Chương 6
"Thuận Thuận, nghe nói bạn biết nấu ăn, còn nấu rất ngon!" Mạc Điệp Ảnh nháy mắt, chờ mong hỏi.
Lương Thuận Thuận gật đầu, mỉm cười e lệ.
"Thuận Thuận thật lợi hại!" Mạc Điệp Ảnh cười thực ngây thơ.
"Kỳ thật cũng bình thường." Lương Thuận Thuận cầm di động, điểm vài cái trên màn hình.
"Nhắn tin với bạn trai sao?" Mạc Điệp Ảnh làm mặt quỷ tò mò hỏi.
"Nào có......"
"Tiểu Điệp, cẩn thận!" Một tiếng hô đầy sợ hãi truyền đến, Mạc Điệp Ảnh chưa kịp phản ứng đã bị té ngã xuống mặt đất, âm thanh một đồ vật lớn rơi xuống truyền vào tai cô.
Nàng bỗng nhiên có chút kinh hoảng, ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt ôn nhu - Tử Thanh ca của nàng.
Nhíu nhíu mi, Mạc Điệp Ảnh cảm thấy có điểm không thích hợp, nàng vội vàng vòng tay ra sau lưng của Lạc Tử Thanh, muốn nâng y lên, lại chạm phải cái gì đó, trên tất cả đầu ngón tay đều là máu.
Máu!
Toàn thân nàng cứng đờ, ngăn không được rơi lệ, nhưng nhìn thấy các nam chính đang đi về phía này, lập tức lớn tiếng nói: "Ngôn Minh Vũ, anh giúp em nâng Tử Thanh ca dậy!" Trong thanh âm mang theo khóc nức nở, bộ dáng thực bất lực.
Nếu Mạc Điệp Ảnh như vậy, phỏng chừng Lạc Tử Thanh xảy ra chuyện!
Giang Dực, Ngôn Minh Vũ, Hoàng Phủ Đoan bước nhanh đến, liền nhìn thấy Lạc Tử Thanh cả người đầy máu tựa ở trên người Mạc Điệp Ảnh, mà chung quanh hai người bọn họ, là mảnh pha lê bén nhọn đầy đất.
Ngôn Minh Vũ nôn nóng tiến lên, đem Lạc Tử Thanh nâng dậy, bảo vệ phía sau lưng y, bế Lạc Tử Thanh đã hôn mê đi về phía toà nhà phụ cận.
Hoàng Phủ Đoan nhìn Lương Thuận Thuận đứng một bên không có chuyện gì, thở dài nhẹ nhõm, cũng đi xem Lạc Tử Thanh.
Giang Dực phất phất tay: "Lương Thuận Thuận, ngươi đi học trước đi."
Lương Thuận Thuận cắn cắn môi dưới, lo lắng nhìn theo phương hướng Lạc Tử Thanh: "Ta cũng đi xem Tử Thanh ca, được không?"
"Tuỳ ngươi." Giang Dực nói, xoay người rời đi, nhưng vẫn thả chậm bước chân chờ Lương Thuận Thuận.
Ngôn Minh Vũ một chân đá văng một gian phòng học trống, đem Lạc Tử Thanh thả lên trên bàn, trực tiếp dùng sức xé mở quần áo.
"A!" Mạc Điệp Ảnh kêu lên sợ hãi.
Vừa bước vào phòng học, Hoàng Phủ Đoan liền nhíu mày.
Hôm nay Lạc Tử Thanh mặc y phục màu sắc khá tối, huyết sắc bị che dấu, xé mở quần áo mới phát hiện, phía sau lưng y là tảng lớn vết máu, thậm chí có mấy khối pha lê lớn khảm vào thịt. Nhìn rất ghê người.
Mạc Điệp Ảnh cơ hồ không đứng thẳng nổi, dùng tay che miệng, nước mắt không tiếng động lẳng lặng chảy xuống.
"Sao Tử Thanh bị thương nghiêm trọng như vậy?" Giang Dực mới bước vài liền kinh hô.
"Tử Thanh ca thế nào?" Lương Thuận Thuận theo Giang Dực tiến vào.
"Vết thương khá nặng." Ngôn Minh Vũ nhíu mày, lấy ra di động gọi điện thoại cho thuộc hạ: "Phái phi cơ trực thăng tới đón....... Nhanh! Mang theo những thiết bị chữa bệnh đơn giản, đem phòng bệnh của bệnh viện tốt nhất chuẩn bị! Mau! Tốc độ!" Đối với điện thoiaj rống xong, Ngôn Minh Vũ buông di động, quan tâm hỏi hai nữ sinh: "Lương Thuận Thuận, Mạc Điệp Ảnh. Các ngươi không có việc gì đi?"
"Không có việc gì." Lương Thuận Thuận lắc đầu.
Mà Mạc Điệp Ảnh phảng phất cái gì cũng không nghe thấy, chỉ là ngơ ngẩn nhìn Lạc Tử Thanh hôn mê trước mắt.
Ngôn Minh Vũ thở dài một hơi, đem áo khoác của chính mình xé mở giúp Lạc Tử Thanh cầm máu.