Nam Phụ Muốn Bỏ Trốn [ĐM/Xuyên Sách/Np] - Chương 5
Ở cùng Lương Thuận Thuận nhận thức một vòng, Lương Thuận Thuận thuận lợi tiến vào biệt thự của bọn họ và trở thành bảo mẫu.
Kỳ thật đây là cốt truyện ngôn tình nhỏ, gia đình nữ chính nghèo khó, nhưng thành tích nữ chính lại rất ưu dị, hơn nữa lại rất thiện lương hiểu chuyện, vì không muốn tăng thêm gánh nặng trong nhà, các kỳ nghỉ đều nỗ lực kiếm tiền, kết quả, bị hai nam chính ái dạo mê chơi là Ngôn Minh Vũ cùng Giang Dực phát hiện.
Vì thế cốt truyện thực cẩu huyết: "Trong lòng nam chủ lo lắng nữ chủ, tìm cho nữ chủ công việc tốt hơn, nhưng thập phần lo lắng nữ chủ không chịu nhận công việc này, nên cứ ở trước mặt nữ chủ bày ra bộ dáng "ngươi có chịu làm việc này hay không", nữ chủ vì gia cảnh đành phải chấp nhận công việc này".
"Thuận Thuận, biết nấu cơm sao?" Thấy Lương Thuận Thuận có điểm mờ mịt không biết làm gì trước, Lạc Tử Thanh ôn nhu mở miệng dò hỏi.
Y đương nhiêm biết nữ chủ sẽ nấu cơm, hơn nữa nấu cũng không tệ lắm, nguyên nhân đầu tiên mà Lương Thuận Thuận có thể bắt lấy tâm của nam chính nam phụ là nấu ăn rất ngon.
Nữ chủ muốn bắt trụ tâm của ba người khác y không ngại, Lạc Tử Thanh vốn là người lãnh tâm lãnh tình, Hoàng Phủ Đoan, Ngôn Minh Vũ, Giang Dực thế nào, y mặc kệ, cũng không muốn quản, nga, đúng rồi, ba vị nam chủ là thiệt tình chiếu cố y, y cũng giúp giúp lại bọn hắn đi...
Cuối cùng ba vị nam chủ kiên trì muốn đem quan hệ cùng nữ chủ công bố thì bị gia tộc cản trở, vì chống lại gia tộc, bọn họ vài lần đi qua quỷ môn quan, cơ hồ đem toàn bộ "Ưng" bồi thường, hơn nữa dùng nhiều tiền làm giao dịch với La Sát bang mới chiến thắng gia tộc.
Như vậy, nữ chính quang minh chính đại làm thê tử bọn họ.
"Biết." Lương Thuận Thuận có chút thẹn thùng gật đầu, nhưng giữa mày lại nồng đậm tự tin, nếu là các nam chính ở đây nhất định sẽ tim đập gia tốc, lỗ tai phiếm đỏ, nhưng Lạc Tử Thanh chỉ cười cười: "Thuận Thuận trước làm cho chúng ta một bữa tối phong phú đi, mỗi ngày lêu cơm hộp không tốt lắm đâu."
Vì thế, bữa tối khi ba vị nam chủ về liền thấy rõ ràng không phải một bàn thức ăn đóng hộp.
"Tử Thanh, người là?" Giang Dực kinh ngạc cùng nghi hoặc dò hỏi Lạc Tử Thanh.
Lạc Tử Thanh đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Là Thuận Thuận làm."
"Thuận Thuận? Là Lương Thuận Thuận?" Ngôn Minh Vũ tiếp lời.
Thấy Lạc Tử Thanh lên tiếng, các nam chính lần lượt lâm vào trầm tư.
"Cuối cùng là một món canh!" Lương Thuận Thuận bưng nồi từ phòng bếp ra, ngữ khí hoạt bát, tươi cười như ánh mặt trời, lập tức hấp dẫn ba vị nam chủ.
Nhìn thấy ba người, Lương Thuận Thuận tươi cười phai nhạt xuống, nàng an tĩnh đem canh để trên bàn, có chút xấu hổ mở miệng: "Ách, các ngươi đã trở lại." Quay đầu hướng Lạc Tử Thanh: "Tử Thanh ca, ta làm xong rồi."
Trong khoảng thời gian Lương Thuận Thuận nấu cơm, Lạc Tử Thanh cùng nàng quen thuộc không ít, xưng hô cũng thân cận hơn nhiều, biến thành "Tử Thanh ca".
Thấy trong mắt ba vị nam chủ nồng đậm không tha, Lạc Tử Thanh đã vô lực trước giá trị tăng tốc hảo cảm của nam nữ chủ, không làm bất luận đánh giá gì. "Thuận Thuận, nếu chính ngươi làm đồ ăn, đương nhiên cũng chính mình nếm thử, tìm ra khuyết điểm, tiếp theo mới có thể tiến bộ."
Lạc Tử Thanh lại bày một bộ chén đũa cho Lương Thuận Thuận, sau đó đi qua giúp nàng cởi bỏ dây tập dề sau lưng, tiếp đón Hoàng Phủ Đoan, Ngôn Minh Vũ, Giang Dực: "Đoan, Vũ, Dực, nhanh ăn cơm đi, lạnh sẽ không ngon."
Năm người rốt cuộc ngồi xuống, ăn cơm.
Lạc Tử Thanh nếm nếm đồ ăn Lương Thuận Thuận làm, còn tính không tồi, tuy rằng so với y còn kém một chút.
Đúng, Lạc Tử Thanh biết nấu ăn, hơn nữa còn phi thường ngon.
Từ nhỏ liền ở trong đại gia tộc ăn thịt người không nhả xương lớn lên, y luôn một mình, thực cô độc. Vì thế, y mua thực đơn học nấu ăn, để đồ ăn nóng hôi hổi lên bàn để chính mình ôm sưởi ấm.
Khi đó, y mười ba tuổi, tâm lý vẫn là hài tử.
Lúc đó, ngay cả sinh hoạt an tĩnh như thế này y đều không có.
Mười bốn tuổi, y tận mắt nhìn thấy một người chết ở ngay trước mặt mình.
Y liền dùng tay che miệng mình lại, một cử động nhỏ cũng không dám, từ khe hở ngăn tủ nhìn thấy một nữ hài thiện lương bị ngược đãi mà chết, khi chết biểu tình vặn vẹo... Thực khó nhìn.
Đến sau này, y nhìn thấy rất nhiều người chết đi, các loại cách chết tàn nhẫn mà lại ghê tởm.
Rốt cuộc có một ngày, y nhìn một người tứ chi vặn vẹo không giống hình người ở trước mặt, không có biểu tình hoảng sợ, mà là từ trong ngăn tủ uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra, trên mặt là tươi cười ôn nhu làm người trầm mê, y vươn tay, nhẹ nhàng điểm điểm miệng vết thương của nữ thi, một giọt máu đỏ tươi liền treo ở đầu ngón tay y.
Y mỉm cười, dùng đầu nhón tay đυ.ng vào trán của nữ thi, đem giọt máu lưu tại giữa trán, sau đó dùng bàn tay che lại ánh mắt tràn đầy không cam lòng của nữ thi, bàn tay trượt xuống, đem biểu tình vặn vẹo của nàng hoá thành một mảnh bình tĩnh.
Cuối cùng, y nhẹ nhàng cúi người, hôn lên trán nữ thi.
Như vậy, giống như là thiên sứ cứu rỗi.
"Thân ái, biểu tình này sẽ càng xinh đẹp a....."
Lạc Tử Thanh dùng đầu lưỡi liếʍ đi vết máu bên môi, lời nói ôn nhu giống như kể ra lời âu yếm.
Lạc gia vì bồi dưỡng công cụ cho bọn họ, đem rất nhiều hài tử nhốt trong ngăn tủ, sau đó mỗi ngày ở giữa phòng đều dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn gϊếŧ chết một người, mỗi người trong ngăn tủ đều an tĩnh theo dõi, mỗi biểu tình của hài tử đều bị theo dõi rõ ràng, đủ tư cách liền đem bồi dưỡng thành công cụ, lâu dài không thích hợp liền làm vật thí nghiệm tiếp theo. Mà Lạc Tử Thanh, hiển nhiên thực ưu tú.
Thật lâu sau, Lạc Tử Thanh làm rất nhiều nhiệm vụ, gϊếŧ rất nhiều người. Y không học võ công, bỏi vì có khi theo bản năng sẽ phản xạ có điều kiện mà bại lộ chính mình, nên y lợi dụng bề ngoài của chính mình, ở thời điểm những người đó không biết đem các nàng gϊếŧ chết.
Y, không phải thiên sứ, y là ác ma có đôi cánh hoa mỹ trong vực sâu. (Thích câu này nhất nè =))))