Ẩn Long

Chương 253: Thu hết

“Tốt, hiện tại bắt đầu truyền thừa đi, tôi cũng không có thời gian để chơi đùa với các người!”

Lúc này, Trần Viễn tràn đầy khí thế, trực tiếp xông về phía một chỗ chùm sáng ở gần đó, đưa tay bắt lấy. Thấy được một màn này, những chùm sáng còn lại đều không khỏi sợ hãi, kinh hô lên.

Bất quá, nếu như Trần Viễn đã tự mình đưa ra lựa chọn, bọn chúng cũng không có cách nào cưỡng ép. Huống hồ, trên đỉnh đầu của Trần Viễn lúc này còn có hư ảnh Phượng Hoàng, thật sự để cho bọn chúng cảm thấy hết sức áp lực.

Oanh!

Chùm sáng vừa bị Trần Viễn bắt tới tay, tức thì một cỗ ý thức vô cùng cường đại xông thẳng vào trong linh hồn của anh.

Mới đầu, Trần Viễn cảm giác cơ thể của mình hơi chút choáng váng, có phần khó chịu. Nhưng sau một lúc, rất nhanh toàn bộ truyền thừa đều bị Trần Viễn trực tiếp tiêu hóa hết. Đồng thời, một trận cười to vang lên.

“Ha ha ha, Võ Thần ta cuối cùng cũng có được người kế thừa rồi. Kể từ lúc này, hắn chính là truyền nhân của Võ Thần ta, cũng chính là người mang theo ánh sáng huy hoàng đem đến cho thế giới này! Ha ha ha…”

Nghe được tiếng cười tràn đầy khoái trá này, cho dù là những chùm sáng còn lại đều tỏ ra vô cùng khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được dành cho đối phương mấy phần hâm mộ.

Kỳ thật, phần lớn bọn họ đều đã lưu lại ý thức của mình ở trong Truyền Thừa Điện này rất nhiều năm. Mỗi một trăm năm đều sẽ có người tiến vào tiếp nhận truyền thừa. Nhưng phần lớn bọn họ đều không có cách nào tiếp thu truyền thừa của những vị đại lão này, nhiều nhất chỉ phân ra một chút công pháp, hoặc là điển tịch sơ cấp mà thôi.

Tất nhiên, những công pháp điển tịch sơ cấp này là đối với các vị đại lão mà thôi, còn đối với những người được tiếp nhận truyền thừa, thì đây tuyệt đối là một lần thu hoạch cực lớn. Thậm chí, mấy vạn năm trước, có người còn nhận được một quyển kiếm điển, trực tiếp đột phá đến cảnh giới địa tiên. Nhưng cũng chỉ thế thôi, người kia cũng không có cách nào bước ra con đường cuối cùng kia, rốt cuộc thọ nguyên hao hết mà chết.

Lần này, nghe được tiếng cười của đối phương, đương nhiên là những đại lão này đều đã suy đoán ra được, người trẻ tuổi trước mặt hơn phân nửa là đã tiếp thu hết truyền thừa của hắn. Nếu không, lúc này hắn sẽ không có đắc ý quên hình như vậy.

Tất nhiên, việc nhận được truyền thừa cũng không có nghĩa là Trần Viễn lập tức liền sẽ phi thăng thành tiên. Trước mặt, Trần Viễn ít nhất cũng phải đem cảnh giới của mình đột phá đến địa tiên, lại trải qua chín chín tám mươi một lượt lôi kiếp, lúc đó anh mới chân chính thành tiên.

Bất quá, muốn đột phá đến cảnh giới địa tiên, Trần Viễn cần phải hao tốn rất nhiều thời gian để lĩnh hội ra pháp tắc, đây là một bước cơ bản nhất, không biết đã để cho bao nhiêu thế hệ thiên tài mang theo chấp niệm mà buông bỏ.

Đây không phải chỉ là nguyên tắc của trời đất đơn giản như vậy, pháp tắc giống như là một con đường. Mà ở đó, người mở đường sẽ phải tự mình đi ra từng bước, cho đến đi đến cuối cùng mới thôi.

Nhưng mà, Trần Viễn muốn bước ra một bước này cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Bất kỳ là ai, bất kỳ một người tu luyện nào, nếu như muốn lĩnh hội được pháp tắc của thế giới này, thì người đó cần phải hòa mình vào trong thế giới, xem bản thân giống như thiên địa, đồng cảm cùng nó chia sẽ con đường mà mình đã đi.

Đây chỉ là một trong số những phương pháp đơn giản nhất để người tu luyện có thể lĩnh hội được pháp tắc. Đồng thời, nó cũng là con đường phức tạp nhất, không phải bất kỳ ai cũng có thể đi qua.

Đương nhiên, thế giới trước đây cũng không phải là không có những phương pháp khác lĩnh ngộ pháp tắc đơn giản và nhanh hơn. Nhưng phần lớn những phương pháp đó đều cần đến các loại thiên tài địa bảo vô cùng quý hiểm. Cho dù là Tiên Cung, trước kia cũng không có nhiều bảo vật giống như vậy.

Nếu không, hơn trăm vạn năm trước, bọn họ cũng không bước vào con đường diệt vong. Hiện tại, đến phiên Trần Viễn muốn bước ra một con đường này, cũng cần trải qua muôn vàn khó khăn, thậm chí là khó có thể bước ra được một bước cuối cùng.

Nhưng mà, ngay khi bọn họ đều cho rằng việc truyền thừa đến đây là kết thúc, trong lòng còn mang theo mấy phần áo não dự định rời đi. Bỗng dưng, hai mắt của Trần Viễn lại mở ra. Sau đó, bàn tay của anh khẽ vung lên, hướng về phía một chỗ chùm sáng ở gần chụp tới.

Vừa nhìn thấy một màn này, tất cả chùm sáng còn lại đều không khỏi sợ hãi kinh hô lên. Nhất là chùm sáng vừa mới được Trần Viễn chụp ở trong tay.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Đừng nên lộn xộn, truyền thừa của bọn ta không phải là ai cũng có thể tiếp nhận được. Vừa rồi ngươi đã tiếp nhận truyền thừa của Võ Thần, nếu còn muốn tiếp nhận truyền thừa của ta, ngươi chỉ có một kết cụ duy nhất, đó chính là bạo thể mà chết!”

Nghe được âm thanh của đối phương nói ra, tất cả những chùm sáng còn lại đều đồng loạt biểu thị đồng ý. Bọn họ cũng không phải là không muốn giao hết toàn bộ truyền thừa cho người kế nhiệm. Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ dựa vào một chút thực lực của Trần Viễn, tuyệt đối là không thể nào tiếp nhận được cỗ truyền thừa thứ hai.

Thế nhưng, mặc cho bọn họ suy nghĩ như thế nào, động tác của Trần Viễn đều không có ngừng lại. Anh rất nhanh gọn, dứt khoát, trực tiếp đem chùm ánh sáng trên tay đập mạnh vào trên mi tâm.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu óc của Trần Viễn lúc này nhiều thêm vô số ký úc, hình ảnh. Cho dù vừa rồi đã trải qua một lần truyền thừa tẩy lễ, nhưng một lúc nhận được nhiều thông tin như vậy, Trần Viễn vẫn có một ít cảm giác ăn không tiêu.

Bất quá, loại cảm giác này đến nhanh mà qua đi cũng rất nhanh. Không đến vài cái chớp mắt, toàn bộ truyền thừa đều bị Trần Viễn tiếp thu hết.

“Xong, lần này thì xong thật rồi! Tên nhóc này thật sự là quá mức manh động. Hắn cho rằng bản thân hắn là ai, còn dám cùng lúc tiếp thu hai cỗ truyền thừ?!”

Lúc này, ở phía bên ngoài những chùm sáng còn lại cũng không biết chuyện phát sinh ở trong cơ thể của Trần Viễn. Thế nên, bọn họ không khỏi tỏ ra vô cùng tiếc rẻ, đồng thời lên tiếng phàn nàn, trách mắng không thôi.

Nhưng mà, âm thanh của bọn họ còn chưa có kết thúc bao lâu, hai mắt của Trần Viễn đã lần nữa mở ra. Hơn nữa, khóe môi của anh hơi liếʍ nhẹ một cái, bộ dáng thèm thuồng giống như vẫn còn chưa có đủ ăn.

Thấy được một màn này, đừng nói là mấy chùm sáng đang đứng ở xung quanh. Cho dù là nữ tử ẩn nấp ở trong Tiên Cung, lúc này cũng không nhịn được sợ hãi thầm than. Mặc dù nữ tử này đã nhìn ra, thân phân của Trần Viễn rất đặc thù. Nhưng chính nàng cũng không có biết rõ, Trần Viễn vì sao lại có thể tiếp nhận được hai cỗ truyền thừa cùng một lúc.

“Chuyện này làm sao có thể? Hắn vậy mà thật sự có thể tiếp nhận được hai cỗ truyền thừa cùng một lúc?”

Đến lúc này, mấy chùm sáng vây ở xung quanh đã bắt đầu nhịn không được, liên tục nhao nhao.

“Không được, ta nhìn thấy tên tiểu tử này vừa rồi tiếp nhận truyền thừa của hai lão già kia cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hiện tại, ta muốn lên trước, ai cũng không được phép tranh!”

Không biết vì sao, Trần Viễn lúc này ở trong mắt của mấy vị đại lão thật sự chẳng khác nào một tòa kim sơn rực rỡ. Thế nên, ngay khi xác định Trần viễn quả thật không hề bị ảnh hưởng chút nào từ việc truyền thừa, đã có vị đại lão nhịn không được, hướng chùm sáng của mình nhào về phía anh.

Nhưng mà, ngày khi mấy vị đại lão này có hành động thức tế. Không biết từ lúc nào, một cỗ chùm sáng mang theo khí thế cực kỳ hung hang, càn quấy đã nhào về phía trước ngực của Trần Viễn.

“Tiểu tử, nhanh lên, lão nương sắp chịu hết nỗi rồi. Ngươi cũng không thể để cho mấy lão già đó tranh lên trước được!”

Vừa nói, chùm sang mang theo âm thanh nữ tử đã chui thẳng vào trong ngực của Trần Viễn, hướng về phía ý thức của anh đâm thẳng tới.

Nhìn tới một màn này, đám lão quái vây ở xung quanh đều không khỏi tức giận quát ầm lên.

“Khốn nạn, lần nào cũng là ả ta tranh lên phía trước. Không được, vị trí tiếp theo chính là của ta!”

“Hừ, Tùng lão quái, lão thì có thứ gì truyền thừa tốt, vẫn là để ta lên trước đi. Dù sao, ta vẫn là trận pháp sư, ta đối với trận pháp có rất nhiều kiến giải.”

“Làm như ở đây chỉ có một mình ngươi biết trận pháp không bằng? Ta cũng là trận pháp sư, hơn nữa ta còn biết chế phù. Một trận một phù, hai bút cùng vẽ, đây mới chân chính là trận đạo cơ bản nhất!”

“Đừng đừng, mấy cái lão già các ngươi lại chen đến làm gì? Còn không biết xấu hổ hay sao? Theo ta thấy, ngự thú thuật mới là chính đạo nhất. Năm đó, bằng vào một tay ngự thú này của ta, ngay cả Giao Long cũng từng bị ta thuần hóa.”

Liên tục những âm thanh ồn ào không ngừng vang lên, để cho bầu không khí xung quanh trở nên quỷ dị vô cùng. Mà Trần Viễn sau khi tiếp thu truyền thừa của chùm sáng mang theo âm thanh nữ nhân kia, lông mày của anh hơi khẽ nhăn lại một cái.

Thấy được một màn này, toàn bộ các vị đại lão đều không khỏi lo lắng ngậm miệng, ánh mắt có chút bất an nhìn về phía Trần Viễn.

“Các vị, truyền thừa cũng không phải là một ngày liền có thể làm xong. Theo ta thấy, mỗi người các vị đều có tuyệt học khác nhau, đều đối với nhân loại làm ra công hiến vô cùng vĩ đại. Chính vì thế, ta có ý nghĩ như thế này, hy vọng là các vị có thể đồng thời tiếp thu.”

Vốn còn tưởng rằng Trần Viễn gặp phải vấn đề gì đó nan giải sau khi liên tục tiếp thu ba lần truyền thừa. Lúc này, mấy vị đại lão nghe anh nói như thế, tất cả đều không khỏi nghi hoặc, xoay qua nhìn nhau.

“Tiểu tử, ngươi có đề nghị gì, cứ nói ra đi, không cần phải úp úp mở mở, dài dòng đến như vậy.”

Qua một lúc, có vị đại lão cảm thấy sốt ruột, bất mãn lên tiếng. Mà nghe lời này của đối phương, khóe môi của Trần Viễn đột nhiên vểnh lên, lộ ra nụ cười vô cùng xảo quyết.

“Các vị, đề nghị của ta kỳ thật cũng rất đơn giản. Ta muốn, các vị theo ta đến một chỗ này!”

Dứt lời, trên tay của Trần Viễn đột nhiên xuất hiện một tòa Tiên Cung. Đồng thời, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng, đem toàn bộ Truyền Thừa Điện bao phủ ở bên trong.

“Thằng nhóc, ngươi đây là muốn làm gì?”

“Ngươi không được phép lộn xộn, chúng ta đều tiên nhân. Cho dù chỉ lưu lại một sợi tàn hồn, cũng không phải một mình tên tiểu tử ngươi đối phó được?!”

“A, không… đừng đừng… đại tỷ, xin ngài hãy buông tha ta, ta thật sự không dám!”

“A a a…”

Một đám chùm sáng, vừa mới phát ra vài câu bất mãn, lập tức liền bị Tiên Cung thu hết vào bên trong, cất giữ ở trong linh hồn của Trần Viễn.