Trong lúc Trần Viễn nhẹ nhàng liền đem toàn bộ truyền thừa ở Truyền Thừa Điện thu vào Tiên Cung. Lúc này, ở một chỗ tinh không, bên ngoài địa cầu cách hơn vài trăm tỷ dặm, một đội phi thuyền đang không ngừng phi tốc lao đến.
Tốc độ của chiếc phi thuyền này cực kỳ khủng bố, cứ hơn nửa giây nó lại tăng tốc một lần. Mà mỗi một lần như vậy, phi thuyền đều trực tiếp xuyên thẳng qua không gian, lướt về phía trước hơn trăm vạn dặm. Bằng vào tốc độ này, nếu để cho các nhà khoa học nào ở trên địa cầu thấy được, sợ rằng bọn họ đều sẽ trừng rớt tròng mắt ra ngoài.
Nhưng mà, lúc này đang đứng ở phía trên hành lang, nhìn từng viên tinh cầu bị tàu phi hành lướt qua, Red, đại tướng quân đội của Vương Quốc Autuman, thuộc về hành tinh Namec, trực thuộc hệ tinh hà Bode lại có vẻ không được hài lòng cho lắm, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía một gã thuộc cấp đang đứng ở ngay gần đó.
“Orange, còn bao lâu nữa thì đến được hành tinh số mười bốn?”
Orange là một trong số phụ tá đắc lực của Red. Nhưng lúc này bị ánh mắt của hắn nhìn đến, gã này có chút sợ hãi, vội vàng cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói ra.
“Thưa tướng quân, khoảng chừng hơn mười ngày nữa, chúng ta có thể đi đến được hành tinh số mười bốn!”
“Mười ngày, thật sự chỉ là mười ngày thôi sao? Lần trước, ta nhớ được ngươi cũng nói một câu tương tự như vậy. Nhưng hiện tại thì sao, ta đã bôn ba ở trong vũ trụ này suốt mười năm rồi. Ngươi có biết, mười năm này ta làm sao qua được hay không?”
Vừa nói, cánh tay được làm bằng các tấm kim loại của Red đột nhiên vươn ra, trực tiếp đem gã thuộc cấp của mình nhấc bổng lên. Đồng thời, trong ánh mắt của hắn còn phát ra một trận lửa giận.
“Nói với bọn họ, để cho phi thuyền tiếp tục tăng tốc. Ta muốn trong vòng ba ngày, không một ngày. Ta muốn ngày mai, phi thuyền có thể đến được hành tinh số mười bốn!”
Dứt lời, Red liền trực tiếp đem gã thuộc cấp của mình ném mạnh xuống sàn phi thuyền, tạo thành từng trận âm thanh vô cùng chói tái.
Mặc dù bản thân bị té ngã có chút chật vật, nhưng gã thuộc cấp lúc này lại chẳng dám lộ ra một tia bất mãn nào. Ngược lại, trên khuôn mặt của Orange còn mang theo mấy phần sợ hãi, vội vã nói ra.
“Vâng, thưa tướng quân!”
Sau đó, hắn liền nhanh chóng rời đi. Mà nhìn theo bóng lưng của đối phương, lúc này Red mới chậm rãi đem mũ giáp ở trên người của mình tháo xuống. Từ trong khoang điều khiển, một gã đàn ông thấp lùn, màu da bên ngoài là một mảng màu xanh lúc, hai bên lỗ ta còn có chút nhọn, trên khuôn mặt hiện lên mấy phần âm trầm, thấp giọng nói ra.
“Hừ, đám người kia thật sự là quá đáng giận. Bọn họ vậy mà để ta đi đến cái nơi xó xỉnh này, còn muốn ta đem truyền thừa của vị đại nhân kia mang về. Bọn họ cho rằng bản tướng quân là ai? Là người mà bọn họ có thể tùy tiện liền khi dễ được hay sao?”
Mặc dù thân hình của kẻ này rất thấp, cũng không có bao nhiêu thực lực. Nhưng bản thân hắn là một quý tộc, có được địa vị cực kỳ đặc thù. Bất quá, vào mấy chục năm trước, cha hắn bị tước hết quyền lực. Hắn thì bị lưu đày, được đưa đến địa cầu để tìm hiểu tung tích về truyền thừa của tổ tiên thật lạc hơn chục vạn năm về trước.
Đối với một kẻ có xuất thân quý tộc hắn, việc phải dẫn quân chạy đến một chỗ vắng vẻ giống như địa cầu, thật sự chính là một tội ác không thể nào tha thứ. Bất quá, hắn thân là người của hoàng gia, cũng không đám trái lệnh của bệ hạ. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về tiếp nhận lại quyền lực từ cha mình.
Đây chính là điều kiện mà hoàng gia đã đưa ra, để hắn đi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Tất nhiên, hắn cũng đã nhìn ra, đám người đó mục đích hơn phân nửa là muốn để hắn bị đi lưu đầy. Thế nhưng, hắn lại không dám phản kháng, càng không có cách nào từ chối mệnh lệnh của đế vương.
“Chết tiệt, các người hãy đợi đấy cho ta. Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta nhất định sẽ đem toàn bộ nợ nần đều đòi đến cả góc lẫn lãi!”
Hậm hực lẩm bẩm ở trong miệng, gã người lùn da xanh cũng không có tiếp tục lưu ở bên ngoài, mà nhìn ngó bốn phía xung quanh một chút, bước chân của hắn cấp tốc đi về phía một chỗ gian phòng, nơi này đang giam giữ lấy một đám phụ nữ nhân loại. Mặc dù bọn họ không hề có bất kỳ trói buộc nào, nhưng khi vừa nhìn thấy gã người lùn da xanh này đi vào, tức thì đều bị hù sợ, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra từng trận âm thanh cầu xin, nịnh nọt.
Mà nhìn thấy một màn này, trên khuôn mặt âm trầm của gã người lùn da xanh, lúc này không khỏi hiện lên một tia cười cợt, trong ánh mắt cũng mang theo mấy phần đắc ý.
“Ha ha ha, tất cả các người đều quỳ xuống, liếʍ chân cho ta. Ai liếʍ được sạch sẽ nhất, hôm nay bản tướng quân sẽ cho cơm ăn!”
Tất nhiên, những việc này Trần Viễn cũng hoàn toàn không biết gì cả, toàn bộ nhân loại đều không ai nghĩ đến đang có một đội quân hùng mạnh âm thầm tiếp cận về phía địa cầu. Bọn họ càng không thể nào phát hiện ra, tai nạn đang sắp bắt đầu.
“Trần Viễn, anh đã hoàn thành truyền thừa rồi sao?!”
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Sau khi đem hết toàn bộ chùm sáng ở trong Truyền Thừa Điện thu lấy, Trần Viễn cũng vô cùng thuận lợi rời đi. Đồng thời, đứng bên ngoài Truyền Thừa Điện lúc này, ngoại trừ Cơ Vô Ngọc còn có thêm cả Lương Minh Nguyệt.
Cho đến lúc này, Trần Viễn cũng không biết rõ là quan hệ của hai người này như thế nào. Anh chỉ cảm giác, bề ngoài của hai người bọn họ hơi có chút tương tự nhau. Thế nhưng, theo Trần Viễn được biết, chưởng môn của Thiên Cơ Môn là người nhà họ Cơ, trong khi đó Lương Minh Nguyệt lại mang họ Lương. Bọn họ, không thể có quan hệ gì rồi đi?
Thế nhưng, những suy nghĩ này chỉ là thoáng xuất hiện ở trong đầu của Trần Viễn một chút mà thôi. Dù sao, mấy thứ này cũng không có liên quan gì đến anh.
Lúc này, nghe Lương Minh Nguyệt hỏi đến, Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn qua đối phương một chút. Sau đó, anh nhìn về phía Cơ Vô Ngọc, nói ra.
“Tiền bối, truyền thừa ta đã nhận được. Hiện tại, ta có thể trở về hay không?”
Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà làm lơ không thèm đoái hoài gì đến mình, khuôn mặt của Lương Minh Nguyệt không khỏi tức giận, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn một trận.
Bất quá, trước đó Lương Minh Nguyệt cũng không có nắm chắc đánh thắng qua Trần Viễn. Hiện tại, nhìn thấy anh đã tiếp nhận được truyền thừa, Lương Minh Nguyệt càng không đủ tự tin đối chiến với anh. Thế nên, cho dù trong lòng có chút khó chịu, Lương Minh Nguyệt cũng chỉ có thể im lặng đứng ở một bên.
Mà lúc này, nghe Trần Viễn nói xong, Cơ Vô Ngọc không khỏi lộ ra vẻ mặt âm trầm, quan sát Trần Viễn hồi lâu. Cũng không rõ là vị chưởng môn này trong lòng đang nghĩ đến thứ gì. Chỉ là, nhìn thấy ông ta quan sát một lúc không có nói chuyện, tâm tình của Trần Viễn có loại ngứa ngáy khó chịu.
Cho dù là vậy, Trần Viễn thật sự cũng không có biện pháp nào khác. Đám lão già kia dù sao cũng chỉ lưu lại một sợi tàn hồn, Trần Viễn có thể mượn nhờ Tiên Cung để trấn áp. Nhưng thực lực của Cơ Vô Ngọc thật sự là sâu như biển rộng, Trần Viễn cũng không có cách nào do xét đến đáy.
Chính vì thế, lúc này bị đối phương quan sát một hồi, ngoài mặt Trần Viễn làm ra một bộ thong dong bình tĩnh, kỳ thật trong lòng của anh không khỏi có chút bất an. Cũng không biết là, Cơ Vô Ngọc có phát hiện ra chuyện gì hay không?
Nhưng mà, còn không có để cho Trần Viễn chờ đợi bao lâu, lúc này Cơ Vô Ngọc đột nhiên mở miệng lên tiếng.
“Được rồi, nếu như truyền thừa ngươi đã có thể lấy đi, vậy thì ngươi có thể tự mình rời khỏi nơi này. Bất quá, ta có một việc muốn để ngươi nhớ rõ, truyền thừa của bổn môn cũng không phải tùy tiện muốn lấy thì lấy. Cho dù ngươi là người mang theo Thần Ấn, thân phận có chút đặc thù. Thế nhưng, nhân quả một khi đã kết, ngươi cũng không có cách nào gỡ xuống. Ta chỉ hy vọng, sau này ngươi có thể vì một lần truyền thừa này, cứu vớt bổn môn một phen!”
Lúc nói ra những lời này, Trần Viễn không hiểu vì sao, lại luôn có loại cảm giác giống như đang nghe đối phương nói lời trăn trối. Bất quá, mặc dù cảm giác này hơi có chút quỷ dị, nhưng Trần Viễn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, liền vui vẻ gật đầu đáp lại.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần việc nằm ở trong năng lực, ta tuyệt đối sẽ không quên ơn nghĩa của chưởng môn.”
Những lời này đều là lời thật lòng của Trần Viễn, cũng không phải là một lời nói suông. Tất nhiên, Cơ Vô Ngọc cũng nhìn ra điều này, thế nên đối phương rất nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Tốt, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn!”
Nói xong lời này, ống tay áo của Cơ Vô Ngọc đột nhiên phất nhẹ một cái. Ngay sau đó, một đầu chim hạc vô duyên vô cớ từ trong không trung hiện ra ngoài. Chỉ nghe chim hạc khẽ kêu một tiếng, thân hình của nó mở rộng, biến lớn đến cả chục mét.
Thấy được con chim hạc này xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt của Trần Viễn không khỏi hứng thú, phát ra ánh sáng.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp phản ứng, thân hình của anh bỗng dưng bị nhấc lên trên không trung. Sau đó, anh chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cánh chim hạc lập tức vỗ mạnh, cuối cùng phi nhanh vào trong không trung, xuất hiện ở trên tầng mây, cấp tốc lao vυ't đi.
Tốc độ của con chim hạc lúc này vậy mà cực kỳ kinh khủng, chỉ thấy nó hơi lướt nhẹ một cái, khoảng cách đã vượt đi vài dặm. Không tới mấy cái chớp mắt, Trần Viễn đã thấy được mình lúc này vậy mà xuất hiện ở trên Thiên Cơ Đảo. Sau đó, Thiên Cơ Đảo càng lúc càng nhỏ. Đến cuối cùng, chỉ lưu lại ở trong tầm mắt của Trần Viễn một cái chấm nhỏ.