An Nhiên, Em Biết Sai Rồi

Chương 20: H+

Vừa bước ra cửa, Uyên Linh đã bị An Nhiên bế lên một cách nhẹ nhàng.

Có chút hoản hốt: "Chị làm gì vậy? Thả em xuống đi", vừa nói vừa giẫy giụa để thoát ra.

An Nhiên giữ chặt lại: "Im đi té xuống bây giờ".

Cũng sợ té, Uyên Linh ngoan ngoãn nằm im.

An Nhiên bế Uyên Linh đặt xuống giường, hai tay chống trên giường ghé sát người Uyên Linh hít một hơi rồi nói: "Em xem người em toàn mùi bia".

An Nhiên hôn lên môi cô, cả hai chìm đắm trong nụ hôn ấy.

Hôn đến khi không còn thở nổi, dứt nụ hôn An Nhiên ghé vào tai Uyên Linh thì thầm: "Chị làm nha".

Uyên Linh đỏ cả mặt, cô lắc đầu: "Chị...không...", chưa nói hết câu An Nhiên đã liếʍ vào tai cô...cô ngại ngùng nghiêng đầu né tránh nhưng bị An Nhiên chặn lại.

An Nhiên từ từ lướt xuống cổ mυ'ŧ một cái làm hiện lên dấu đỏ trên chiếc cổ trắng nỏn của Uyên Linh, mυ'ŧ xong rồi lại liếʍ lên nơi đó, làm người Uyên Linh đỏ cả lên.

An Nhiên từ từ luồn tay vào trong áo, đi đến sau lưng ấn nhẹ mở khoá áo ngực của Uyên Linh ra, cảm thấy có gì đó sai sai Uyên Linh vội lấy tay che lại.

An Nhiên thấy vậy thì lấy tay Uyên Linh ra khoá chặt lại trên đỉnh đầu, một tay giữ tay Uyên Linh một tay thò vào bên trong áo nắn nắn bóp bóp.

Không lớn cũng không nhỏ rất vừa tay của An Nhiên, mềm mại rất thích.

An Nhiên xoa xoa rồi lại chơi đùa với nụ hoa của cô.

Uyên Linh nhịn không nỗi nữa khẽ rên một tiếng: "Ưʍ...chị dừng lại đi".

An Nhiên không trả lời, thả tay Uyên Linh...dùng hai tay cởϊ áσ Uyên Linh ra. Thấy vậy, An Nhiên giữ chặt tay An Nhiên lại...An Nhiên chồm lên hôn lên môi Uyên Linh một cách nhẹ nhàng làm Uyên Linh mềm nhũn ra buôn lỏng cánh tay, nhân cơ hội An Nhiên cởi nhẹ áo ra, tiện tay gỡ lun chiếc áo ngực vướng víu.

Hoàn hồn lại thì nửa thân trên của cô đã hiện ra trước mắt rồi.

An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Uyên Linh lúc này thì khoé môi cong lên, cuối người xuống hôn lên bầu ngực trắng trẻo của Uyên Linh, tay thì xoa bóp bên còn lại, cô hôn rồi cắn làm Uyên Linh chịu không nổi: "Ưʍ...chị...ưʍ..em đau", vừa nói vừa lấy tay đẩy An Nhiên ra, nhưng cô đẩy sao lại sức lực của An Nhiên.

An Nhiên không đáp lại hôn lên khắp người Uyên Linh, lâu lâu lại mυ'ŧ lên để lại dấu đỏ khắp nơi.

An Nhiên di chuyển lên phía trên hôn lên môi cô, tay thì di chuyển xuống vùng phía dưới.

Uyên Linh giật bắn cả mình thoát khỏi nụ hồn nhìn An Nhiên lắc đầu: "Chị ơi, đừng".

An Nhiên xoa đầu: "Không sao đâu", nói rồi lại tiếp tục hôn Uyên Linh còn tay thì cứ mò xuống phần dưới, cô rời khỏi môi Uyên Linh rồi hôn lên trán cô thì thầm nói: "Ngoan nha".

Uyên Linh vì sự nhẹ nhàng này mà cảm thấy rung động.

An Nhiên nhẹ nhàng cởϊ qυầи Uyên Linh ra, mở nhẹ hai chân của Uyên Linh nhìn thấy đáy quần đã ướt đẫm rồi.

An Nhiên nhìn lên Uyên Linh trêu chọc: "Em bảo đừng nhưng cơ thể em thì ngược lại hoàn toàn thế này, ướt hết cả lên rồi nè".

Uyên Linh nghe mấy câu từ đó thì ngại ngùng chỉ muốn cắm đầu xuống đất: "Chị đừng nhìn nữa".

Uyên Linh khép chân lại nhưng bị An Nhiên chặn lại, An Nhiên vuốt vẻ vùng nhạy cảm này khiến Uyên Linh không tự chủ được rên lên: "Ừm...aa..", cả thân thể uống éo.

An Nhiên thấy vậy thì mỉm cười, cô chui hẳn đầu vào bên trong dùng lưỡi liếʍ lên.

Uyên Linh có chút giật mình: "Aaa...chị...ưʍ...đừng liếʍ nữa...ưm".

An Nhiên nghe thấy tiếng rên này thì du͙© vọиɠ càng tăng cao chỉ muốn ăn sạch Uyên Linh mà thôi.

An Nhiên dùng lưỡi trêu đùa hạt đậu ở giữa, làm cho Uyên Linh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tột cùng: "Ưʍ...aaa..chị ơi chỗ đó...ưm".

An Nhiên chịu không nổi nữa, cởi phăng luôn chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người Uyên Linh.

Vừa cởi ra, Uyên Linh đã liếʍ vào bên trong...cô dùng lưỡi trực tiếp cho vào bên trong.

Uyên Linh: "Aaa...ưʍ...chỗ đó...ưʍ...bẩn lắm..ưm", vừa nói vừa lấy tay che lại.

An Nhiên thấy vậy thì ngẩn lên liếʍ các ngón tay của Uyên Linh rồi lại liếʍ cô bé nhỏ của Uyên Linh.

Uyên Linh biết mình không thể làm gì được nữa rồi chỉ biết nằm đó mặc An Nhiên muốn làm gì thì làm.

An Nhiên dùng lưỡi đưa ra đưa vào bên trong Uyên Linh.

Uyên Linh: "Aaaa...chị...nóng quá".

Hơi thở nặng nề hơn, tiếp tục lên tiếng: "Chị...ưʍ...nhẹ lại...ưʍ...em chịu không nổi mất".

An Nhiên vờ như không nghe thấy, ra vào mạnh hơn nữa.

Uyên Linh cảm thấy lời nói lúc này lời cầu xin không có hiệu lực xíu nào: "Ưʍ...hàaa...".

An Nhiên sau một hồi ra vào chán chê thì dừng lại kéo ra một đường óng ả.

An Nhiên chồm người lên hôn Uyên Linh, vừa cảm nhận được hương vị của chính mình vừa cảm nhận được vị ngọt của nụ hôn của An Nhiên cho mình.

Cả hai hôn nhau rất sâu, tay An Nhiên không an phận mà lại đưa xuống vùng chân tâm của Uyên Linh mà chơi đùa.

Hôn một lúc lâu, cả hai mới chịu buôn nhau ra...Uyên Linh ngại ngùng lên tiếng: "Chị... được rồi em chịu hết nổi rồi".

An Nhiên mỉm cười rồi lấy tay ra, ngón tay thon dài dính toàn dịch mật của Uyên Linh khiến mặt cô đỏ càng thêm đỏ.

An Nhiên khẽ đưa tay lên miệng liếʍ mυ'ŧ ngón tay của mình.

Uyên Linh thấy vậy, ngượng vô cùng: "Chị...chị sao lại liếʍ nó chứ".

An Nhiên nằm xuống ghé sát vào tai Uyên Linh nói: "Tại em ngon".

Uyên Linh ngại ngùng chôn vùi mặt vào lòng An Nhiên, An Nhiên với tay lấy chăn đắp cho cả hai rồi ôm Uyên Linh ngủ...

Uyên Linh ôm An Nhiên ngủ thì lại có suy nghĩ, thân thể của mình bị chị ấy nhìn thấy hết rồi không phải mình quá lỗ sao.

Uyên Linh vương tay cởi nút áo sơ mi của An Nhiên ra, cảm thấy lạ lạ An Nhiên giữ tay Uyên Linh lại hỏi: "Làm gì vậy?".

Uyên Linh bĩu môi: "Không phải chị quá lời sao, đâu thể để mình em chịu thiệt được".

An Nhiên lắc đầu cười bất lực nhưng cũng để Uyên Linh cởi nút áo ra.

Uyên Linh vừa cởi tới nút thứ hai thì đã nhìn thấy phần xương quai xanh sắc sảo của An Nhiên...khiến cô nhịn không được nuốt nước bọt rồi hôn lên phần xương quai xanh ấy, hết hôn rồi liếʍ rồi lại mυ'ŧ để lại cả dấu đỏ.

Định cởi tới nút tiếp theo thì bị An Nhiên cản lại: "Được rồi đó, không phải em mệt sao?", vừa nói vừa lấy tay gài lại nút áo.

Uyên Linh ngỡ ngàng, cứ tưởng là có được An Nhiên rồi ...cô giận dỗi quay mặt vào trong.

An Nhiên thấy vậy cười nói: "Quay qua đây không thôi là làm nữa đấy".

Uyên Linh rùng mình quay lại, tức giận nói: "Chị quá đáng".

An Nhiên xoa đầu: "Quá đáng với em thôi, ngủ đi nhé".