Mỗi lần ông ta về nhà vào dịp Tết Nguyên đán, mẹ Thương đều thấy Thương Dã bám chặt Thương Khâu Trì, liên miệng nói chuyện với người chú này, nhưng anh không hề gần gũi với mẹ mình, điều này làm bà ấy cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, khi Thương Dã mười lăm tuổi, công ty cũng đi đúng hướng và dần ổn định, mẹ Thương đã bàn bạc với bố Thương rằng bà không nên can thiệp vào công việc của công ty, và bà nên về nhà chăm sóc Thương Dã thật tốt. cộng với việc Thương Qiuchi đã quá già, việc ủng hộ Thương Dã sẽ khiến người khác nghĩ rằng Thương Dã là con trai của ông ta.
Cha Thương cũng nghĩ như vậy nên đã gọi điện cho Thương Khâu Trì và kể cho ông ta nghe về điều đó.
Cha Thương nói với Thương Khâu Trì như thế này:
"Em đến tuổi này rồi mà không kết hôn thật sự không ổn đâu, lại còn thường mang Thương Dã đi cùng, mỗi lần người ta muốn đến bắt chuyện với em, nhìn thấy Thương Dã lại tưởng em đã có con, liền cho rằng em là đã kết hôn. Vì vậy, chị dâu em nói, sau này em không cần chăm sóc Thương Dã nữa. Đến công ty đi, anh sẽ sắp xếp một vị trí cho em, em không cần thấy xấu hổ về điều này đâu, chuyện nội vụ của công ty cũng không cần để ý, chỉ cần có thẻ là đi làm được.”
Thương Khâu Trì đã không nói gì sau khi nghe điều này, nhưng ngày hôm sau, mẹ Thương phát hiện ra rằng Thương Dã và Thương Khâu Trì đã biến mất.
Vào thời điểm hai người biến mất, mẹ Thương nghĩ rằng Thương Khâu Trì đã đưa Thương Dã ra ngoài, nhưng sau khi đợi một lúc lâu không thấy họ quay lại, mẹ Thương nhận ra có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng gọi cảnh sát để sắp xếp người đi tìm kiếm.
Cuối cùng, họ được tìm thấy trong một khách sạn nhỏ đổ nát, theo lời chủ khách sạn, lúc đó là nửa đêm, có một đứa trẻ với khuôn mặt rất xinh đẹp, cả người toàn là máu đến tìm ông cầu cứu.
Mẹ Thương vừa bước vào khách sạn, bà đã thấy áo khoác, quần và giày của Thương Dã dính đầy máu khô, thằng bé đang ngồi một mình trên ghế sô pha. Đôi chân bà ấy đột nhiên mềm nhũn, bà ấy lao về phía trước và ôm chặt lấy Thương Dã.
Cảnh sát khiêng Thương Khâu Trì, người đã ngất xỉu, và nói với cha của Thương rằng có lẽ ông ta bị đập đầu bởi một cái chai và tạm thời ông ta chỉ bị ngất thôi.
Sau khi Thương Khâu Trì tỉnh dậy, ông ta nhìn mẹ Thương và cha Thương, sau đó giải thích lý do.
Lý do rất là không hợp lẽ thường. Ông ta bề ngoài ôn nhu, nhưng lại ghen tị với cha Thương, ghen tị với cha Thương là Alpha có thể tiếp quản công ty của cha mẹ, còn ông ta là một Omega chỉ có thể dựa vào anh trai mà sống, được giao cho chăm sóc của con cái họ.
Ban đầu Thương Khâu Trì còn miễn cưỡng đồng ý, nhưng càng ở bên Thương Dã, ông ta càng thích đứa trẻ này. Dần dần, Thương Khâu Trì lấy Thương Dã làm mục tiêu sống của mình, anh làm trái tim u ám của ông ta ấm áp đôi chút.
Nhưng khi cha Thương nói với ông ta rằng ông ta không cần phải chăm sóc Thương Dã nữa. Điều này như tiếng sét đánh ngang tai Thương Khâu Trì.
Vì vậy, pông ta làm Thương Dã hôn mê, đem thằng bé bỏ trốn.
Sau khi nhận phòng khách sạn, Thương Dã tỉnh dậy sau cơn mê man, ngơ ngác nhìn ông ta và hỏi : "Chú ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?"
Anh hoàn toàn không có bất kỳ đề phòng nào, trong tình huống đó, anh thậm chí không có bất kỳ đề phòng nào đối với Thương Khâu Trì.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và non nớt này, Thương Khâu Trì cuối cùng cũng không thể kìm nén được ý nghĩ xấu xa trong lòng.
Không bằng bây giờ hủy hoại thằng bé, để thằng bé mãi mãi ở cùng một chỗ với ông ta.
Cho nên Thương Khâu Trì đưa tay về phía Thương Dã, và thậm chí còn phóng ra tin tức tố.
Vốn dĩ Thương Dã gần tới kì phân hóa , nhưng lúc này anh buộc phải phân hóa sớm hơn dự kiến, trực tiếp phân hóa thành Alpha sau khi ngửi thấy tin tức tố của Thương Khâu Trì.
Anh cảm thấy sợ hãi, và anh không hiểu rằng người chú luôn dịu dàng của mình lại biến thành một bộ dạng đáng sợ như vậy.
Thương Khâu Trì nắm lấy tay Thương Dã, ông ta không chú ý rằng động tác của Thương Dã trong lúc bối rối quá nhanh, anh cầm lấy cái chai trên bàn cạnh giường rồi ném về phía ông ta.
Cha Thương và mẹ Thương biết rằng họ đã không làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ, và từ đó họ dần đặt trọng tâm vào gia đình.
...
Giọng Thương Dã rất trầm, "Ông ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần, ông ta bị bắt vào tù, và tinh thần của ông ta trở nên tồi tệ hơn sau khi ông ta ra ngoài. Cha mẹ anh đã gửi ông ta vào viện dưỡng lão. Sau khi học xong cấp ba, anh trở về Trung Quốc, anh không ở lại nước ngoài với bọn họ."
Sau khi Thương Dã nói xong, Chu Tụng hoàn toàn không nói nên lời, đau khổ, tức giận ... Đủ loại cảm xúc cọ xát vào nhau, cơn đau khiến đầu ngón tay khẽ run lên, l*иg ngực như bị một tảng đá lớn đè nén, căng ra. Cậu không thể thở được.
Thương Dã ném điếu thuốc đã tắt vào gạt tàn, ngửa đầu vào ghế, mệt mỏi xoa xoa mái tóc dài rối bù của mình, "Có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Nghe được giọng nói của Alpha, mũi Chu Tụng đau nhức, "... Lúc đó anh có sợ không? Là lúc ông ta bắt lấy anh á."
Thương Dã nhìn ngọn đèn trên đầu, ánh sáng chói mắt làm anh nhức mắt, hốc mắt dần dần đỏ lên, nhưng anh vẫn không dời mắt, "Anh quên mất rồi."
Câu hỏi và câu trả lời này giống như khi Thương Dã chủ động hỏi Chu Tụng cách đây rất lâu——
“Có đau không?” “Em có sợ khi bị ông ta đốt không?”
"Quên rồi, em quên mất rồi."
Chu Tụng lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang trào ra, lúc này cậu mới thực sự hiểu Thương Dã.
Trên thực tế, Thương Dã không hoàn hảo như cậu tưởng tượng, anh có một số vết sẹo không thể phát hiện ra hoặc không thể nói ra.
“Anh muốn về nhà không?” Chu Tụng lại hỏi, “Khi nào thì anh xong việc?”
Thương Dã nhìn đi chỗ khác, đứng dậy, đi đến bệ cửa sổ và mở một khe nhỏ, gió chiều mát mẻ bay vào, thổi qua má Thương Dã.
“Vẫn còn một tuần nữa,” anh nói, “Nhớ anh không?”
Chu Tụng gật đầu, "Anh đoán xem."
"Vậy anh sẽ nhanh trở về với em."
"Ừm."