Chỉ Là Trách Nhiệm

Chương 12

Anh nhìn cậu khóc mà tâm trạng cũng không dễ chịu gì

"Em đừng khóc, anh không biết phải làm thế nào cả" anh ôm cậu vỗ nhẹ lên lưng

"Hức...ư..anh hiểu...hức anh biết mà....anh biết tôi cần gì mà..... cứ phải là trách nhiệm sao...hức" đôi mắt cậu đầy nước. Giọng nghẹn cứ khó nói thành lời

"Anh...anh nghĩ em không chấp nhận anh"

"Oe..oe..."

cô hầu bế em bé đang khóc lên phòng

"Cậu chủ bé con khóc mãi không nín, tôi dỗ cở nào cũng cứ khóc, cậu bế nó đi" cậu nghe tiếng con vội vã bế nó, cậu nhìn con rồi lại khóc lớn thêm, cả hai cùng khóc. Tình cảnh này anh cũng không biết phải làm sao

"Em mệt rồi nghỉ đi, để con anh bế"

"Nó không phải con anh, đừng chạm vào nó" cậu hét lên hất tay anh ra

"Em rốt cuộc muốn thế nào mới vừa lòng? Tôi nuông chiều em đến hư rồi có phải không" Cơn giận dồn Nén bao lâu nay bị bộc phát

"Anh là cái gì chứ, tôi mới là người nên tức giận...A" anh thẳng tay tát cậu

"Em im miệng cho tôi. Cô xuống dưới lấy sợi dây xích lên cho tôi"

"Ông chủ bớt giận"

"Mau lấy" cô hầu sợ hãi chạy xuống hầm

"Bây giờ anh còn muốn giam cầm tôi sao, tôi cho phép, anh mau cút khỏi phòng " cậu ôm chặt con. Anh giành lại đứa bé đang khóc, đi vào nhà vệ sinh khoá trái cửa, nhà vệ sinh cách âm tốt nên mặc cậu ngoài kia gào thét điên cuồng, anh ở trong phòng dỗ con, đứa bé nằm trong vòng tay anh lát sau liền ngủ

"Anh mau mở cửa... anh tính làm gì con tôi...aaaa mau mở cửa" cậu đập cửa liên tục khiến tay bị sưng đỏ. Cậu sợ anh sẽ làm gì con.

Cô hầu đi với sợi dây xích nặng. Anh mở cửa đẩy mạnh khiến cậu té, anh đưa con cho cô hầu dặn cô sang phòng kia chăm sóc em bé. Cô làm theo ẳm qua phòng.

Cậu gượng dậy chạy tới liền bị anh nắm tay kéo lại

"Đưa con cho tôi, đưa đây"

"Em ngày càng lì lợm, phải dạy thì em mới ngoan được" anh khoá trái cửa, quăng mạnh cậu lên giường, mạnh bạo xé quần áo cậu, chẳng cho cậu cơ hội kịp thở, lôi ra cự vật to lớn đẩy mạnh vào trong

"A, thật tốt" anh thì thoải mái còn cậu thì đau đớn

"Aaaaaaaaaaa đau quá" hàng nước mắt chảy dài, máu chảy giúp anh thuận lợi ra vào.

Tránh để cậu quơ chân loạn xạ mỗi của thúc của anh đều đâm thẳng vào bên trong khiến cậu vừa đau vừa sướиɠ đến nỗi thần hồn phách lạc.

"Ưʍ...aaaa chậm lại ...aaaa ư..ah...ha....aa chậm"

*bạch* *bạch* *bạch* âm thanh đã thịt va chạm vào nhau

Hai tay Nhất Thiên bấu chặt vào gar giường. Cậu biết chỉ rêи ɾỉ thì anh sẽ càng Hưng phấn , cậu ém giọng lại không cho bất cứ âm thanh nào lọt ra ngoài, mặc kệ những cú thúc mạnh bạo của anh, nước mắt cậu cứ rơi âm thanh cổ chỉ có nhưng âm nhỏ

Thiên Đế tức giận vì tính ngang ngược của cậu nên thẳng tay tát cậu vài bạt tai, khoé miệng cậu chảy máu.

"Em đừng nghĩ tôi không trị được em"

Anh bắn vào trong rồi nhét Giang tắc vào không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu chảy ra. Cự vật nhỏ của cậu bị chặn lại không thể bắn, cảm giác bị bí bách rất khó chịu.

Anh quyết định sẽ chơi Bɖʂʍ với cậu. Một dây đen quấn ngang bụng nhỏ của cậu, anh siết nó lại, thêm hai sợi dây điện cột chặt hai bên đùi. Anh trói hai tay cậu vào sợi xích, bịt mắt cậu lại, miệng cũng bị khoá bằng chiếc cầu.

"Em muốn câm thì tôi cho em câm luôn"

Mặc dù đã trải qua rất nhiều lần bị như thế nhưng đây là lần đầu cậu cảm thấy sợ hãi đến thế. Cậu liên tục vùng vẫy, anh lấy chân đạp mạnh lên bụng cậu. Cậu đau đớn nhưng không thể làm gì được. Anh bật công tắc điện để nó chạy qua người cậu. Cơ thể Nhất Thiên co giật từng hồi. Anh xích cổ cậu lại Anh gắn trứng rung lên cậu nhỏ của cậu.

"Ư...ưʍ...ư"

"Tôi không cho phép em nói Vanila." Anh nói bên tai cậu.

Sau khi có được sự xinh đẹp mà mình muốn Thiên Đế quay xuống cái động nhỏ của cậu. Huyệt nhỏ phải mang giang tắc nhưng vẫn rỉ ra ít nước.

"ưʍ... Ư... Ưʍ... mmm" cậu mối kêu gào nhưng mọi âm thanh đều không thể thoát ra khỏi miệng. Anh rút mạnh Giang tắc ra, máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ồ ạt ra ngoài. Huyệt nhỏ chưa kịp khép lại đã bị anh nhét dươиɠ ѵậŧ vào. Cậu đau đớn mặt mày nhăn hết cả lại. Cậu gồng mình nhưng những cú thúc của anh khiến cậu tê liệt. Cậu nhỏ của cậu rất muốn được giải phóng nó trướng đau lại thêm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều điểm. Anh bắn vào trong nhưng cự vật không hề nhỏ đi mà còn lớn thêm một vòng, anh rút ra rồi chèn thêm một chuỗi tràng hạc lớn vào trong. Cự vật và tràng hạc chen chúc trong huyệt động nhỏ. Máu chảy liên tục, cậu đau đớn liên tục lắc đầu. Anh thúc rất mạnh, như muốn kéo tất cả mọi thứ trong cậu ra ngoài rồi lại chèn hết vào trong. Mỗi lần cậu dãy dụa anh đều dùng rồi da đánh tới tấp lên người cậu, có những chỗ bị đánh đến bật máu. Thần kinh cậu đang rất căng, cậu sợ hãi cậu rất đau. Cậu khóc đến nỗi thấm ướt cả bịt mắt. Cậu bắt đầu có hành động lạ, cơ thể cứ giật liên hồi, miệng chảy dãi rất nhiều, các gân cơ căng lên. Tiếng rên trong cổ cũng khác

"Ứ.. Ứ.. Ứ" cậu đang gào

Nhưng anh không hề để ý