Tạ gia.
Sau khi hạ nhân trở về bẩm báo, Tạ phu nhân liền phái người đi tìm trong thành, bên ngoài không được kêu to, nhưng không khí trong công quán vẫn rất khẩn trương, Tạ Nhậm Nguyên vừa bước vào cửa liền cảm nhận được.
Hắn gọi một nha hoàn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn nhìn vào mắt hắn, thật cẩn thận nói: "Không thấy Nhị thiếu phu nhân đâu."
"Cái gì?"
Tạ Nhậm Nguyên không giận tự uy, nha hoàn "bùm" một tiếng quỳ xuống: "Nhị, Nhị thiếu phu nhân không thấy đâu, phu nhân không cho lộ ra..."
"Phái người đi tìm chưa?"
Nha hoàn dập đầu: "Nô tỳ không biết."
Tạ Nhậm Nguyên vung ống tay áo, bước nhanh đến thiên sảnh.
Đẩy cửa ra, một đám nữ quyến trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn, Tạ Nhậm Nguyên tiến lên chắp tay hành lễ với Tạ phu nhân.
"Đã phái người đến Thẩm gia tìm chưa ạ?"
"Rồi."
Tạ Nhậm Nguyên: "Mẹ phái người tìm ở nhữg nơi nào?"
"Cửa thành, Thành Đông, Thành Bắc."
"Còn lại để con trai đi lục soát là được."
Tạ phu nhân gật đầu, người của Tạ Nhậm Nguyên quả thật có khả năng hơn hạ nhân trong nhà.
Tạ Nhậm Nguyên chắp tay hành lễ một lần nữa, trầm mặt vừa đi vừa phân phó nhiệm vụ tìm kiếm cho Trường Thụy.
Một đám người tìm kiếm suốt một đêm, dù có cẩn thận thế nào cũng vẫn gây ra chút động tĩnh, ngày hôm sau không ít gia tộc liền biết được tin tức này, chỉ là cũng không dám tin tưởng.
Mạnh gia cũng nhận được tin tức, hôm đó Mạnh Nghĩa Khôn liền kết thúc kỳ nghỉ sớm, trở lại quân doanh nói cho Giang Thời Minh biết.
Giang Thời Minh đương nhiên biết Thẩm Ngân ở đâu, nhưng hắn vẫn giật mình: "Không thấy đâu?"
"Không phải chứ, rõ ràng đã bảo đưa cô ấy trở về..."
"Cái gì đưa trở về?" Mạnh Nghĩa Khôn hỏi.
Đối mặt với anh em từ lớn tới nhỏ cùng mặc một cái quần, Giang Thời Minh không giấu diếm nhiều liền nói ra sự thật.
"Tối hôm qua Tứ thúc bắt Thẩm Ngân về Giang gia."
"Tứ thúc cậu cũng coi trọng Thẩm Ngân!?"
Giang Thời lườm hắn một cái: "Nghĩ cái gì vậy."
Hắn không nói chi tiết, tay chống đến mép cửa sổ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hắn phải tìm Tứ thúc hỏi rõ ràng.
Chân dài mặc quân tây trực tiếp đi thẳng vào trong phòng Giang Đình Vân, vừa đến cửa đã bị nha hoàn ngăn lại.
"Tứ gia không cho vào."
Khuôn mặt vô lại kia nghiêm túc, tay đang duỗi ra của nha hoàn hơi run lên một chút.
Bộ dạng Tiểu Tam gia thật đáng sợ...
Giang Thời Minh muốn xông vào trong, nha hoàn gấp đến độ dậm chân, nhỏ giọng nói với hắn: "Chỗ Tứ gia, còn có phụ nữ."
"Ngài không thể đi vào được!"
Phụ nữ?
Tim Giang Thời Minh "lộp bộp" một tiếng, không phải là Thẩm Ngân chứ!?
Chân dài đạp bay cửa phòng, vừa xông vào trong vừa hô: "Có phải chú không đưa Thẩm Ngân về không??"
Giang Đình Vân lật cô gái trong ngực, để cho mặt cô hướng về phía mình, sau đó kéo lưng sườn xám lộ ra một mảng lớn lưng trắng nõn.
Còn mình thì bình thản tựa vào đầu giường, lẳng lặng chờ Giang Thời Minh đến.
Vén màn lên, Giang Thời Minh liền đối đầu với tầm mắt Giang Đình Vân.
"Vội vội vàng vàng là muốn làm cái gì?"
"Có phải chú không đưa Thẩm Ngân về không?"
"Đưa rồi." Hắn mặt không thay đổi nói.
Giang Thời Minh chuyển ánh mắt đến người phụ nữ trong lòng hắn.
"Làm sao, người phụ nữ của Tứ thúc, cháu cũng muốn chơi sao?" Giọng nói Giang Đình Vân mang theo nhàn nhạt không vui.
Giang Thời Minh trầm tĩnh nói: "Cháu muốn xác nhận."
Giang Đình Vân nhíu mày, cầm bả vai trắng muốt của cô gái đẩy nhẹ ra ngoài, nửa người trên lập tức lộ ra.
Giữa bầu vυ' tròn trịa, đầṳ ѵú to cỡ đậu xanh đập vào mắt Giang Thời Minh.
Giang Thời Minh xấu hổ dời mắt.
Ngoại trừ Thẩm Ngân, nhìn những người phụ nữ khác khiến hắn có cảm giác phản bội khó hiểu.
"Cô ấy không mặc quần áo, cháu còn muốn xem sao?"
"Không cần." Giang Thời Minh cứng rắn nói.
Tứ thúc hàn phóng không che dấu như vậy, hẳn là không phải cô ấy.
"Một lát nữa cháu lại đi hỏi thăm, nói không chừng cô ấy tự mình tìm được chỗ ngủ, hiện tại còn chưa tỉnh, cho nên mới chưa tìm được."
"Chú để cô ấy ở đâu?" Giang Thời Minh nhíu mày.
Không phải thật sự là tùy tiện tìm một chỗ để lại chứ.
Đầu hắn tự bổ sung hình ảnh cô gái đáng thương hề hề ở vùng hoang dã thút tha thút thịt đi về nhà.
"Tạ gia, ở ngay trong phòng cô ấy."
"Không lừa cháu chứ?" Giang Thời Minh hồ nghi nói.
Giang Đình Vân cảm thấy vui mừng, cháu trai ngốc nhà mình lại hoài nghi mình.
"Lừa cháu làm gì?"
Người trong ngực bỗng nhúc nhích, Giang Đình Vân mở miệng đuổi người, "Được rồi, đi ra ngoài đi, "Tứ thẩm" của con sắp tỉnh."
(Quá buồn ngủ, tạm thời viết như vậy, ngày mai viết thêm một chút coi như bổ sung (′╥w╥"))