Nếu có thể, Thương Dã muốn dấu Chu Tụng chuyện này đến hết đời, nhưng mẹ Thương liên tục yêu cầu anh phải tỏ tình với Chu Tụng bằng mọi giá. Anh biết ý của mẹ Thương, chẳng qua là căng thẳng tin tức tố của Omega không phải là bệnh thông thường, Chu Tụng hỏi thế nào thì sau này trả lời.
Hơn nữa, hiện tại Chu Tụng đã được gặp mẹ Thương và ba Thương, có nghĩa là hiện tại cậu đã là người của Thương gia, không còn giấu giếm được gì nữa.
Thương Dã xoa xoa thái dương và thấp giọng nguyền rủa.
Sau khi mẹ Thương về, Chu Tụng vẫn ngồi đợi trên sô pha trong phòng khách, thấy mẹ Thương đã về, cậu vội vàng đứng dậy.
Mẹ Thương nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi xuống, "Sao con không về phòng nghỉ ngơi đi?"
Chu Tụng nói: "Con thấy sắc mặt của mẹ không được tốt lắm sau khi nghe điện thoại. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nhưng mẹ của Thương chỉ cười an ủi cậu và nói: "Cũng không phải vấn đề gì lớn, chuyện này để Thương Dã nói với con đi."
"Nếu không có gì to tát..." Chu Tụng tiếp tục nói: "Thực sự không cần phải nói với con đâu."
“Sao vậy?” Thương mẹ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Tại sao?
Chu Tụng không ngờ mẹ Thương sẽ hỏi tại sao, cậu nói rằng không cần phải biết, nhưng nó dường như đi ra khỏi tiềm thức của cậu, không cần suy nghĩ gì cả.
Thấy cậu không trả lời được, mẹ Thương nắm tay cậu, chậm rãi nói: “Con đều đã là người nhà của chúng ta, con không phải người ngoài. Tại sao không cần biết chuyện gia đình? "
Chu Tụng sững sờ.
Lời nói của mẹ Thương như giọt nước rơi trên đá, giọt nước dội thẳng vào lòng Chu Tụng. Từ lúc Thương Dã đưa Chu Tụng về nhà, mẹ Thương đã thực sự coi Chu Tụng như người thân trong gia đình, nhưng Chu Tụng vẫn chưa dám nhận thức điều này. Nhiều năm cô đơn dường như khiến cậu tự cô lập mình với thế giới, khi ai đó xông vào hoặc cố gắng kéo cậu ra, cậu sẽ chậm rãi phản ứng lại.
Cậu không còn là ngọn cỏ trôi nổi bên ngoài, mà đã có nơi trú ẩn, cậu đã có thể bén rễ và đâm chồi nảy lộc.
Chu Tụng ngẩng đầu lên như muốn nói điều gì đó để cảm ơn, nhưng cậu là người ngu ngốc nhất, chỉ biết nói "cảm ơn" một cách khô khan sau khi suy nghĩ một lúc lâu.
Mẹ Thương kéo cậu đứng lên, "Đều là người một nahf, con cám ơn cái gì. Nhưng chuyện này, hãy để Thương Dã nói cho con biết."
"Thương Dã?" Chu Tụng khó hiểu hỏi: "Có liên quan đến Thương Dã sao?"
“Ừm.” MẹThương nhẹ gật đầu, bà cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia thống khổ.
Thương Khâu Trì là cái bóng đối với Thương Dã, yêu cầu Thương Dã tỏ tình với Chu Tụng cũng giống như yêu cầu anh rạch vết sẹo đã lành ra vậy.
Tương tự, mẹ Thương và cha Thương cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Chu Tụng rất bối rối, mẹ Thương bảo cậu ấy đợi Thương Dã, vậy nên đến gần nửa đêm cậu mới cầm điện thoại, cậu ấy sợ Thương Dã bận nên không dám chủ động gửi tin nhắn cho Thương Dã.
Đã gần mười giờ tối, điện thoại di động trên bàn vang lên, màn hình hiển thị một dòng chữ - Thương Dã.
Chu Tụng vội vàng cầm lên, "Em nghe."
“...Anh đây, Chu Tụng.” Giọng nói của Thương Dã phát ra, rất nhỏ, nhưng nghe có vẻ hơi xa.
Chu Tụng nói "hmm", “Anh có ở nhà không?"
Thương Dã vươn tay lắc lắc điếu thuốc trong gạt tàn, nói: "Không, hôm nay anh ngủ ở studio."
“Anh bận đi làm à?” Chu Tụng hỏi.
"Đúng vậy."
"Ồ."
Chủ đề bị mắc kẹt ở đây, thật sự quá bối rối.
Chu Tụng sờ lên cái bụng đã nhô ra của mình, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Alpha trên điện thoại và yên lặng chờ đợi Thương Dã nói chuyện.
"Anh. . . " Thương Dã cụp mi mắt, nhìn chằm chằm tàn thuốc còn nóng đỏ, ẩn sâu trong ký ức lộ ra, cảnh tượng bày ra trước mắt. Quả táo Adam của anh ấy lăn lên lộn xuống, anh ấy nói một cách khó khăn: "Phản ứng căng thẳng của anh... Trước đó anh đã từng đề cập với em chuyện này?"
Nghe vậy, trái tim Chu Tụng bỗng nhiên dâng lên, "Ừm, em nhớ rồi."
"Cái kia không phải bẩm sinh, là bởi vì. . ."
Cổ họng của anh dường như bị chặn lại, Thương Dã không thể phát ra nửa âm thanh nào khi mở miệng.
Chu Tụng đợi anh nói, nhưng không lên tiếng thúc giục.
Một lúc sau, Alpha nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn nói: "Là bởi vì chú của anh, anh. . ."
Sau khi sinh Thương Dã, mẹ Thương và cha Thương đều bận rộn với công việc của công ty. Công ty đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế vào năm đó, và nhiều nhân viên cũ đã từ chức và thay đổi công việc. Một mình họ chăm sóc cho Thương Cận Ngôn đã rất quá sức, hoàn toàn không thể chăm sóc thêm một đứa trẻ sơ sinh. Vì vậy, sau khi Thương Dã cai sữa, họ đã giao Thương Dã cho Thương Khâu Trì, em trai mười tuổi của cha Thương.
Thương Khâu Trì là một Omega bất tài, ở trường bị điểm kém và công việc cũng kém, nhờ vận dụng các mối quan hệ mà ông ta được nhận vào một công ty khá lớn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không thể làm tốt công việc này lẫn công việc khác, cuối cùng ông ta bị sa thải. Nhưng ông ta có một tính cách tốt, đó là ông ta không tức giận khi có ai gọi ông ta là phế vật hay thằng ngốc. Vì vậy, ch mẹ Thương nghĩ đem Thương Dã giao cho ông ta chăm sóc.
Lúc đầu, mẹ Thương lo lắng rằng Thương Khâu Trì, một người đàn ông to lớn, không thể chăm sóc tốt cho Thương Dã.
Nhưng trên thực tế, Thương Khâu Trì đã chăm sóc Thương Dã rất tốt. Ông ta tự mình làm tất cả mọi việc trong cuộc sống của Thương Dã, khi đến trường mẫu giáo, mầm non và thậm chí là trường tiểu học ở Thương Dã, ông ta không nhờ người khác đưa đón mà tự mình lái mọi thứ.
Trong vài năm, Thương Dã dựa dẫm vào Thương Khâu Trì nhiều hơn cha mẹ của mình.