Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 41: 3P

“Không được, sẽ chơi lỏng em mất! Ra ngoài!” Trên tinh thần, Trương Nhai cố gắng kháng cự, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn xụi lơ.

Cậu có thể cảm nhận rõ rằng một khúc thịt lớn khác dán vào dươиɠ ѵậŧ Chu Trạch An, banh rộng vách trong đang bọc chặt dươиɠ ѵậŧ hắn, nó nghiền mạnh qua điểm mẫn cảm của cậu, sau đó thọc vào tận cùng.

Trương Nhai đã từng hiếu kì cảm giác 3P nên có làm thí nghiệm chơi hai cây gậy mát xa cùng lúc. Nhưng sự thật không giống với giả thiết, dù cậu có thiên phú dị bẩm, lỗ nhỏ phía sau trời sinh để bị chơi, nhưng lúc này bị hai cây côn ŧᏂịŧ đâm vào cũng không chịu nổi.

Miệng lỗ căng hết cỡ, thậm chí cậu cảm thấy chỉ cần hai con quái vật này bắt đầu cử động, là cậu sẽ bị xé rách… Mà của Chu Trạch An còn có xu thế tiếp tục phồng to.

Đến khi cây kia cắm vào hết, Chu Trạch An buông lỏng cánh tay đang ôm chặt cậu.

Trương Nhai quay đầu lại nhìn, người sau lưng cậu, có gương mặt giống y như đúc với Chu Trạch An.

“Sao thế? Vẫn muốn hôn để xác định xem tôi là ai à?” Người phía sau cười như không cười hỏi cậu.

Trương Nhai lại quay lại nhìn Chu Trạch An nguyên bản nằm dưới thân cậu, cũng đang cười nhìn cậu.

“Mình đang mơ ngủ à…” Trương Nhai lẩm bẩm nói.

Nhưng kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© không ngừng dâng lên trong cơ thể không cho cậu thời gian để phân tích tình huống trước mắt. Dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu cứng ngắc vểnh lên, dán vào bụng Chu Trạch An, toàn bộ dịch thể dính trên người hắn. Cảm giác ê ẩm ở lỗ sau cũng nhắc nhở cậu không ngừng, rằng thân thể cậu đang ngậm hai con quái vật bất động.

Thân thể đã từng giao hợp với Chu Trạch An càng thêm trống rỗng, Trương Nhai tuân theo bản năng nhấc mông lên, thúc giục hai người trước sau: “Đừng chỉ cắm không, mau đâm đi mà…”

Cậu chống lên l*иg ngực Chu Trạch An trước người, còn Chu Trạch An sau lưng thì vịn eo của cậu.

“Không phải không chơi 3P à?” Chu Trạch An phía trước cố ý hỏi cậu.

“Thế thì không làm nữa.” Chu Trạch An sau lưng nói rồi làm bộ rút lui.

Động tác rút ra cọ lên thành ruột mẫn cảm, mới rút ra một đoạn nhỏ, Trương Nhai đã không vui, lỗ nhỏ cắn thật chặt không chịu cho người lui ra, co rụt lại muốn nuốt côn ŧᏂịŧ vào.

“Không được!!!” Trương Nhai lớn tiếng nói, “Không cho phép rút ra ngoài!!!”

“Vậy rốt cuộc em muốn thế nào?” Cả hai Chu Trạch An đồng thời hỏi.

“Muốn anh chơi em…” Trương Nhai khó nhịn lắc lắc cái mông mẩy, muốn tiếp xúc sâu hơn với hai cây dươиɠ ѵậŧ này, “Chỉ cần là Chu Trạch An, thì thế nào cũng được! Mau chơi đi em không nhịn nổi ~~~”

“Đĩ.” Chu Trạch An sau lưng cúi người xuống hôn cậu, dươиɠ ѵậŧ to dài lại cắm lút cán vào thân thể.

Chu Trạch An dưới người cũng bắt đầu động tác, hai cái dươиɠ ѵậŧ lôi kéo lỗ nhỏ của cậu, một trước một sau đâm rút. Căn này tiến vào căn kia rút ra, lỗ nhỏ của Trương Nhai không có cơ hội thả lỏng, mỗi lần bị đâm là một lần vừa thống khổ vừa thoả mãn.

“Ư ưm a~~~ Chậm, chậm một chút a…~” Trương Nhai xin tha, “Lỗ nhỏ sắp bị các anh *** hỏng…” Cậu vừa nói xong, Chu Trạch An sau lưng rút ra thật.

Lỗ nhỏ chưa kịp khép lại bị không khí lạnh lùa vào, khiến Trương Nhai rùng mình. Chu Trạch An sau lưng ôm lấy cậu, lật xoay người cậu lại. Qυყ đầυ còn cắm bên trong vẫn ghìm ở tuyến tiền liệt, bị xoay cả người lại như thế, toàn bộ qυყ đầυ nghiến qua điểm G của cậu. Trương Nhai trợn trắng mắt rên một tiếng dài.

“Hức hức… Em không chịu nổi…” Trương Nhai lắc đầu mê loạn, “Sắp bị các anh đ* chết…”

Giờ cả người cậu nằm ngửa trên thân Chu Trạch An, còn trước mắt lại là một Chu Trạch An khác.

“Bảo bối, bây giờ em mới bị đ** chết.” Một Chu Trạch An khác vừa nói vừa thọc vào. Lỗ sau của Trương Nhai một lần nữa được lấp đầy. Hai Chu Trạch An không hề thương lượng gì, bắt đầu cùng tiến cùng lùi, hung mãnh cᏂị©Ꮒ nát Trương Nhai.

Như thể bị một cái dươиɠ ѵậŧ khổng lồ cᏂị©Ꮒ vậy, Trương Nhai nghĩ thế. Bởi vì hành động của cả hai Chu Trạch An quá nhất trí, nếu không phải họ một trước một sau ghìm cậu vào giữa, thì cậu chỉ cho rằng dươиɠ ѵậŧ Chu Trạch An biến to ra gấp đôi mà thôi.

Đâm chọc sâu cạn ngập rễ, va chạm mãnh liệt dữ dội khiến cổ họng Trương Nhai rên đến mất tiếng. Tiếng da thịt va chạm bôm bốp quanh quẩn trong phòng, hoà với tiếng kêu da^ʍ của Trương Nhai, ngay cả tiếng nước nơi giao hợp cũng nghe được rõ ràng.

Trương Nhai bị cᏂị©Ꮒ đến bắn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra bắn lên người Chu Trạch An phía trước. Chu Trạch An nhìn chằm chằm không chớp mắt dáng vẻ run rẩy da^ʍ dật của cậu, hắn vươn tay quẹt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên người mình, sau đó nhét vào miệng Trương Nhai.

“Nếm thử hương vị của chính em đi.”

Trương Nhai bị cưỡng ép nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, ưm ưm lắc đầu muốn nhè nhón tay của Chu Trạch An ra.

Nhưng Chu Trạch An lại nổi hứng, dùng ngón tay quấy lộng luồn móc trong cái miệng xinh của Trương Nhai.

“Nuốt hết chưa?”

Trương Nhai ngoan ngoãn tủi thân gật đầu.

“Vậy bây giờ nếm thử của tôi đi.”

Dươиɠ ѵậŧ sung mãn tráng kiện mang theo mùi vị tanh ngọt thô bạo đâm vào trong miệng Trương Nhai.