Ngồi xuống cạnh tôi thì chính là của tôi, các người không với được đâu.
***
Bạn cùng bàn của Lâm Úy vốn dĩ là một nữ sinh, ngay cả tên của nhỏ Lâm Úy cũng không nhớ ra. Thành Tự ga lăng giúp bạn nữ đó chuyển đồ tới bàn phía sau Lâm Úy, chỗ ngồi cũ của anh.
Các bạn khác trong lớp đều ngớ ra, không hiểu vì sao đi một chuyến tới văn phòng giáo viên, Thành Tự đã bị đổi chỗ đến cạnh quái thai.
Đáng giận nhất là quái thai Lâm Úy không hề tỏ ra mừng rỡ như điên, vui mừng quá đỗi hoặc sợ hãi, các cảm xúc liên quan… Vẫn đầu gỗ như cũ nghiêm mặt cúi đầu ngồi ở chỗ của mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ có Lâm Úy biết, cậu không hề suy nghĩ gì cả.
Hai tay cậu giấu trong ngăn kéo bàn học, lặp đi lặp lại dùng móng tay cạy khe bàn bị thủng, thính giác nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cậu nghe thấy nữ sinh đổi chỗ xong vửa e lệ vừa cảm kích nói lời cảm ơn với Thành Tự, nghe thấy Thành Tự ngồi xuống bên cạnh cậu, khom lưng thu dọn ngăn bàn. Thành Tự thân cao bả vai thì rộng, khi di chuyển, tạo ra cơn gió nho nhỏ, thổi qua cánh tay Lâm Úy.
Cậu nghe được bạn học bên cạnh xì xào bàn tán. Nội dung bàn tán cậu dùng đầu ngón chân cũng đoán được.
Trong lòng Lâm Úy sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ không đúng lúc.
Là của tôi.
Ngồi xuống cạnh tôi thì chính là của tôi, các người không với được đâu.
Tự khẳng định sự chiếm hữu, ngoại trừ cậu thì chẳng ai biết.
“Cạch__”
Thước kẻ của Thành Tự rơi xuống đất chỗ giữa hai người. Lâm Úy giật nảy cả mình, vội vàng xê dịch cả người cả ghế ra bên ngoài. chân ghế ma sát lên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Đợi đến khi Thành Tự xoay người nhặt thước kẻ lên, Lâm Úy mới nhích trở về. Toàn bộ quá trình mặt không biểu tình, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Ý định ban đầu của thầy giáo là để Thành Tự dẫn dắt bạn học, thúc đẩy Lâm Úy học tập nhiệt tình.
Nhưng Lâm Úy càng thất thần nghiêm trọng hơn.
Thành Tự có chút động tĩnh gì, là cậu lại để ý, cúi đầu dùng ánh mắt nhìn trộm. Thành Tự đeo một đôi giày thể thao không nhìn ra nhãn hiệu, khi ngồi ống quần hơi kéo lên, lộ ra mắt cá chân, làn da lúa mạch, trơn nhẵn và khô ráo.
Chỉ là nhìn thôi, Lâm Úy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ khi kề cận với làn da này.
“Lâm Úy___”
Vẫn là lớp số học, vẫn là bị gọi tên,
Lâm Úy luống cuống tay chân chống bàn đứng dậy. Đề bài này so với bài trước càng khiến cậu không nghĩ ra. Cậu hé miệng, nhưng không biết nên trả lời ra sao.
Lại bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Này… Đề số 1 này… Đáp án…”
Đầu óc cậu trống rỗng. Đột nhiên, có một bàn tay khô ráo ấm áp, nắm lấy bàn tay đang rũ xuống bên đùi níu lấy đường chỉ quần của cậu.
Lâm Úy há hốc vì kinh ngạc. Là Thành Tự, cậu không nhìn cũng biết.
Thành Tự thu tay về, đổi thành ngón trỏ, chen vào khe hở giữa tay và quần cậu, móc ngón tay, vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay Lâm Úy. Vừa nhẹ vừa ngứa. Giống gió tháng tư, lại giống lưỡi của loài rắn, vừa chạm vào đã rụt về.
Lâm Úy nắm chặt tay, như muốn giữ lấy cảm xúc đó trong lòng bàn tay. Cổ họng cậu khô khốc, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
“Là, là số 0… Đáp án là số 0, x = 0.”
Thầy giáo nuốt lời răn dạy chuẩn bị thốt ra khỏi miệng, gật nhẹ đầu: “Ngồi xuống đi. Cuối cùng cũng có chút tiến bộ. Học cùng Thành Tự nhiều vào.”
Khi ngồi xuống Lâm Úy liếc Thành Tự một cái. Thành Tự hơi nghiêng người, chống đầu, cái tay từ bi cứu vớt Lâm Úy kia đang xoay một cây bút bi, rất là thản nhiên. Thấy Lâm Úy đang nhìn, Thành Tự nháy mắt mấy cái với cậu, cười nhàn nhạt.
Lâm Úy đỏ bừng cả mặt, đôi môi lúng túng không nói ra lời.
Thời điểm tan học vừa đến, Lâm Úy nhét loạn xạ đồ trong ngăn kéo vào ba lô, khoác ba lô lên chạy vội. Chạy một hơi ba tầng lầu mới thở phì phò bước chậm lại đi đến thư viện.
Cậu tuỳ tiện cầm lấy một tập thơ để che mắt người khác, đi thẳng đến chỗ hẻo lánh nhất sâu trong thư viện, dựa vào tường ngồi xếp bằng xuống. Bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh rộng lớn có thể nhìn thấy màu xanh mơn mởn, bốn phía không người, giá sách chồng chất xen kẽ như núi, khiến Lâm Úy tràn ngập cảm giác an toàn, có thể yên tâm ngẩn người.
Khi cậu ngẩn người lại nghĩ linh tinh, càng nghĩ càng thấy trong lòng ngứa ngáy dữ dội, cào lại cào, càng cào càng ngứa, khiến người ta nổi nóng.
Thành Tự là chiếc bánh kem mê người, cũng là hồng thuỷ mãnh thú đáng sợ.
Lâm Úy vô thức lật cuốn sách dưới tay, một tờ lại một tờ, trang giấy cọ xát phát ra tiếng, khiến cậu có ảo giác đang nằm trên giường nệm dày dặn êm ái, thoải mái dễ chịu đến buồn ngủ.
“Nè.”
Bỗng niên Lâm Úy nhảy dựng lên, trừng to mắt nhìn người đeo túi xách ở một bên vai, đang chống giá sách đứng trước mặt cậu – Thành Tự.
Trong lòng cậu quạo, Thành Tự y chang nước, có khe hở nào là chui vào.
Thành Tự nhìn đồng hồ ở cổ tay, hạ giọng, lễ độ hỏi: “Sao cậu lại chạy nhanh vậy? Tớ còn muốn giảng đề toán cho cậu mà.”
“Không… Không cần đâu… Tớ sẽ tự làm…”
Bởi vì nhát gan, giọng Lâm Úy ngày càng nhỏ, muốn lách qua Thành Tự để rời khỏi nơi chật chội hẻo lánh này. Nhưng Thành Tự cao lớn, chen giữa hai giá sách không còn chỗ trống, Lâm Úy lui về sau, sắp dựa cả vào cửa sổ sát đất.
“Nơi này thật yên tĩnh.”
Thành Tự ngồi xuống đất như ở nhà, chiếm đóng đường đi của Lâm Úy. Móc một quyển bài tập trong túi xách ra, tự mình xem.
Lâm Úy ngó trái ngó phải, đi không được, ở không xong.
Thành Tự thấy cậu còn đứng, ngẩng đầu nhìn cậu, chống cằm hỏi: “Cậu rất ghét tớ à?”
Còn nhíu nhíu mày, tủi thân như thật.
“Không có!”
Lâm Úy gấp gáp ngồi xuống, sâu sắc cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
“Vậy là tốt rồi.” Thành Tự cười nói, đôi mắt hơi nheo lại, nói xong lại cúi đầu nhìn bài tập của anh, không nói nữa.
Lâm Úy chỉ có thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cậu – tập thơ kia, giả vờ vô lo vô nghĩ đọc, kỳ thực không xem vào một chữ nào. Chỉ cần Thành Tự lật vở, cậu đã cảm thấy tay mình ngứa ngáy vô cùng, cả người đều không ổn.
Chân Thành Tự dài, khoanh chân một lúc thấy không thoải mái, ngồi duỗi chân ra, vượt biên rồi, xâm lấn lãnh địa tư nhân của Lâm Úy.
Lâm Úy nhìn cái chân duỗi tới của anh, nhìn đôi giày thể thao đã giặt hơi bạc màu, bắt đầu nghiên cứu cách đeo giày của anh. Là được cột chặt sau đó nhét vào trong giày, nơ bướm không lộ ra ngoài, có vẻ chỉnh tề.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
Nhìn anh.
Lâm Úy suýt bị anh doạ sợ, thu hồi ánh mắt, ra vẻ bình tĩnh: “Đọc sách.”
“Đọc sách gì vậy? Tớ gặp chỉ thấy cậu đang đọc sách.”
Không đợi Lâm Úy kịp phản ứng, Thành Tự để bài tập của mình xuống đất, nghiêng người lại gần, càng lúc càng gần, nhìn chữ trên sách của Lâm Úy. Ánh mặt trời lấp loé ngoài cửa sổ chiếu vào lọn tóc của anh, bóng cây râm mát in trên áo sơ mi trắng của anh. Lâm Úy ngửi thấy hương vị mùa xuân, là bơ, sau đó là bãi cỏ sau cơn mưa, gió, và cả hoa.
Thành Tự nhìn một hồi, tay cọ cọ mũi, cười trầm thấp mấy tiếng.
“Cậu thích đọc cái này hả?”
Lâm Úy không hề biết mình đọc cái gì, lần theo ánh mắt cậu nhìn xuống tập thơ kia,
Trên trang giấy lớn như vậy chỉ có vài dòng thơ, ý tưởng và tình cảm trong đó đập vào mắt Lâm Úy, hoá thành thực thể ngứa ngáy trong lòng bàn tay. Là một con rắn nhỏ phiền phức, bò lên ngón tay dọc theo lòng bàn tay, bò qua cổ tay cậu, uốn lượn chui vào trong da.
Tim đập thình thịch, vang rền như tiếng sấm mùa xuân.
Tay Lâm Úy run rẩy muốn che sách đi. Thành Tự lại giơ tay ngăn cản, giữ lấy trang sách, nhỏ giọng đọc.
“Là em, hái đào và táo từ l*иg ngực của anh,
Đinh hương và bách hợp từ bụng,
Nguỵ hoa run rẩy vì gió lay,
Anh không phải hoa quả, càng không phải vạn vật, …”
Cả người Lâm Úy bốc cháy, cảm thấy đuôi xương cụt tê dại đi. Từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy lông mày cong cong chập trùng của Thành Tự, và sóng mũi cao ngất.
Đọc đến dòng cuối, giọng Thành Tự thấp xuống như đang tự lẩm bẩm.
“Anh là khoá học thường thức của em, là thực vật học của một người…