, vậy tất cả mọi người đều vào khoang trò chơi hết đi, ta sẽ quan sát trận chiến. Đội nào thắng được năm vòng trước sẽ thắng, nếu xảy ra tình huống gian lận, ta sẽ trực tiếp đình chỉ trò chơi.” Triệu lão sư đẩy đẩy mắt kính, nhìn mọi người lần lượt bước vào khoang trò chơi.
Quản Đường nhìn màn hình lớn đang bắt đầu chiếu, khẩn trương mà siết chặt nắm tay.
Trác Hàng ở bên kia nhàn nhã ngồi: “Lo lắng cái rắm, có Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, muốn thua cũng khó?”
“Cũng không phải lo lắng, tớ chỉ là hơi kích động thôi, bây giờ tớ gấp không chờ nổi muốn nhìn tên hỗn đản Nhϊếp Thần bị đánh cho thành cái bộ dáng chó ăn phân!” Quản Đường kích động vỗ vỗ hai cái lên đầu gối, đôi mắt sáng ngời.
Trác Hàng máy móc quay qua nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, lại quay trở về.
Thi đấu bắt đầu, hai bên bắt đầu vào sân thi đấu, rất nhanh liền bước vào trận giao phong đầu tiên.
Trải qua suốt một tuần luyện tập và phối hợp, Khâu Chấn Dương đã quen với phương thức chiến đấu của đồng đội, nhóm xã viên cũng đã quen thuộc với thói quen tấn công của Khâu Chấn Dương, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của hắn bao trùm toàn bộ chiến trường.
Mà bọn Nhϊếp Thần phối hợp với nhau rất tốt, nhưng bởi vì chưa từng huấn luyện theo hệ thống, không có ai có thể khiến cho bọn họ bắt kịp, cho nên dù là thao tác cơ bản hay là sức bật, hoàn toàn không thể so sánh với đội ngũ với Khâu Chấn Dương.
“Một thanh máu! Thật nhanh quá!” Quản Đường kinh hỉ mà nhìn tình huống trên màn hình, đắc ý mà nói với Vương Lị bên kia, “Không phải các ngươi cũng quá cùi bắp rồi đấy chứ? Chỉ vừa vào trận không lâu, còn chưa đến một phút nữa, kể từ khi đội cũng ta bắt đầu huấn huyện cũng chưa tường gặp chuyện như vậy.”
Trong đội thì kỹ thuật Vương Lị thì cũng chỉ lót đế thôi, cho nên lần này không tham gia thi đấu. Trong thời gian ngắn như vậy đã mất đầu, thật đúng là không phải chuyện gì vui vẻ.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì mà đắc ý? Cũng chỉ vừa bắt đầu mà thôi, các ngươi chỉ mới phát hiện ra chút sơ hở đã vui mừng như thế sao? Quản Đường, ngươi thật đúng ngây thơ không khác gì trước đây cả.”
Lời này trào phúng rất rõ ràng, Quản Đường nghe xong liền tức giận, giơ giơ nắm tay với nàng: “Cứ chờ đó mà xem, bây giờ mạnh miệng, lát nữa ngươi sẽ phải khóc!”
Trác Hàng đang yên lặng xem diễn còn giơ một ngón tay cái với Quản Đường.
Triệu lão sư không quan tâm đến họ đang cãi nhau về chuyện gì, mọi sự chú ý của ông đều được dồn lên trận đấu. Thân là lão sư quản lý xã đoàn, ông cũng là người rất mê chơi trò chơi, trước đó ông cũng đã giành được tư cách thử nghiệm《 Cơ Chiến 》, hơn nữa rất thích hình thức của trò chơi này. Cũng chính vì vậy, ông mới có thể không chút do dự mà đồng ý lời nhờ vả của Khâu Chấn Dương.
Ông nhìn không chớp mắt vào màn hình, đồng thời càng xem những thao tác của đội Khâu Chấn Dương thì ông càng khϊếp sợ. Xã đoàn của bọn họ chỉ mới thành lập trong một tuần thôi mà đúng không? Chỉ trong vòng một tuần, phối hợp này, thao tác này, có thể đạt tới trình độ này, thật sự là quá kinh người rồi!
Kết quả không đến nửa giờ, ván thứ nhất liền trực tiếp kết thúc.
Đội Khâu Chấn Dương thắng.
“Tuyệt quá đi! Không hổ là xã trưởng a! Lăng Mộc cũng giỏi quá đi, càng ngày tớ càng phục hắn rồi!” Quản Đường cùng với những xã viên còn lại động loạt hoan hô cổ vũ, như thể đang ăn mừng chiến thắng vậy.
Vương Lị cùng nhóm xã viên còn lại của nàng sắc mặt trắng bệch, đánh xong một ván, cũng đủ để nàng nhận ra chênh lệch của hai đội như thế nào.
Muốn thắng đội của Khâu Chấn Dương, căn bản là không có khả năng!
Quả nhiên, thời gian kể từ khi bắt đầu đến kết thúc của mỗi trận đấu càng ngày càng ngắn, trước kia lúc Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc vừa mới bắt đầu chơi, dưới sự cản trở của đồng đội heo mà bọn họ còn có thể thắng được trong một giờ, hiện tại không có đồng đội heo, nhóm xã viên toàn lực phối hợp, giành được thắng lợi là điều rất dễ dàng!
Không có chút bất ngờ nào, đội của Khâu Chấn Dương giành được năm trận thắng liên tiếp trước, trực tiếp đem mười người bên đối phương đánh thành từ kỷ.
Sau khi từ khoang trò chơi bước ra, Nhϊếp Thần trực tiếp đen mặt cắn răng chỉ vào Khâu Chấn Dương rống giận: “Các ngươi mẹ nó gian lận! Đừng mong ta thừa nhận trận thi đấu này, chắc chắn cái ngươi đã động tay động chân gì đó!”
Những xã viên khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, một người làm sao có thể thực hiện loại thao tác này được chứ? Chắc chắn ngươi đã gian lận!”
Tay Khâu Chấn Dương ôm ngực nhìn bọn họ, nhún vai: “Các ngươi có nói chúng ta như vậy cũng vô dụng, sao không hỏi Triệu lão sư thử xem?”
Triệu lão sư đã sao chéo lại trận chiến vừa rồi, đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt công chính vô tư: “Nhóm Khâu đồng không gian lận, trước khi thi đấu ta đã sử dụng thiết bị đo lường, nếu bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn gì, ta chắc chắn sẽ thu được tín hiệu nhắc nhở. Lần thi đấu này, bọn họ thật sự đã thắng.”
Quản Đường lập tức cao hứng không chịu được, nhảy bắn qua trước mặt Nhϊếp Thần: “Có nghe thấy chưa? Lão sư nói chúng ta không gian lận, thừa nhận mình thua khó đến vậy sao?”
Lửa giận nháy mắt được chuyển qua, Nhϊếp Thần liều mạng trừng mắt nhìn Quản Đường: “Ngươi mẹ nó nói cái gì? Ngươi muốn chết sao Quản Đường! Đừng tưởng rằng ngươi là Omega thì ta không dám đánh ngươi!”
“Ngươi đánh ai?” Lăng Mộc mắt lạnh, bước lên đến bên cạnh Quản Đường rồi đẩy hắn về phía sau, “Ngươi thật là Alpha đấy à? Kỹ thuật không bằng người ta thì thôi đi, sao nhân phẩm cũng kém như vậy chứ, nếu có mặt mũi mắng Quản Đường, thì ngươi đem tiền trả cho hắn đi.”
Ngay khi Lăng Mộc nói ra, Khâu Chấn Dương vặn vẹo cổ ra hiệu với nhóm xã đoàn viên, cũng chỉ trong vài giây, nhóm xã viên vốn đang hò reo vui mừng nhưng bây giờ lại mang khí thế như sắp lao vào đánh nhau vậy, tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn người đối diện.
Dám khi dễ người xã đoàn bọn họ? Tìm chết đấy à, coi thường trạch nam bọn họ hay sao?
Dù sao thì Triệu lão sư cũng đang có ở đây, sẽ không để cho bọn họ đánh nhau, vì vậy đứng giữa nói: “Lần thi đấu này xã đoàn của nhóm Khâu Chấn Dương thắng, theo như hiệp nghị trước đó, các ngươi phải đem tất cả tiền trả lại. Chuyện khác thì không nói, Vương Lị, thân là xã trưởng, làm ra loại chuyện như vậy, ngươi không cảm thấy mất mặt à? Mười sáu vạn, nếu là người khác đã sớm báo án rồi, còn người ta lúc này cũng đã dễ nói chuyện lắm rồi, trong vòng ba ngày phải trả tiền lại, ta sẽ không truy cứu chuyện này.”
Vương Lị và xã đoàn của bọn họ đã làm ra loại chuyện này, Triệu lão sư đã rất cho bọn họ mặt mũi rồi. Trước thì lừa tiền học đệ, bây giờ công bằng thi đấu thì lại không thừa nhận còn đổ tội cho người khác là gian lận, thật quá khó coi.
Cho dù vẫn không phục, có Triệu lão sư lên tiếng, Vương Lị cũng không dám nói gì nữa, túm lấy cánh tay của Nhϊếp Thần ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó quay qua nói với Quản Đường: “Tiền, trong ba ngày nữa thì ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Đạt được mục tiêu, Khâu Chấn Dương khoác tay lên vai Lăng Mộc, cười nói với bọn họ: “Cố lên nga ~”