Kể từ khi biết Lâm Văn nghèo đến mức không mua nổi qυầи ɭóŧ, Thẩm Hồi liền suýt chút nữa thì một ngày thay tận ba đôi vớ.
Có một lần Thẩm Hồi mang đến cho Lâm Văn một chậu vớ, kết quả là không những cậu không vui mà ngược lại còn đưa tay bịt mũi chạy ra xa, ngữ điệu đầy mất hứng, nói: "Đây là công việc riêng của tôi."
"Không phải vớ của ai tôi cũng nhận giặt, ai biết chân bọn họ có sạch sẽ hay không, hay là đang có bị bệnh gì đó không."
Sau khi nghe Lâm Văn nói thì Thẩm Hồi mỗi ngày chỉ đổi một đôi vớ.
Ký túc xá của đại học Q nổi tiếng với điều kiện cơ sở vật chất bậc nhất, đối với việc trợ cấp cho sinh viên nghèo thì cũng có rất nhiều chương trình để tham gia, có thể nói là để giúp học sinh vay tiền và hơn nữa là hàng năm đều có hàng chục các loại học bổng trợ cấp, nên Lâm Văn cũng không thể khốn đốn như vậy được.
Lúc Thẩm Hồi có hỏi cậu là tiền đâu hết rồi, Lâm Văn liền nói đã trả nợ hết, nhưng cụ thể khoảng nợ bao nhiêu thì cậu một mực không nói.
"Được rồi, được rồi, tôi buồn ngủ rồi, ngày mai tôi sẽ lấy xe đi nhé, tôi có công việc cần phải đi."
Lâm Văn chưa kịp thử giày mới, nên trong lòng có chút không vui, cậu thuận tay mang đống vớ kia vào phòng tắm, sau đó thì để chân trần mà bò lên giường, cậu thò đầu ra: "Nhớ gọi tôi dậy đó."
Thẩm Hồi không biết đang suy nghĩ gì: "Ừ, mau ngủ đi."
Đột nhiên, điện thoại di động lại nhảy ra một cái tin nhắn ---- "Moa moa, nếu ngài hài lòng với hàng hóa của chúng tôi thì hãy thả năm sao để khen thưởng nha~"
Trên tin nhắn còn hiện lên hai cái đơn hàng, một là đơn 900 tệ chỉ để đổi lấy một cái phiếu mua hàng 800 tệ, cái còn lại là đôi giày 40 tệ của Lâm Văn.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi mà đánh giá năm sau, còn lưu lại cái voucher 800 tệ kia, bởi vì hắn đã mãnh liệt yêu cầu ông chủ, mà ông chủ lại sợ phạm quy, nên cố ý sửa đổi các mặt hàng ở tiệm mình từ 900 tệ xuống còn 800 tệ.
Thẩm Hồi đã đặt ba đôi, có hai đôi giấy dưới tủ giày, chờ khi mà Lâm Văn mua giày 20 tệ thì hắn sẽ đánh tráo giày.
Mà đôi giày vẫn còn nằm nguyên trong hộp vẫn chưa bóc tem ra.
Lâm Văn nằm trên giường mãi không ngủ được, cậu lặng lẽ kéo rèm giường lại rồi cởϊ qυầи lót xuống, bên trong đã trở nên rất ẩm ướt rồi, cậu nhẹ nhàng dùng tay tách môi âʍ đa͙σ ra, bên trong là một cái dương vậy cùng hoa huyệt của nữ, hai thứ này không thể cùng xuất hiện trên cơ thể đàn ông.
Lâm Văn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cũng không quên xoa nắn âʍ ѵậŧ, cậu không nhịn được mà hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, hoa huyệt cũng phun nước da^ʍ ra ngoài.
Ga giường lập tức trở nên ướt đẫm, tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, Lâm Văn lấy giấy lót bên dưới mông mình.
Hoa huyệt trở nên cực kỳ đói khát, cậu lấy cái tampon được giấu dưới gối ra, nó có độ dài bằng một ngón tay, cậu cạ tampon ở trước miệng huyệt của mình, để nó từ từ bị nuốt vào trong, kɧoáı ©ảʍ từ từ xâm lấn cơ thể cậu.
Cậu không nhịn được mà chậm rãi đưa nó vào bên trong, cậu khẽ rêи ɾỉ mấy tiếng, thật là thoải mái...
Lâm Văn cố kìm chế xúc cảm mà hung hăng bóp lấy âʍ ѵậŧ của mình, đem tampon đẩy vào nơi sâu nhất của cơ thể.
Nước da^ʍ chảy ra bên ngoài, theo đường cong nơi hạ thể mà chảy xuống hậu huyệt, khiến miệng cúc hoa cũng thấm đẫm một tầng nước óng ánh, Lâm Văn kêu lên một tiếng, ngón tay sờ lên cúc huyệt đã ướt đẫm nước da^ʍ kia, trong lúc lỡ đãng ngón tay đã vô tình tiến vào bên trong, cúc huyệt đã nuốt lấy nữa ngón tay của cậu.
Tiểu huyệt lộ ra một đoạn dây màu trắng, tampon hút nước cũng trở nên phồng lớn hơn, khiến cho hoa huyệt ngày càng cảm thấy ngứa ngáy hơn.
Mà ngón tay cắm trong cúc huyệt cũng không dám tiến vào sâu hơn, cậu liền rút ngón tay ra ngoài, cúc huyệt lập tức co rút lại, chậm rãi ngậm lấy kẻ xâm phạm kia.
"Tách---"
Thẩm Hồi tắt đèn, Lâm Văn cũng nhắm mắt lại, cảm nhận hạ thân đang khẽ run lên, mà da thịt bên dưới cũng có chút ửng đỏ.
Lâm Văn mặc lại qυầи ɭóŧ, cậu nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ, mà du͙© vọиɠ vẫn đang còn bí bách trong cơ thể, tiểu huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ liền không nhịn được mà bắn ra chất lỏng sền sệt.
Cho đến khi cậu cảm nhận thấy Thẩm Hồi đang khẽ khàng bò lên giường của mình, đồng thời thanh âm kẽo kẹt của giường ngủ lên vang lên.
Thẩm Hồi vừa vén chăn lên đã ngay lập tức nhìn thấy cặp mông đầy đặn của cậu, cùng với đó là chiếc qυầи ɭóŧ đang ôm lấy nó, có thể nhìn thấy chỗ nơi tư mật kia thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải vóc, nhìn xuống chút nữa là âm môi xinh đẹp láng mịn.
Hô hấp của Thẩm Hồi dần trở nên nặng nề, con ngươi cũng trở nên trầm xuống, từng lọn tóc cũng rũ xuống bên dưới, ngũ quan tinh tế của hắn ở trong bóng đêm cũng có chút xao động, cả người tỏa ra một khí tức đầy nguy hiểm.
Tay hắn cách một lớp qυầи ɭóŧ của cậu mà chạm vào tiểu huyệt, hắn dùng sức đè lên nơi mềm mại đó, lập tức một làn hơi ấm nóng liền phả lên lòng bàn tay của hắn, khiến hắn lập tức cảm nhận côn ŧᏂịŧ của mình đã cứng lên, thậm chí là đang phát đau.
Ba tháng trước, Thẩm Hồi phát hiện Lâm Văn có một cái hoa huyệt, khi cậu ở trong ký túc xa, dùng tampon xong sẽ không dám ném vào thùng rác, mà mỗi lần đều bỏ trực tiếp vào bồn cầu, rồi bấm nút dội sau đó thì xông ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc Thẩm Hồi muốn dùng nhà vệ sinh thì liền nhìn thấy một cái tampon đang trương phình lên, trôi lềnh bềnh trong bồn cầu, ban đầu hắn còn tưởng Lâm Văn mang phụ nữ vào đây, liền lập tức tức giận muốn bắt gian cậu tại trận.
Kết quả là không hề tìm thấy dấu vết của người phụ nữ đó, mà ngực lại hắn còn phát hiện dưới gối Lâm Văn có giấu một hộp tampon đã dùng hơn phân nửa.