Anh Là Giấc Mộng Của Em

Chương 2

Thành Tự lại cười, đổi tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng lắc lắc.

***

Lâm Úy lại thất thần trên lớp, như dự kiến, dù sao bình thường cậu cũng không thích nghe giảng, hôm nay càng tồi tệ hơn.

Chuyện Thành Tự ngồi ngay phía sau khiến cậu vừa mừng thầm vừa đứng ngồi không yên. Thậm chí cậu còn muốn đứng dậy vọt vào toilet, soi gương để nhìn sau gáy và lưng mình có dáng vẻ như thế nào, bởi đây là cái gáy và lưng mà mỗi ngày Thành Tự nhìn.

Bây giờ là tiết Số học, cậu không thích nhất.

Thay vì phân tích nghìn vạn quan hệ logic giữa các chữ số Ả rập và ký hiệu toán học, cậu thà thả mình chìm đắm vào ảo giác mà chứng synesthesia đem lại, cái này còn thú vị hơn một tẹo.

“Lâm Úy __”

Lâm Úy giật cả mình, giọng của giáo viên Số học lạnh lẽo cứng rắn, như nằm trên chiếu trải trên giường gỗ, không thoải mái.

“Em giải bài này đi, đáp án là gì?”

Lâm Úy hốt hoảng đứng lên, nhìn đề bài trên bảng đen. Thực ra không quá khó, nhưng càng khẩn trương luống cuống càng khiến cậu không biết làm sao, trong đầu toàn là các mảng màu vô nghĩa, vâng dạ nửa ngày không nói nên lời.

Tiếng xì xào bàn tán của các bạn học như vị hạnh nhân đắng, khiến cậu nhíu mày.

Thầy giáo thấy cậu không trả lời được, ngữ khí bắt đầu nóng nảy, gõ bảng đen nhắc nhở.

“Nhìn vào cái sin này, đây, em nghĩ đến cái gì?”

Nghĩ đến cái gì, nghĩ đến cái gì…

Trong đầu Lâm Úy một mảng hỗn loạn, buột miệng thốt lên: “Táo, quả táo…”

Đáp án nực cười khiến xung quanh vang lên trận cười nắc nẻ, giáo viên bất lực thở dài, để cậu ngồi xuống.

Không ai biết rằng, cậu thật sự nghĩ đến quả táo, cắn một miếng giòn tan, nước táo thơm ngon tứa trên đầu lưỡi.

Nếu như thường ngày, cậu sẽ không suy nghĩ ngồi xuống, tiếp tục ngẩn người. Nhưng hôm nay thói quen không hiểu bài và sự chế giễu khiến cậu khó chịu. Cậu không khỏi suy đoán ý nghĩ của Thành Tự.

“Thành Tự, em đứng lên trả lời.”

Tiếng ghế dịch chuyển từ phía sau truyền đến.

Thành tích của Thành Tự rất tốt, đề bài như vậy anh nhắm mắt cũng giải được. Anh sẽ thấy cậu rất đần độn ư, cảm thấy cậu trả lời bừa để loè thiên hạ, hay là cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề…

“Chọn A.”

Giọng Thành Tự rất bình tĩnh, không nghe ra sự đắc ý hay đùa cợt, Lâm Úy nghe không hiểu gì cả, chỉ nghe ra vị bơ.

Rất muốn ăn.

“Lâm Úy, em và Thành Tự tới văn phòng của thầy.”

Lâm Úy luống cuống cả người, đi theo giáo viên số học vào văn phòng, Thành Tự đi sau lưng cậu, từng tiếng từng tiếng bước chân, không nhanh không chậm. Ban đầu thì hai người cùng đứng trước mặt giáo viên, Lâm Úy nghĩ nghĩ, không dấu vết dịch sang bên cạnh, khoé mắt thấy Thành Tự liếc nhìn cậu từ trên cao.

Giọng giáo viên khô khan như tấm phản cứng rắn, khiến Lâm Úy trằn trọc.

“Lâm Úy, thành tích của em…”

Lâm Úy bắt đầu thất thần, suy đoán vì sao thầy lại kêu Thành Tự và cậu cùng tới đây.

Cậu đứng trong văn phòng, đứng trước mặt thầy giáo, đứng cạnh đối tượng ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© của bản thân, không nhịn được lại nhớ về chuyện tối qua cậu làm trên giường khi ở nhà một mình.

“Điểm số môn khác của em… Nhưng còn toán học…”

Toán học có ích lợi gì đâu, không có công thức toán học nào có thể chuẩn xác tính ra kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi đêm qua của cậu.

Cậu nằm nghiêng co quắp trên giường, đèn bị cậu tắt đi, cả người rơi vào bóng tối an toàn. Đầu lưỡi cậu liếʍ trên tay mình, chính là chỗ đó, chỗ bị Thành Tự chạm vào. Trong ảo tưởng có vị kem bơ, cậu dùng đầu lưỡi quét nhẹ một vòng, lui về trong miệng, sau đó cẩn thận phân biệt vị ngọt.

“Em đừng tiếp tục như vậy nữa… Thi đại học…”

Trong trường học không có môn nào dạy bọn họ biết làm sao để tự mình đạt kɧoáı ©ảʍ.

Nhưng ở phương diện này cậu tự học, ngón trỏ và ngón giữa của cậu duỗi ra, như một hình người nhỏ có hai cái chân, bước đi trên l*иg ngực mình, đi xuống từng bước từng bước, hít sâu một hơi, xốc chun quần ngủ lên luồn tay vào.

“Các bạn khác đều nói em… Nhưng thầy biết…”

Thầy không biết đâu, các bạn học cũng không biết đâu, khi cậu nắm lấy thứ đó đã thoải mái rêи ɾỉ như thế nào. Cậu vội vàng tìm tòi lung tung, chống chân lên, chống cái chăn mỏng thành một cái lều khiến người ta mơ màng, ngón chân cuộn tròn sít sao, eo phối hợp ưỡn lên, khi thì nắm chặt khi thì buông lỏng.

Trong hoảng hốt, dường như cậu đang cầm một nắm bơ, ban đầu là dinh dính lạnh buốt, sau đó bị nhiệt độ hoà tan, toả ra hương ngọt ngào, rồi chất lỏng đặc sệt dính đầy tay cậu. Cậu không động đậy được.

Cậu muốn Thành Tự.

“Bạn học tốt như vậy, nguyện ý…”

Thành Tự tốt như vậy, nói không chừng sẽ nguyện ý giúp cậu. Tay Thành Tự rất lớn, rất nóng, có thể bọc cậu lại, sau đó nhào nặn, xoa nắn.

“Thành Tự…”

Cậu như bị đôi bàn tay vô hình ném lên cao, bởi vì cao quá nên không khí loãng, hô hấp khó khăn. Cậu bắt đầu hạ xuống, gió gào thét qua những kẽ ngón tay.

Cậu cao trào.

Bỗng nhiên Lâm Úy tỉnh lại từ hồi ức ảo tưởng, bên tai đỏ bừng, nhưng không sao, thầy giáo sẽ cho rằng cậu xấu hổ và khổ sở, thật ra chỉ là cậu đang ảo tưởng tìиɧ ɖu͙© mà thôi.

Vừa rồi thầy giáo nói gì cậu hoàn toàn không biết, cậu chỉ biết Thành Tự cũng không nói chuyện.

“Lâm Úy?” Thầy giáo hơi không vui, “Em có đang nghe không?”

Lâm Úy mờ mịt gật gật đầu: “A, có ạ…”

Thầy giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài, lặp lại lần nữa: “Bắt đầu từ ngày mai, Thành Tự chuyển đến ngồi cạnh em. Bạn học tốt như vậy, giúp em học tập, em phải biết quý trọng biết không?”

Cái gì?

Không phải chứ…

Lâm Úy bị xổ số độc đắc mấy trăm triệu nện vào đầu đến choáng váng, bởi vì quá mức không chân thực nên có chút không dám tin tưởng.

Thầy giáo: “Sao thế? Em không đồng ý hả?”

Lâm Úy lắc đầu, nói liên tục không ngừng: “Không phải không phải, đồng ý…”

Cậu nghe thấy Thành Tự bên cạnh cười một tiếng, ngắn ngủi, không phải đùa cợt cũng không phải châm chọc, chỉ đơn thuần nở nụ cười, logic đơn giản.

Lâm Úy không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Thành Tự nghiêng người tới, duỗi tay về phía cậu, nói: “Chỉ giáo nhiều hơn.”

Lâm Úy xoa xoa tay lên quần đồng phục với biên độ nhỏ. Tay Thành Tự đang duỗi ở trước mặt cậu, không khác so với tưởng tượng và quan sát lúc thường, rất to, có thể dùng một tay bắt bóng rổ, khớp xương rõ ràng. Nghe nói anh biết đàn ghita, trên đốt ngón tay có vết chai, móng tay cắt sửa rất sạch sẽ.

Thầy giáo ho nhẹ hai tiếng.

Ngay khi Thành Tự định thu tay lại, Lâm Úy tỉnh hồn, vội vàng nắm lấy.

Thành Tự duỗi tay phải, cậu lại duỗi tay trái, không khớp.

Thành Tự lại cười, đổi tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng lắc lắc.

Tay trái của cậu bị cầm, là cái tay tối hôm qua cậu làm bẩn.

Hết chương 2.

(*) Theo nghiên cứu, những người mắc chứng synesthesia thường hay thuận tay trái, rất có thiên phú và nhạy cảm với nghệ thuật…