Tìm Trăng Đáy Nước

Chương 52: Ấm Áp

“Em có vẻ rành mấy chỗ này ha?”

Mạc Anh Khôi vừa đi vừa bắt chuyện với Chân Lý. Mới đi với nhau có mấy tiếng đồng hồ, mà anh cảm thấy cô gái này luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng, khiến người bên cạnh cũng vui theo. Cô sôi nổi hồn nhiên hơn so với khi làm việc trong công ty.

“Dạ, tụi em hay ra đây đi dạo, chụp hình, ăn vặt. Tháng trước sinh nhật em, em và chị Uyển Nhi cũng ra chỗ này chụp hình, ngồi chơi tới khuya mới về.” Chân Lý tươi cười kể lại:

“Với lại lúc đi học em có làm thêm công việc PG (nữ tiếp thị). Đi nhiều chỗ, nhờ đó mà biết nhiều thứ.”

“Vậy khi nào cần biết gì anh sẽ gọi hỏi em nhé?” Mạc Anh Khôi lên tiếng.

“Dạ, rất vinh hạnh. Anh cần gì cứ hỏi, em biết gì sẽ nói cho anh.” Chân Lý vui vẻ trả lời.

Đến chỗ bán bánh tráng nướng, đó chỉ là một góc nhỏ, có cái bếp than để nướng bánh và những thứ linh tinh xung quanh. Nếu không đi bộ, chạy xe dễ bỏ qua không thấy. Trong lúc đứng đợi, mùi thơm toả ra từ mấy cái bánh trên bếp khiến bụng dạ réo rắt. Mạc Anh Khôi và Chân Lý đồng tâm trạng, nhìn nhau cười hiểu ý.

Mang ba phần quay trở về. Cả ba cùng nhâm nhi món ăn vặt thần thánh này. Không khí dịu mát, tâm tình vui vẻ, vừa ăn vừa ngắm dòng người đổ về khu trung tâm vui chơi. Đúng là không phải đi đâu, mà là đi với ai. Chỉ những hoạt động bình thường như vậy đủ khiến ba người trẻ tuổi này cười không ngậm miệng được.

Mạc Anh Khôi đưa Uyển Nhi và Chân Lý quay lại đường Lê Lai, đến toà tháp AB. Anh đặt bàn tại nhà hàng Sorae (1) nằm ở tầng hai mươi lăm, đây là nhà hàng theo phong cách Nhật. Vừa bước vào, Uyển Nhi và Chân Lý choáng ngợp bởi kiến trúc sang trọng tại đây, sự kết hợp cực kỳ độc đáo giữa phong cách Á và Âu, những ô kính bao quanh bốn mặt của nhà hàng, thực khách vừa ăn vừa có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm. Bàn của ba người ở sát cửa kính, tha hồ cho hai cô gái ngắm nhìn.

Mạc Anh Khôi đưa hai cô đi đến quầy “Sushi & Sake” (2) để ngắm nhìn bộ sưu tập các loại rượu sake nổi tiếng và các loại hải sản tươi sống nhập khẩu từ Nhật bản; xem các đầu bếp bậc thầy đang chuẩn bị cho các món sashimi (3) tươi ngon.

Bước đến quầy “Yakitori & Beer” (4) thưởng lãm bộ sưu tập bia phong phú, vừa quan sát các đầu bếp nướng những xiên thịt Yakitori thơm nồng trên bếp than hồng đỏ rực gồm bò Wagyu (5), thịt ba chỉ, cá và các loại thịt nướng khác. Mùi thơm toát ra khiến ai có mặt cũng thòm thèm.

Sau khi nhìn no mắt, ba người trở về bàn để chuẩn bị no bụng. Mạc Anh Khôi gọi món phong phú và rượu sake cho phù hợp với hai cô gái. Các món ăn đúng hương vị Nhật bản được đưa lên. Mỗi món ăn như một tác phẩm nghệ thuật được các đầu bếp người Nhật tạo ra, cầu kỳ, tỉ mỉ, đẹp mắt là những gì nhìn thấy được. Đẹp nhất chính là món sashimi, được mệnh danh là hoàng hậu của các món ăn Nhật, một tuyệt tác sắp đặt, thật không nỡ động đũa sợ phá hỏng vẻ đẹp này.

Nhìn hai cô gái thích thú hết nhìn khung cảnh lãng mạn bên trong, lại ngó nghiêng nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, rồi xuýt xoa khen ngợi vẻ đẹp của các món ăn. Mạc Anh Khôi giải thích thêm: “Sorae nghĩa là phía trên bầu trời, vị trí của nó thật đúng với tên gọi, lơ lửng giữa trời. Đây là nhà hàng đúng kiểu Nhật, từ món ăn, đến cách phục vụ, bài trí. Anh cố tình chọn để hai em có dịp thưởng thức ẩm thực Nhật chính thống.”

“Cảm ơn anh.” Uyển Nhi và Chân Lý đồng thanh lên tiếng. Đây là nơi mà hai cô chưa bao giờ đặt chân tới. Nếu không có Mạc Anh Khôi dẫn đi, không biết đến lúc nào mới có cơ hội đặt chân vào.

Mạc Anh Khôi chỉ cười: “Hai em thích là anh vui rồi.”

Anh rót đầy rượu vào ly cho cả ba, nâng ly nhìn Uyển Nhi: “Chúc mừng sinh nhật em, Ngô Uyển Nhi.”

Chân Lý cũng nâng ly lên: “Chúc mừng sinh nhật chị, Ngô Uyển Nhi.”

Đúng lúc này, nhà hàng mở bài nhạc “Chúc mừng sinh nhật” bằng tiếng Nhật. Dù không hiểu lời nhưng nghe giai điệu thì đoán được.

Mạc Anh Khôi đem hoa và quà tặng Uyển Nhi, Chân Lý cũng tặng cô món quà được gói kỹ lưỡng.

Uyển Nhi thật vui vẻ, nâng ly: “Cảm ơn anh Khôi và Chân Lý. Năm nay em có sinh nhật đáng nhớ.”

Từ hôm qua đến hôm nay, Uyển Nhi đã nhận được những bất ngờ đầy ấm áp. Cảm xúc dâng trào, cô dang tay khẽ ôm hai người bạn, xúc động không nói nên lời. Mạc Anh Khôi và Trần Chân Lý khẽ ôm lại cô, vỗ vào lưng chia sẻ cùng cô những cảm xúc này. Không ai nói với ai lời nào, vào những lúc thế này, im lặng là lời nói tốt nhất.

Cảm xúc qua đi, cả ba uống cạn phần rượu của mình. Cùng nhau ăn uống, chuyện trò vui vẻ. Chân Lý và Mạc Anh Khôi trở nên tự nhiên hơn. Bỏ qua vai trò của một nhân viên, Chân Lý trở lại là cô gái sôi nổi nhiệt tình, vui vẻ cởi mở. Cô là người dẫn dắt chính các câu chuyện, khiến Mạc Anh Khôi và Ngô Uyển Nhi cười nghiêng ngả.

Hơn mười giờ, ba người ra về. Mạc Anh Khôi hỏi: “Hai em có muốn đi đến mấy khu xóm đạo để xem trang trí Giáng sinh không?”

Uyển Nhi và Chân Lý cùng lắc đầu, Uyển Nhi nói: “Mấy ngày này chen chân không nổi đâu. Hôm nay như vậy là quá vui rồi. Chúng ta về là vừa.”

Mạc Anh Khôi lái xe, vất vả lắm mới tránh khỏi dòng người đổ về chơi Giáng sinh, ra khỏi khu trung tâm, đưa hai cô gái về.

“Anh đưa em về trước, rồi đưa Chân Lý về cho tiện đường nhé.” Uyển Nhi một lần nữa lên tiếng.

“Em xuống chỗ chị Uyển Nhi, em bắt xe về được rồi, để anh Khôi về nghỉ đi.” Chân Lý vội lên tiếng từ chối.

Mạc Anh Khôi nhìn Chân Lý qua kính chiếu hậu, cười nói: “Không sao đâu, để anh đưa về. Ngày lễ đi lại khó khăn.”

Chân Lý gật đầu, trong lòng như nở hoa. Uyển Nhi im lặng, cười cười ở trong lòng. “Mong hai người họ nắm bắt được cơ hội.” Cô cảm thấy, lần sinh nhật này của mình thật ý nghĩa.

Xa xa, tiếng chuông nhà thờ ngân vang, báo hiệu một mùa Giáng sinh an lành đang đến.

******

Chú thích:

(1) Một nhà hàng Nhật nổi tiếng ở Sài Gòn, ở tầng hai mười bốn và hai mươi lăm của toà tháp AB, đường Lê Lai.

(2) (3) (4) (5) Tên gọi các món ăn uống của Nhật.