Cả hai đều uống rất nhiều thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh. Phương pháp này quả thực quá hèn hạ, nhưng trong quá trình sẽ không gây tổn thương, so với trực tiếp cưỡng bức nhẹ nhàng hơn nhiều. Trong cái vòng tròn của minh tinh, Thẩm Ngạn Khanh lăn lê bò lết đã sớm quen thuộc với nó.
Dù sao kết quả vẫn giống nhau, Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu, như có như không nở nụ cười.
Đèn trong phòng khách im lặng tắt ngấm, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ phát ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo từ trong phòng làm việc tràn ra. Trong phòng khách tối om, vang lên tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
Hai bờ môi quyện vào nhau, đó là một nụ hôn sâu.
Thẩm Ngạn Khanh giống như con sói đói điên cuồng mυ'ŧ vào, thậm chí còn không thoả mãn cuốn lấy đầu lưỡi của Việt Thù không chịu buông, dùng lòng bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay đang yếu ớt phản kháng của Việt Thù, gân xanh nổi lên, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh sợ làm bị thương đến anh.
Dược tính làm tê liệt đại não của Việt Thù, khiến anh trong vô thức vặn vẹo cọ xát.
Thẩm Ngạn Khanh một phát lột chiếc quần dài ở nhà của Việt Thù xuống, để lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng đang bao vây lấy nơi mềm mại mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, ở trong giấc mộng đã vô số lần xâm phạm qua.
Không thể chịu đựng được.
Không thể chịu đựng được có bất kỳ rào cản nào.
Thẩm Ngạn Khanh thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, thô lỗ kéo áo hoodie của người thương lên đến nách, cúi đầu ngạo nghễ ngậm lấy ngực anh, yêu thương hai đầṳ ѵú màu hồng nhạt trước ngực.
Một tay của hắn cởϊ qυầи áo của mình ra, đồng thời kéo bàn tay Việt Thù với khớp xương rõ ràng giải phóng dương vậ.t đã sớm căng trướng đến đáng sợ ra ngoài. Thứ đồ đó đã bắt đầu rỉ nước, hung hăng hướng về phía người Việt Thù mà cọ xát.
"Đừng...... anh Thẩm...... Đừng như vậy...... A a a...... Ưʍ....."
Việt Thù không uống nhiều rượu lắm, cái nóng bỏng nơi bàn tay khiến anh tỉnh táo trong giây lát. Anh dường như nhận ra rằng chuyện đang diễn ra lúc này không hề bình thường chút nào, giãy giụa muốn thoát khỏi sự dâʍ ɭσạи không nên có.
Thẩm Ngạn Khanh cởϊ qυầи lót của anh xuống, thứ đồ kia chưa được dùng qua lần nào ngơ ngác đứng thẳng, kích cỡ cũng bình thường, nhưng so với Thẩm Ngạn Khanh thì dè dặt hơn nhiều, non mềm rũ xuống dưới.
Hai mắt Thẩm Ngạn Khanh sáng lên, bàn tay to của hắn duỗi ra đặt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai ở bên nhau, nhanh chóng tuốt cho hai cây, cổ họng phát ra tiếng thở dài sung sướиɠ khi du͙© vọиɠ tạm thời được thoả mãn.
Nóng quá......
Môi lưỡi nhão dính ẩm ướt liếʍ lên cần cổ thon dài của Việt Thù, hít lấy một hơi thật sâu, giống như loài sói, dường như ngay sau đó sẽ lập tức cắn yết hầu anh, bức ép anh thừa nhận những điều còn khủng khϊếp hơn nữa.
Phần eo của anh không thể dùng sức được cho nên chỉ có thể co lại trong vòng tay của Thẩm Ngạn Khanh, cứ để mặc cho hắn tuỳ ý sờ loạn khắp nơi, thỉnh thoảng còn yếu ớt giãy đạp hai chân.
Có vẻ như.... không nên như thế này....
Ở bên trong không khí nóng bỏng liên tục vang lên tiếng vải dệt bị xé rách, ngón tay thô to lặng lẽ đút vào nơi bí mật, chậm rãi xoa ấn, chỉ một lát sau bởi vì tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© mà chảy ra nước sốt, lại ngượng ngùng không muốn thừa nhận quá nhiều, sau khi bị cắm vào ba ngón tay, Việt Thù mới khóc kêu lên, lắc mông muốn ngăn chặn hành vi xâm phạm đáng sợ này.
Nhưng eo của anh lại bị Thẩm Ngạn Khanh giữ chặt, trên da thịt trắng nõn dường như còn hằn lại dấu tay của người đàn ông.
Nên đi vào giường.
Thẩm Ngạn Khanh tách hai chân của Việt Thù ra, ôm anh vào trong l*иg ngực, tư thế này khiến cho dương vậ.t cứng rắn như thiết chống vào kẽ mông của Việt Thù, giống như vô tình mà hung hăng cọ xát một cái.
Việt Thù ưm kêu lên một tiếng, dương vậ.t của anh đè lên cơ bụng rắn chắc của Thẩm Ngạn Khanh, bừng bừng phấn chấn nhảy lên, thiếu chút nữa bắn tinh.
Anh ôm chặt lấy đầu Thẩm Ngạn Khanh, mơ mơ màng màng bị ôm vào phòng ngủ chính.
Tiểu Miêu cảnh giác mà ngẩng đầu, nhe răng trợn mắt ý đồ muốn đe doạ, nhưng người đàn ông căn bản không để ý đến nó.
Thẩm Ngạn Khanh ghé vào bên tai Việt Thù, giọng nói khàn khàn, tràn đầy ác ý: "Có phải cậu với cô ta cũng đã làm trên chiếc giường này? Thoải mái như bây giờ không? Hả?"
Hắn đè Việt Thù ở trên chiếc giường lớn xinh đẹp mà anh đã chuẩn bị cho Tôn Nhạc Nhiên. Một mùi hương sâu kín phiêu tán ở trong phòng ngủ, là loại nến thơm mà các cô gái thích nhất.
Việt Thù mờ mịt nhìn chút ánh sáng nhỏ kia, cảm giác được người đàn ông đứng dậy, hai mắt mê mang đẫm lệ mở to muốn tuốt dương vậ.t của mình, nhưng hai chân đột nhiên bị kéo ra, kéo sát vào thân thể căng chặt của người đàn ông.
"Không.... Không muốn...!!!"
Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy sống lưng rộng lớn của người đàn ông, phát ra tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông trên người giống như dã thú nặng nề thở dốc, eo mông đột nhiên trầm xuống, dương vậ.t thô to dữ tợn đâm vào bên trong huyệt đạo nhỏ hẹp, nướt sốt từ nơi hai người kết hợp chậm rãi chảy xuống.