Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 30: Quả bom lớn

“Ngon quá a, cái này làm như thế nào vậy? Từ trước cho đến nay ta chưa hề ăn thứ gì ngon như vậy!”

“Thường ngày ta cũng ăn không ít thịt, vì sao hương vị lại không giống nhau nhỉ? Vị của nó thật là tuyệt! Ngon quá đi!”

Chẳng mấy chốc, những vị khách đến vì nhan sắc của Khâu Chấn Dương đều bị trà sữa và gà rán thu phục, đề tài thảo luận đã trở thành chủ đề về đồ ăn. Mà đợi đến khi Khâu Chấn Dương theo thời gian làm việc ra trước sảnh, tất cả mọi người đều đồng loạt kháng nghị.

“Không phải chứ, chỉ bán trong thời gian ngắn như vậy thôi sao?”

“Một ngày chỉ bán 4 giờ, học đệ à, cậu không muốn kiếm tiền sao?”

“Nếu không đủ nhân lực thì ta có thể giúp a!”

Trong khoảng thời gian ngắn có không ít người tỏ vẻ có thể giúp đỡ, nhưng đều bị Khâu Chấn Dương từ chối.

“Mọi người yêu thích tiệm của chúng ta như vậy, ta vô cùng cảm kích, nhưng dù sao hiện tại ta mới chỉ học năm nhất, lấy việc học làm trọng, cho nên mới hạn chế thời gian buôn bán. Hai khung giờ này là thời gian dùng cơm, thuận tiện cho mọi người đến dùng cơm, hơn nữa sau này ta sẽ mua mấy cái máy bay không người lái để đưa cơm, mọi người nếu không tiện đến đây thì có thể đặt hàng online thông qua đầu cuối, nhưng số lượng mỗi ngày cũng có hạn.”

Nghe thấy rất nhiều điều về Khâu Chấn Dương, mọi người cũng có thể hiểu được. Dù sau khách ở đây đều là học viên của học viện Tinh Tế, thời gian của mọi người kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm. Tiệm của Khâu Chấn Dương buôn bán phát đạt như vậy, nếu không hạn chế một chút thì chắc là mệt chết. Quan trọng nhất là, người ta thật sự không thiếu tiền!

Đúng 1 giờ chiều đóng cửa nghỉ ngơi, Khâu Chấn Dương ngồi trong phòng nghỉ ăn trái cây cùng với Lăng Mộc.

Trước khi bọn họ đến đây đã ăn trưa rồi, bởi vì ăn sớm, cho nên bây giờ chỉ ăn thêm một ít trái cây thôi.

Khâu Chấn Dương vừa ăn vừa xem đầu cuối, đêm qua hắn đã đặt thêm một số người máy đưa cơm, bây giờ chuẩn bị lại đặt thêm một số máy bay không người lái để đưa cơm.

Sau khi Lăng Mộc ăn xong trái cây, liền lấy bài tập được giao lúc sáng ra để làm. Bọn họ chọn khóa học về cơ giáp nên bài tập về nhà cũng không nhiều, chủ yếu là bài tập về thực hành. Ví dụ như cái hộp nhỏ có kích thước bằng với hộp cơm này, bên trong chính là bài tập được giao.

“Cơ giáp này nhìn thật quá.” Khâu Chấn Dương nghe được động tĩnh thì nhìn qua, nhìn thấy Lăng Mộc đang gỡ những tấm mỏng phía trên chiếc hộp ra, một mô hình cơ giáp siêu nhỏ liền xuất hiện ở trên bàn.

Lăng Mộc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Một mô hình giá 1 vạn đồng Liên Bang đấy, có thể nhìn không giống thật sao.”

Khâu Chấn Dương sặc một chút, không hổ là học viện Tinh Tế, ngay cả mô hình bài tập về nhà cũng đắt như vậy, đúng là tài đại khí thô a!

Lăng Mộc dựa theo yêu cầu của giáo viên mà cẩn thận tháo dỡ từng bộ phận trên mô hình, còn những phần chưa dạy thì giữ lại. Bởi vì mô hình rất nhỏ, cho nên độ khó càng được nâng cao hơn, so với trên lớp thì khó hơn rất nhiều.

Ở dưới hộp có công năng ghi nhớ, có thể ghi hình lại các thao tác của người thực hiện, chờ đến lúc nộp lên cho giáo viên, giáo viên có thể nhìn thử xem có phải là mình làm hay không, cũng có thể đối với thao tác của người làm đưa ra phân tích và chấm điểm.

Lăng Mộc đang tháo dỡ mô hình, Khâu Chấn Dương ngồi một bên hỏi: “Em làm xong rồi sao?”

“Chưa, đợi buổi tối về làm chắc cũng kịp.” Khâu Chấn Dương nhún nhún vai, mặc dù nguyên thân không thích cơ giáp, nhưng dù sao cũng xuất thân từ quân đoàn thế gia, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn huyện cùng hun đúc từ cha cùng anh trai, cho nên đối với cơ giáp có thể nói là hiểu biết rất nhiều, những bài tập được giao đó, người khác làm cần một giờ, còn hắn thì mười phút là làm xong rồi.

Lăng Mộc tiếp tục làm bài tập, vẻ nghiêm túc tập trung của y khiến cho âm thanh ăn trái cây của Khâu Chấn Dương cũng thấp xuống.

Trong lúc nhất thời phòng nghỉ rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh tháo dỡ mô hình của Lăng Mộc. Khâu Chấn Dương ăn xong trái cây nằm dựa lên sô pha nhìn y, dần dần nhắm mắt lại, chợp mắt trong chốc lát.

Chờ lúc hắn tỉnh dậy, bài tập của Lăng Mộc cũng sắp làm xong rồi, hai người liền cùng nhau trở về ký túc xá.

Chờ đến giờ cơm chiều, Lăng Đang ở lại ký túc xá chơi một mình, Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc lại đi tiệm trà sữa buôn bán.

Lúc này người máy đưa cơm mà hắn đặt trên mạng đã được giao tới, Khâu Chấn Dương vừa lúc có thể thử sử dụng xem sao. Sau khi người máy đưa cơm được giao đến, quả nhiên hai người nhẹ hàng hơn rất nhiều, không lại xuất hiện tình huống bận rộn vội vội vàng vàng đến mức chân không chạm đất nữa.

“Em đi về trước đi, để ta đi siêu thị mua nguyên liệu cho ngày mai.” Đóng cửa hàng, Khâu Chấn Dương thúc giục người đi về trước.

Động tác kéo cửa của Lăng Mộc thoáng dừng một chút, biểu tình nhàn nhạt nói: “Ta đi cùng với ngươi, đồ rất nhiều.”

“Không nhiều lắm, chồng em đây rất lợi hại, có thể đối phó được!”

“Khâu Chấn Dương ngươi muốn chết đấy à?” Lăng Mộc không nhẹ không nặng mà đạp vào chân hắn một cái, bỏ đi một đường không quay đầu lại.

Khâu Chấn Dương cười cười khóa cửa lại, huýt sáo đi siêu thị.

Hắn thật ra rất muốn Lăng Mộc đi cùng với mình, nhưng trưa hôm nay nhìn y có vẻ mệt, buổi chiều lại bởi vì làm bài tập mà không nghỉ ngơi tốt, cho nên mới để cho Lăng Mộc về trước, có thể nghỉ ngơi sớm một chút là tốt rồi.

Dù sao cũng là vợ mình, à, là vợ tương lai của mình ~ là một người chồng tốt, dù sao cũng đau lòng a ~

Đến siêu thị mua nguyên liệu cho cửa hàng vào ngày mai, lại mua một chút nguyên liệu nấu ăn hằng ngày, Khâu Chấn Dương xách theo đống lớn đồ đến cửa hàng trước, rồi đem đống còn lại mang về ký túc xá.

Trên đường trở về, Khâu Chấn Dương cảm nhận rất sâu sắc sức mạnh của Tieba!

Gần như cứ cách vài phút lại có người chào hỏi với hắn, đã vậy tất cả đều là những người Khâu Chấn Dương không quen biết, hỏi thì mới biết hắn nhờ Tieba, hắn đã trở thành người nổi tiếng của học viện Tinh Tế rồi.

Người nổi tiếng… Hắn thật sự không muốn trở thành người nổi tiếng chút nào có được không!

“Khâu đồng học, ngươi mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy làm gì, để dùng cho trong tiệm sao?” Có mấy Omega tự nhận là quen biết thò qua bắt chuyện với Khâu Chấn Dương, nhưng không dám dựa vào quá gần.

Khâu Chấn Dương thân thiện cười nói: “Không phải, là nguyên liệu nấu ăn hằng ngày.”

Một Omega nhìn vào trong túi mà Khâu Chấn Dương đang cầm, có chút kinh ngạc mà nói: “Khâu đồng học, thường ngày ngươi ăn nhiều như vậy sao? Những cái đó đủ ăn trong nửa tháng đấy, sao không mua ít một chút, cứ để trong tủ lạnh thế sẽ không còn tươi ngon đâu.”

“À, bởi vì ăn chung với bạn cùng phòng, cho nên mua nhiều chút, những thứ này chắc đủ ăn trong một tuần.” Khâu Chấn Dương liếc mắt nói, hắn sao có thể để Lăng Mộc cùng Lăng Đang ăn đồ không tươi mới được? Cũng bởi vì tủ lạnh của tinh tế này rất tốt, nguyên liệu nấu ăn để trong đó một tuần cũng không có biến hóa gì, cho nên hắn mới mua sẵn đồ nhiều như vậy, nếu không hắn cũng không ngại mỗi ngày đều đi siêu thì một lần.

“Bạn cùng phòng? Cứ nghĩ rằng Khâu đồng học sống một mình cơ, thì ra lại có bạn cùng phòng.”

Khâu Chấn Dương vẫn mỉm cười, gật gật đầu.

“Ai, Khâu Chấn Dương, ngươi ở cùng với ai vậy, Trác Hàng hay là Viên Thần Vũ?” đúng lúc này, một Alpha cùng lớp với Khâu Chấn Dương tình cờ đi ngang qua, biết hắn cùng hai người kia có quan hệ tốt, tò mò hỏi một câu.

Bên cạnh có không ít đồng học quen biết Khâu Chấn Dương cũng thả chậm bước chân, kết quả Khâu Chấn Dương vừa mở miệng liền ném cho bọn họ quả bom lớn như vậy.

“Không phải, ta ở cùng với một Omega.” Khâu Chấn Dương cười nhẹ, ngữ khí của hắn có vẻ rất vui vẻ.

“O, Omega?” Cái tên Alpha đặt câu hỏi kia kinh ngạc, tất cả những người nghe lén xung quanh cũng kinh ngạc không kém.

“Đúng vậy.”

“Sao có thể như vậy được? Ở trong trường chỉ có những tình lữ đã đánh dấu nhau mới được đăng ký ở chung, Khâu đồng học không phải vẫn chưa có đối tượng sao, ngươi đang nói đùa phải không?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt Omega này lại vô cùng cứng ngắc.

Khâu Chấn Dương nhìn quanh một vòng, phát hiện đã có không ít người dừng lại chờ hắn trả lời, khóe miệng không khỏi giật giật, hàm hồ nói một câu: “Đoán xem?”

Quần chúng ăn dưa xung quanh bỗng lập tức kêu rên, cái này thì làm sao mà bọn họ đoán ra được!

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây, tạm biệt.” Mặc kệ mọi người đang đau khổ như thế nào, Khâu Chấn Dương nhanh nhanh chóng tăng tốc, trực tiếp bỏ chạy.

Một số người muốn đuổi theo Khâu Chấn Dương xem hắn ở chỗ nào, nhưng ngại đang ở trước mặt công chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khâu Chấn Dương chạy trốn. Nhưng có không ít người hạ quyết tâm, muốn tìm cách để biết Khâu Chấn Dương ở ký túc xá nào, sau đó tìm thời gian nằm vùng, xem xem Omega nào đang ở cùng với Khâu Chấn Dương!

——

Bởi vì lo lắng cho thân thể của Lăng Mộc, buổi sáng thứ hai sau khi tan học, Khâu Chấn Dương liền tìm mọi cách đem Lăng Mộc kéo tới phòng y tế.

“Ngươi mẹ nó bị rảnh đấy à?” Lăng Mộc không tự nguyện bị kéo đi, trước khi vào cửa Khâu Chấn Dương còn bị cào vài cái.

Khâu Chấn Dương là người bị cào nhưng vẫn cười lộ ra một hàm răng trắng, cười thật rạng rỡ: “Ta không mặn, ta ngọt, ngọt mà ngọt mà ~ đi đi đi, nhanh vào đi mà, ta đã đặt lịch cả rồi.”

Cuối cùng cũng đem người đẩy vào được, bên trong có một vị Beta nữ tính tầm hơn bốn mươi tuổi ôn hòa nhìn về phía hai người: “Là Khâu đồng học mà sáng nay hẹn với ta đấy sao?”

Khâu Chấn Dương đóng cửa rồi kéo tay Lăng Mộc đến ngồi xuống bàn đối diện với giáo viên, gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta là Khâu Chấn Dương, đây là Lăng Mộc, là ta… Omega tiến hành đánh dấu tạm thời.”

Lăng Mộc lập tức biến sắc, vừa định nói chuyện lại bị Khâu Chấn Dương giành trước: “Là như thế này thưa cô, trước đây thời điểm động dục của Lăng Mộc bởi vì thuốc ức chế xảy ra vấn đề, cho nên ta đã đánh dấu tạm thời hắn. Theo lý thuyết thì sau khi lâm thời đánh dấu thì Omega sẽ động dục thường xuyên hơn, nhưng mà cũng sẽ không thường chuyên giống như Lăng Mộc, thời gian cách nhau rất ngắn, tầm hai ba ngày sẽ xảy ra một lần, hơn nữa ngay cả khi sử dụng thuốc ức chế cũng không có hiệu quả, chỉ có thể để cho ta đánh dấu mới có thể hòa hoãn lại, cho nên ta muốn hỏi xem tình huống này là như thế nào?”

Động dục quá mức thường xuyên, đối với thân thể là một gánh nặng rất lớn, hơn nữa cũng sẽ gây phiền toái đến sinh hoạt hằng ngày. Đây cũng là lý do vì sao Khâu Chấn Dương vội vã mang Lăng Mộc đến gặp bác sĩ.

Giáo viên kia chính là một bác sĩ có nhiều kinh nghiệm, nghe thấy vậy thì hơi tự hỏi một chút, đứng dậy vẫy tay với Lăng Mộc: “Lăng đồng học, ngươi cùng ta lại đây, ta dùng dụng cụ kiểm tra cho ngươi một chút, để xem xem có phải là tình huống như ta nghĩ không.”

Lăng Mộc theo bản năng liếc mắt nhìn nhìn Khâu Chấn Dương một cái, đối với các loại dụng cụ kiểm tra, y có chút mâu thuẫn cùng sợ hãi.

“Không sao, chỉ là kiểm tra một chút thôi, ta đi cùng em.” Khâu Chấn Dương đứng dậy kéo tay Lăng Mộc cùng nhau đi vào trong, trong nguyên tác có nói, y có mâu thuẫn với bác sĩ là do có liên quan đến người cha đã khuất của y. Nhưng hắn sẽ đi cùng với Lăng Mộc, giảm bớt cảm giác sợ hãi của y, dù sao thì không thể không kiểm tra được.

Bác sĩ đứng bên cạnh thực nghịch ngợm mà cười nhìn hai người: “Ai da, người trẻ tuổi tình cảm thật không tồi a, kết giao đã lâu rồi đúng không?”

Lời nói của giáo viên khiến cho Lăng Mộc đột nhiên rút tay về, sắc mặt cứng đờ bước vào phòng kiểm tra. Khâu Chấn Dương thấy vậy bất đắc dĩ mà cười, nhún vai với giáo viên: “Cô à, hắn da mặt mỏng, ngài đừng có trêu hắn.”