Dâʍ ŧᏂủy̠ không giữ được chảy ào ra đổ vào miệng Bùi Diễm, trái cổ của cậu chuyển động lên xuống, tham lam uống chất lỏng dâʍ đãиɠ đó, tiếng nước bí ẩn chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy được.
Cậu không đếm xỉa việc người đàn ông ngăn mình mυ'ŧ bướm của hắn, đây là tâm tư muốn làm nhục được cậu giấu kín, không hiểu vì sao khi liếʍ mυ'ŧ thịt bướm non mềm như đậu hũ, nếm được mật dịch tanh tưởi cậu lại hơi mất lý trí, không chỉ uống sạch nước da^ʍ người đàn ông phun ra mà còn mất khống chế tiếp tục mυ'ŧ lỗ nhỏ mềm mại, động tác vội vàng như lữ nhân nếm được sương ngọt giữa sa mạc.
Tần Mục vừa mới cao trào, sức lực toàn thân bị rút sạch, chậm mất mười mấy giây mới nhớ lại tình cảnh ở trước mắt.
Bên ngoài l*иg sắt có hàng trăm con mắt đang nhìn bọn họ, Tần Mục không hề muốn bị người khác vây xem, đáng giận là thắng nhóc thối ở dưới lại nghiện liếʍ bướm, đầu lưỡi trêu ghẹo đảo vòng quanh âʍ ѵậŧ của hắn, cảm giác tê ngứa quen thuộc lại kéo tới, khuôn mặt Tần Mục đằng sau mặt nạ đỏ bừng, thắt lưng ẩn sau bộ tây trang run lên nhè nhẹ.
Tần Mục phải cực độ tự chủ mới nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống dưới miệng được, hắn vừa ngại vừa tức, gắng gượng nhìn xuống bụng dưới, hai đun run lẩy bẩy đứng lên từ ghế, may thay lần này đối phương không tiếp tục "chơi" hắn nữa.
Thở phào nhẹ nhõm sau đó Tần Mục vội vã cúi đầu kéo quần lên, cậu là do quá nhanh nên lôиɠ ʍυ bị kẹt ở dây xích quần làm cho hắn phải phát ra tiếng sítt.
Lúc này đôi bàn tay trắng nõn mềm mại vươn tới, Bùi Mộc Thu quỳ gối trước người Tần Mục, cẩn thận kéo xích quần xuống, giải cứu hai cọng lôиɠ ʍυ đáng thương sau đó giúp Tần Mục mặc đồ lót, kéo phéc - mơ - tuya của quần tây lên.
Hắn ta làm những chuyện đó rất trơn tru, sau cùng cậu còn cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn quần tây của Tần Mục, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn về phía Tần Mục, ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo dịu dàng như dòng nước.
"Được rồi, chủ nhân."
Thiếu niên hé đôi môi đỏ tựa son ra nói với Tần Mục.
Vừa nãy hơn nửa sự chú ý đều đặt lên âʍ ɦộ đang xấu hổ đó, khi Tần Mục nhìn thấy đôi môi hơi trề ra của thiếu niên mới nhớ ra lúc nãy bản thân mình đã làm gì với hắn, nhất thời cảm thấy có hơi có lỗi bèn khẽ gật đầu với hắn, nói: "Cảm ơn hắn."
Mắt Bùi Mộc Thu lóe lên, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi cong lên, cậu thu lại ghế tìиɧ ɖu͙© rồi kéo Bùi Diễm - người đàn ông nằm trên giường vẫn đang đắm chìm trong dư vị của dâʍ ŧᏂủy̠ dậy, cả hai cùng quỳ trên giường, khuôn mặt giống nhau, dáng người khung xương cũng hoàn toàn giống nhau, nếu như không phải do một trong cả hai vẫn còn vệt nước chưa lau khô ở khóe miệng thì Tần Mục hoàn toàn không thể nhận ra được ai mới là người liếʍ âʍ ɦộ của hắn vừa nãy.
Hoa huyệt nhạy cảm vẫn còn sót lại cảm giác tê dại khi được đầu lưỡi liếʍ láp, Tần Mục vô thức kẹp chặt chân, đồng tử đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Diễm, cậu chậm rãi chớp chớp mắt dáng vẻ nom vô tội cực, Tần Mục lại nhìn thấy đối phương liếʍ khóe miệng đầy dụng ý, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đôi môi như cánh hoa khẽ chuyển động, khẩu hình miệng phun ra hai chữ: Thật da^ʍ.
Tần Mục nhìn rõ khẩu hình đó, tức đến mức trán nổi gân xanh, siết chặt hai nắm đấm, hắn rất muốn đấm cậu một cái.
Đúng lúc này giọng nói của người dẫn chương trình một lần nữa vang lên: "Ngài Tần, thời gian kiểm hàng đã kết thúc, xin hỏi ngài có hài lòng với sự phục vụ của hai người bọn họ không? Ngài có muốn tiếp tục tiến hành giao dịch lần này không?"
Bùi Diễm đã chuẩn bị tốt là người đàn ông sẽ kết thúc giao dịch, nhưng cậu không hối hận nếu có thể cậu vẫn muốn chơi lỗ nhỏ non nớt của người đàn ông, để người đàn ông dưới thân cậu thoải mái đến mức gào khóc, dù sao thì ai tới đây cũng chỉ có mấy thứ ham muốn bỉ ổi u ám nên cậu tin người đàn ông trước mặt đây cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là người đàn ông im lặng khoảng chừng hai giây sau đó mở miệng đáp: "Tôi rất hài lòng."