Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 53: Anh chỉ cứng được với mình em thôi!

Thời điểm trở lại phòng khách, Lăng Mộc đã lấy dĩa trái cây từ trong bếp ra, chợt thấy Khâu Chấn Dương, dĩa trái cây trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

“Đừng lại gần đây!”

Lăng Mộc nắm chặt cổ áo lùi lại vào trong bếp, nhíu mi kháng cự mà đưa tay lên trước mặt, như muốn đẩy cái gì ra vậy.

Loại mùi này khiến y rất khó chịu, mà khó chịu, y cũng nhận ra đây rõ ràng là tin tức tố của một Omega khác. Dựa theo cái tình hình trước mắt này, đây chắc chắn là của Nhạc Cẩm.

Khâu Chấn Dương đầu tiên là lo lắng, sau đó nhớ đến chuyện Nhạc Cẩm phóng thích tin tức tố trước mặt mình, lập tức hối hận không thôi, lập tức lùi lại đến gần cửa, nôn nóng kêu lên với Lăng Đang đang ngồi trong phóng khách: “Nhanh, xem xem anh của em bị làm sao rồi!”

Lăng Đang lập tức chạy tới, đỡ lấy anh trai sắp tê liệt ngã xuống đất, vội hỏi: “Anh không sao chứ? Lăng Đang đỡ anh về phòng nghỉ ngơi được không?”

Di chứng không có thuốc diều trị, chỉ có thể thông qua thông qua việc cách xa tin tức tố, an tĩnh một thời gian để mà điều dưỡng. Cho nên Lăng Mộc chỉ có thể tự mình chậm rãi điều tiết, ngay cả bác sĩ bệnh viện thật sự cũng không có cách nào.

“Tiểu Tình!” Khâu Chấn Dương lại lớn tiếng gọi Tiểu Tình đến, người sau chỉ vừa bắt đầu ăn cơm, thời điểm gọi đến trên miệng vẫn còn vương hạt gạo, “Nhanh chóng đỡ Lăng Mộc về phòng đi, ngươi giúp ta xem chừng một chút, xem thử tình hình có chuyển biến tốt đẹp gì hay không.”

“Vâng thưa thiếu gia.” Tiểu Tình tay chân lanh lẹ, sức lực cũng lớn, gần như có thể một mình đưa Lăng Mộc về phòng.

Khâu Chấn Dương bây giờ hối hận đến không chịu được, sớm biết vậy đã chẳng thèm để ý đến Nhạc Cẩm, cho dù có bị ông bà ngoại mắng cũng mặc kệ, cho dù bị ai mắng thì vẫn còn tốt hơn tình hình bây giờ rất nhiều!

Nhớ lại ánh mắt ảm đạm lạnh băng của Lăng Mộc trước khi lên lầu, Khâu Chấn Dương cảm thấy lành lạnh.

Rõ ràng Lăng Mộc tin tưởng hắn như vậy! Kết quả hắn lại chọc một thân đầy tao khí như thế này trở về! Đúng thật là cô phụ tín nhiệm của Mộc Mộc đối với hắn a a a!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủ, Khâu Chấn Dương tự tưởng tượng đến mức suy sụp.

Hắn u ám đi vào bếp, chọn lựa trong tủ lạnh một hồi, không tìm thấy thứ gì giống như sầu riêng. Ngay sau đó hắn lại đến phòng giặt, nhưng nơi này căn bản không có ván giặt đồ. Sau đó hắn lại đi đại thư phòng, được rồi, bàn phím cũng không có.

“Trời muốn ta vong!”

Lăn lộn lột lúc lâu, Khâu Chấn Dương kêu rên một tiếng, chỉ có thể mặt xám mày tro mà đến trước cửa phòng Lăng Mộc, yên lặng gõ cửa.

“Mộc Mộc, em làm sao rồi? Đã khá hơn chút nào chưa?”

Trong phòng không có tiếng trả lời.

“Mộc Mộc, anh sai rồi, tin tức tố kia là do hắn tự phóng thích, anh không kịp trốn.”

Trong phòng vẫn một mảnh an tĩnh.

“Mộc Mộc, thật sự cái gì anh cũng không làm, không tin em hỏi Trương thúc đi, lúc nãy anh còn đem theo cả Trương thúc nữa, ông ấy đứng một bên nhìn thấy!”

Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Khâu Chấn Dương khóc không ra nước mắt, một tiếng tiếp một tiếng mà thê thảm cầu xin Lăng Mộc đáp lại, sau đó ngay cả đầu cũng bắt đầu gõ gõ trên ván cửa.

“Đốc, đốc, đốc…”

Kết quả Lăng Mộc không ra, Chu Thấm lại bị hắn chọc cho ồn ào không chịu được đi ra.

“Khâu Chấn Dương ngươi gọi hồn à! Da ngứa có phải hay không!” Chu Thấm trên mặt đắp mặt nạ, trong tay còn lấy hai miếng dưa chuột, trừng mắt tức giận mà nhìn Khâu Chấn Dương đang đứng trong hành lang cách đây mấy gian phòng.

Khâu Chấn Dương tức khắc càng khó chịu: “Mẹ, sao mẹ lại có thể đối xử với con như vậy! Con dâu của mẹ giận con, dù sao thì con cũng phải dỗ hắn a, lỡ như hắn tức giận không cần con nữa thì làm sao bây giờ?”

“Không tiền đồ!” Chu Thấm trừng mắt nhìn hắn một cái, đi vào phòng, không bao lâu lại đứng ở cửa thò ra nửa người, ném một ống thuốc đưa cho Khâu Chấn Dương.

Người sau suýt nữa không tiếp được, vô ngữ mà nhìn lão mẹ nhà mình: “Mẹ, con không đói bụng, không cần dịch dinh dướng.”

Chu Thấm quả thực bị đứa chon ngu xuẩn này chọc tức chết, ngu xuẩn như vậy thật sự là do mình sinh ra sao?

“Con bị ngu đấy à? Thuốc ức chế tin tức tố liều mạnh dành cho Alpha mà còn không biết sao! Có cái thứ này con còn lo không đến gần người ta được sao?”

Khâu Chấn Dương mím môi nhớ lại tác dụng của thuốc ức chế tin tức tố dành cho Alpha này: “Mẹ, cái này có tác dụng phụ đúng không…”

Thuốc ức chế tin tức lố loại mạnh dành cho Alpha, hoàn toàn khác với thuốc ức chế dành cho kỳ động dục, loại này là thước ức chế cực lạnh, có thể trực tiếp tạm thời phong tỏa tin tức tố tuyến thể của Alpha, đạt tới trình độ phong bế hoàn toàn không còn dấu vết, cho dù đi trong một đám Omega, người ta cũng chỉ cho rằng ngươi là Beta.

Chỉ có điều, loại thuốc ức chế này có tác dụng phụ rất lớn, Khâu Chấn Dương cảm thấy ngày mai mình sẽ phải trải qua trên giường rồi.

Lúc này Chu Thấm lại ném ra một quả bom lớn hơn: “Thân thể quan trọng lão bà quan trọng?”

Khâu Chấn Dương cắn răng: “… Lão bà!”

“Biết thế là được.” Mẫu thượng đại nhân tiêu sái phất tay, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Không quá một giây, cửa lại mở ra, Khâu Chấn Dương sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn qua đi.

“Nếu lại còn ồn ào ta sẽ gọi cha ngươi về, để hắn mang ngươi đi thao luyện cơ giáp suốt một đêm!”

“Phanh”, cửa lại một lần nữa bị đóng lại.

Khâu Chấn Dương: “…”

Không thể nghi ngờ lời của mẹ được!

Có mẹ trợ công, sau khi Khâu Chấn Dương đem thuốc ức chế tiêm vào trong tuyến thế, trực tiếp cắn răng vặn mở tay nắm cửa phòng Lăng Mộc!

“Mộc Mộc! Anh…”

Thanh âm đột nhiên im bặt, Khâu Chấn Dương sững sờ mà nhìn Lăng Mộc trong phòng đang trần trụi nửa người trên, dưới eo chỉ quấn một cái khắn tăm đang ngồi trên sô pha.

Y rõ ràng là vừa từ trong phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt. Tầm mắt của Khâu Chấn Dương di chuyển từ đôi má ửng hồng xuống, đến xương quai nõn tinh xảo, trắng nõn hồng hào, lại đến vòng eo thon thả hữu lực, còn có tư thế đùi phải khoác lên đùi trái lại lộ chân dài trắng mềm.

Mũi Khâu Chấn Dương nóng lên.

Hắn chảy máu mũi.

Lăng Mộc: “…”

“Ặc, thì ra vừa rồi em đang tắm sao, em còn tưởng em cố ý làm lơ anh.” Khâu Chấn Dương cuống quýt đóng cửa lại, ánh mắt né tránh đến một bên lấy khăn giấy, lau máu mũi.

Lăng Mộc nhướng mày nhìn hắn, giật giật mũi, kỳ quái hỏi: “Sao trên người anh không có mùi tin tức tố?”

Khăn giấy đặt ngay bên cạnh số pha, lúc Khâu Chấn Dương đến đây lấy thì khoảng cách giữa cả hai cũng ngắn lại, nhưng cái gì cũng không xảy ra cả. Hơn nữa cho dù tin tức tố của Nhạc Cẩm bị Khâu Chấn Dương loại bỏ sạch sẽ, nhưng ngay cả tin tức tố của hắn y cũng không ngửi thấy, đây là có chuyện gì?

“Thật sự không ngửi thấy sao?” Khâu Chấn Dương mặt mày hớn hở, nhanh chóng nhào về phía Lăng Mộc trên sô pha.

“Đệt, Khâu Chấn Dương anh đang làm cái gì vậy? Cách xa em ra một chút!” Lăng Mộc cuống quít muốn đẩy ra, nhưng y lại không thắng nổi sức lực của Khâu Chấn Dương, trực tiếp bị đẩy ngã trên sô pha.

Khâu Chấn Dương đem Lăng Mộc đè dưới thân, nhìn y từ phía trên, ánh mắt dần dần có chút kỳ lạ.

Thật sự là đã vài ngày không được đυ.ng vào, Khâu Chấn Dương cơ khát đên độ mắt cũng đỏ lên.

Hai người rõ ràng đã xác nhận quan hệ, nhưng hình thức ở chung vẫn chẳng khác gì so với lúc trước cả. Chủ yếu cũng bởi vì thật sự quá trùng hợp, vừa lúc Lăng Mộc bị di chứng, khiến cho hắn dù ngứa ngáy đến đâu cũng phải nhink!

“Bây giờ sẽ không khó chịu nữa đúng không? Anh đã sử dụng thuốc ức chế loại mạnh, bây giờ có thể ở cạnh em nhiều một chút.” Giọng nói Khâu Chấn Dương có chút khàn, gấp không chờ nổi mà hôn Lăng Mộc. Cảm giác môi răng tiếp xúc thật sự quá tốt, Khâu Chấn Dương chỉ cảm thấy thoái mái đến mức da đầu tê rần, hô hấp nạng nề hơn.

Đáng thương cho Lăng Mộc một câu cũng chưa tới kịp nói, trực tiếp bị hôn đến mức mắt trở nên mê man.

Tay y vốn muốn đẩy ra cũng buông xuống, còn tự nhiên vòng tay qua cổ Khâu Chấn Dương, đón nhận nụ hôn nóng cháy từ phía trên này.

Lăng Mộc không mặc áo trên, càng khiến cho tay Khâu Chấn Dương du tẩu trên cơ thể y dễ dàng sơn, sắc khí vuốt ve mỗi một tấc da thịt trơn mềm. Bàn tay hắn có lực không nhỏ, nhưng lại cố ý khắc chế, khi nhẹ khi nặng, càng như một loại trêu chọc, khiến cho trong lòng Lăng Mộc có một đoàn lửa càng cháy càng mãnh liệt.

Hai người cứ ở trên sô pha vừa hôn vừa sờ, vừa mở mắt ra trao đổi hơi thở, Lăng Mộc giương mắt nhìn thấy liền cảm thấy lòng thắt lại.

Xong rồi, mắt gia hỏa này đỏ lên rồi!

Hai người tuy rằng đã làm rất nhiều chuyện không hợp với trẻ em, nhưng là đao thật kiếm thật lại vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Với cả lúc này đang ở Khâu gia, Khâu Chấn Dương sẽ không thật sự muốn làm chuyện này thật chứ?

Lăng Mộc vừa tưởng tượng một chút liền bị chính mình dọa sợ, trực tiếp nhấc chân đá Khâu Chấn Dương một cái đau điếng.

“Sao lại đá anh, chúng ta tiếp tục đi…” Nói rồi, lại muốn cúi đều tiếp tục hôn y.

“Đợi đã đợi đã!” Lăng Mộc liều mạng dùng tay chống lên bả vai hắn, “Chẳng lẽ anh dùng loại thuốc kia chỉ để vào đây làm chuyện này thôi đấy à?”

Khâu Chấn Dương chớp chớp mắt: “Đương nhiên không phải, chỉ có điều bây giờ chuyện này quan trong hơn, nhanh tiếp tục nào…”

“Chặc, Khâu Chấn Dương anh tránh ra cho em!”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì vạn phần của Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương chỉ có thể nản lòng mà ngồi ở trên sô pha, dục cầu bất mãn mà nhìn người bên cạnh.

“Có rắm mau phóng, không có chuyện gì thì đi ra ngoài đi, em muốn đi ngủ.” Lăng Mộc ngoài miệng nói rất kiên định, nhưng với cái khuôn mặt ửng đỏ kia thì lại không có sức thuyết phục nào. Y dịch dịch mông, sửa lại khăn tắm vừa rồi bị đèn đến mức nhăn nhím. Nhưng không chỉnh lại được a, bởi vì tầm mắt của Khâu Chấn Dương vẫn luôn đặt trên đùi y!

Nhìn thấy động tác của Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương tiếc nuối mà dời mắt, cuối cùng cũng nhớ tới mục đích mình đến đây.

“Anh vào là muốn xin lỗi em, anh không nên để Nhạc Cẩm phóng tin tức tố ra rồi dính lên trên người, anh sai.”

Mặc dù trước đây Khâu Chấn Dương chưa từng yêu đương, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, tình yêu giữa hai người, có sai liền nhận lỗi là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Có thể đối với một số việc đối phương sẽ không tức giận, bền ngoài biểu hiện rất rộng lượng, nhưng hắn hiểu, không thể ỷ vào tín nhiệm của đối phương mà hoàn toàn yên tâm không có gì sợ hãi, nếu không cứ tiếp tục như thế mãi thì không tốt.

Dù sao thì tin tưởng, cần xuất phát từ hai phía.

Hắn muốn kết hôn với Lăng Mộc, cùng nhau trải qua một đời, vậy thì tin tưởng, cần phải duy trì cho thật tốt.

Lăng Mộc quay đầu nhìn hắn, không nói gì, chỉ là nghe.

Bị ánh mắt xoi mói này nhìn vào, Khâu Chấn Dương đột nhiên cảm thấy khẩn trương: “Cái kia, anh có kéo theo Trương thức đi cùng, ông ấy luôn đứng một bên nhìn, giữa hai người chúng ta thật sự không có chuyện gì cả!”

Lăng Mộc nhướng mày, vẫn không nói gì.

Khâu Chấn Dương có chút hoảng, dưới tình thế cấp bách gầm lên giận dữ: “Anh chỉ cứng được với mình em thôi!”

Âm thanh lớn rung trời vang lên, cho dù trình độ cách âm của Khâu gia không tồi, nhưng chỉ sợ ngoài hành lang có thể nghe rõ ràng.

Lăng Mộc: “…”

Một phút sau, Khâu Chấn Dương dùng cả tay và chân chống cửa, nhận sai với Lăng Mộc: “Ai nha anh nói sai rồi, đừng như vậy a Mộc Mộc, cho anh thêm cơ hội nữa đi, còn sớm như vậy em đuổi anh đi làm gì?”

“Sớm cái rắm, ngủ!” Lăng Mộc thật phục, gia hỏa này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!

“Đừng a, tiếp tục nói chuyện đi, ngày mai sợ rằng anh không thể dậy nổi.” Khâu Chấn Dương khóc không ra nước mắt, đã dùng thuốc ức chế rồi, nhưng gì cũng không làm được, vậy không phải là công cốc sao! Ngài mai hắn sẽ khôi phục lại tin tức tố, lại không thể đến gần Lăng Mộc được, còn phải chịu di chứng tra tấn, ông trời ơi, ông đang giỡn sao!

Lăng Mộc phớt lờ hắn, trực tiếp đạp lên chân Khâu Chấn Dương đang cản cửa, nhân lúc hắn vì đau đỡn rêи ɾỉ mà rụt lại, lưu loát đóng cửa, khóa lại.

Khâu Chấn Dương: “…”

Sao mình lại thảm như vậy?