Trùng Tộc: Tôi Đến Từ Phương Xa

Chương 23.3: Thứ anh muốn nhất định sẽ có được

Nấu ăn thì thôi đi! Cắm hoa và yoga giảm cân là cái quái gì vậy?!! Còn nữa... còn cả giáo dục giới tính và sinh sản?! Tên các môn học này sao nghe chẳng nghiêm túc gì hết?!

Nghe vậy, Reid hiểu lầm ý của Lộ Viễn, hơi ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng nói: "Anh cũng thấy trùng đực chọn học những khóa học này hơi mất mặt đúng không? Nhưng những khóa học này đều là của trùng cái, tôi muốn qua đó để chọn quân thư tương lai..."

Cậu ta đến đây không phải để học, mà chủ yếu là để tìm bạn đời.

Nghe đến đây, mắt Lộ Viễn tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu. Thấy vậy, Reid hoảng hốt, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn: "Lộ Viễn! Lộ Viễn, anh sao vậy Lộ Viễn?!"

Lộ Viễn tỉnh lại từ cơn choáng váng, trực tiếp túm lấy cổ áo cậu ta: "Mẹ kiếp, tôi bóp chết cậu!!"

Reid: "!!!!"

----

Đế quốc Sallylandfar có yêu cầu khá khắt khe đối với trùng cái. Họ không chỉ phải ra ngoài chiến đấu, mà còn phải đảm đang việc bếp núc trong nhà, nếu không thì không thể trở thành một quân thư đạt tiêu chuẩn, sẽ bị trùng đực chê bai khi tìm bạn đời trong tương lai.

Ở Học viện Badlair, nhiều khóa học đối với họ là bắt buộc, ví dụ như...

Lớp nấu ăn sáng nay.

Phòng học nấu ăn rất lớn, mỗi bàn đều bày đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn. Nhân lúc giáo viên chưa đến, một số quân thư đã xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị, động tác nghiêm chỉnh trật tự, nếu không nhìn đến những miếng thịt bị cắt loạn xạ.

Reid ngồi ở hàng cuối cùng gần góc, thì thầm với Lộ Viễn bên cạnh, cố gắng xoa dịu "nỗi đau" trong lòng hắn: "Anh xem, lớp nấu ăn thật ra cũng không tệ lắm, ít nhất anh có thể chọn được trùng cái có tài nấu ăn giỏi nhất, đúng không?"

Lộ Viễn ngồi tại chỗ, nghe vậy thì gân xanh trên trán nổi lên, lạnh lùng thốt ra một câu từ kẽ răng: "Câm miệng! Nói thêm một từ nữa có tin tôi đánh chết cậu không!"

Tay phải của hắn đang run rẩy, đang cố gắng kiểm soát không tát vào mặt Reid. Nếu đối phương còn lải nhải không ngừng, hắn không chắc là hôm nay mình có nổi điên hay không.

Reid thấy vậy lập tức khôn ngoan bịt miệng, đồng thời kéo ghế của mình ra xa, cố gắng tránh đại ma vương Lộ Viễn càng xa càng tốt.

Hai người họ ngồi riêng ở hàng cuối cùng, hành động mờ ám, nên đã thu hút sự chú ý của không ít trùng cái xung quanh. Lộ Viễn nhận ra ánh mắt từ bốn phía, lập tức xoay người đối diện với bức tường, kéo cao cổ áo, che kín mặt.

Không lâu sau, chuông vào học cuối cùng cũng reo lên. Bên ngoài hành lang xuất hiện hai bóng dáng mặc quân phục, nhưng không phải là giáo viên phụ trách giảng dạy, mà là Justu và Yoriga.

Yoriga bước nhanh, rõ ràng đang rất lo lắng vì muộn giờ: "Chết tiệt, Justu, nếu cậu muốn bị trượt môn thì đừng kéo tôi theo, cả đời này tôi không muốn học lại lần thứ ba đâu!"

Justu thong thả đi theo sau, nghe vậy thì hờ hững nhún vai: "Nhưng cậu đã trượt rồi."

Yoriga quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Lần này tôi nhất định sẽ qua môn!"

Justu bật cười chế giễu: "Cậu có học lại bao nhiêu lần cũng không qua nổi đâu, chúng ta hoàn toàn không có năng khiếu nấu ăn, hãy chấp nhận thực tế đi Yoriga."

Yoriga lại lên tiếng chỉnh lại: "Không, không phải là chúng ta, mà là cậu. Điểm nấu ăn của tôi chỉ thiếu sáu điểm là qua rồi, còn cậu thiếu đến hai mươi sáu điểm!"

Dường như muốn giúp Justu nhận rõ sự thực, cậu cố ý giơ tay ra dấu số hai, số sáu, và cười nhạo: "Tôi có cảm giác rằng, Justu, cậu sẽ trở thành quân thư duy nhất ở Học viện Badlair phải học lại môn nấu ăn hơn ba lần."

Justu là học sinh xuất sắc nhất của Học viện Badlair, thông thạo các môn chiến đấu, chỉ huy, súng ống và các khóa học quân sự khác, nhưng lại có một điểm yếu chết người, đó là không bao giờ có thể đạt điểm qua môn nấu ăn.

Nghe vậy, Justu cười lạnh: "Học lại thì học lại, cả đời này tôi sẽ không bao giờ học cái thứ đó để làm vui lòng trùng đực."

Yoriga nhún vai: "Không sao, miễn cậu vui là được."

Vừa nói, họ đã đến cửa lớp. Vì muộn vài phút, sợ bị giáo viên phát hiện, nên Justu và Yoriga lén lút đi vào từ cửa sau của lớp, tìm một chỗ ngồi ở hàng cuối.

Justu nhìn vào nguyên liệu trên bàn, mí mắt giật giật, giọng đầy chán ghét: "Lại là canh cá Ruto, thầy Rachia luôn thích dùng nguyên liệu rắc rối này để nấu ăn."

Yoriga cũng cảm thấy đau đầu: "Ai bảo trùng đực thích ăn loại thịt này chứ, chết tiệt, bây giờ tôi mới nhận ra khẩu vị của họ quá kén chọn."

Lộ Viễn vốn đang "đối diện tường suy ngẫm", đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh, đôi tai hắn giật giật, nghi ngờ quay đầu lại, không ngờ lại thấy Justu và Yoriga. Hắn kinh ngạc thốt lên: "Các cậu sao lại ở đây?!"

Justu rõ ràng là cũng không ngờ lại gặp Lộ Viễn ở đây, anh và Yoriga sửng sốt: "Sao anh cũng ở đây?!"

------------

Lảm nhảm: đợt trước tưởng đăng hết chương 23 rồi, mà kiểm tra Raw thấy rớt mất một đoạn