“Ba vị tướng quân, ta có thể đi được chưa? Ta không tổn hại đến người của Quý gia các vị!” Đại trưởng lão bị trói chặt, nôn nóng nói.
Quý Quốc Chương nhìn lướt qua vẻ mặt già nua đáng khinh của đại trưởng lão, ông ta nịnh nọt cười như một đóa cúc khô.
“Chuyện mà ngươi làm, chết một trăm lần mới đủ!”
Quý Quốc Chương lạnh lùng, dưới vẻ mặt kinh ngạc của đại trưởng lão, chiến thương đâm một cái là giải quyết được ông ta.
“Ô ô ô……”
Những đệ tử Tề Bắc Tông bị một nhát đâm của chiến thương dọa đến vỡ gan, kêu la oai oái.
Hôm nay là ngày mấy, vì sao Tề Bắc Tông lại đυ.ng phải chủ tướng của quân Bắc Kỵ Quý Quốc Chương, còn có phó tướng Quý Phong, tướng quân xử án sai Chiến Cửu Âm.
Mẹ nó, đều là do Tề gia bọn họ gϊếŧ người của Chiến Cửu Âm, đắc tội với người của Quý gia.
Hối hận dâng lên tràn ngập ở trong lòng mỗi người bọn họ.
Bọn họ chạy sớm một chút thì sẽ không sao rồi!
Tuy rằng bình thường bọn họ làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm, nhưng bọn họ lại không đắc tội ba vị tướng quân này.
“Quý tướng quân, Chiến tướng quân!”
“Cầu xin ngài hãy tha cho chúng tôi đi!”
Thật ra bọn họ cũng muốn bỏ chạy giống như đám đệ tử ngoại môn kia, nhưng chứng cứ của bọn họ lại nằm trong tay Tề Quang Dự, cho nên chỉ có thể đứng cùng một trận tuyến với ông ta.
Cũng may Quý Quốc Chương hẳn là không biết những chứng cứ đó.
Muốn chùy đến chùy, ngay sau đó, cả đám bọn họ liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Quý Quốc Chương lấy ra một quyển sổ sách, ông lạnh giọng nói: “Tề Bắc Tông, mỗi người trong đám đệ tử nội môn các ngươi đều có tiền án, không cần giữ lại!”
“Không không không, đó là chứng cứ giả!”
Quý Quốc Chương mở sổ sách ra, ném xuống đất, chỉ thấy chữ ký và dấu tay điểm chỉ của họ đều ở trong đó.
Bây giờ Tề Quang Dự đã chết, bọn họ không nghĩ tới những chứng cứ này lại bị lấy ra.
Nhất định là việc làm của đại trưởng lão!
“Chúng tôi là bị Tề Quang Dự ép phải làm, còn có đại trưởng lão nữa!”
“Tha cho chúng tôi đi!”
Nước mắt và nước mũi của đám đệ tử Tề Bắc Tông giàn giụa, một đám tranh nhau biện giải cho mình.
Chiến Cửu Âm mặt không biểu cảm, ngoéo tay một cái với đám dã thú, lũ dã thú hung tàn liền dẫm đạp lên đám đệ tử nội môn.
“Rống rống rống!”
Sau khi dẫm chết đám đệ tử nội môn, đám dã thú gấp đến mức không chờ nổi phát ra tiếng gầm rú, chờ đợi Chiến Cửu Âm khen ngợi.
“Trở lại nơi thuộc về các ngươi đi!” Chiến Cửu Âm sờ đầu to của một con linh thú trong đó, nhẹ giọng nói.
“Ngao ngao ngao!”
“A ô!”
“Chi chi chi!”
Lũ dã thú rầm rì không muốn rời đi, quay đầu to, phe phẩy cái đuôi về phía Chiến Cửu Âm.
Hỏa Hỏa xoa eo hô to một câu: “Cút hết đi cho lão tử!”
Trong khoảnh khắc, đám thú đầu to liền quay đầu rời đi, chỉ thấy đằng sau chúng nó bụi đất mù mịt, một đống bụi mù sống động xông thẳng lêи đỉиɦ núi.
A a, thần thú đại nhân nổi trận lôi đình!
Hỏa Hỏa mài móng vuốt, hừ! Đám thú tiểu tam kia, còn muốn ở lại tranh sủng!
Chiến Cửu Âm sờ đầu nhỏ của Hỏa Hỏa, tiểu gia hỏa bắt đầu híp mắt.
Chiến Cửu Âm thuận thế thu hồi Hỏa Hỏa và Thiên Thiên vào trong không gian.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Quý Quốc Chương và Quý Phong, nàng dùng lửa đốt Tề Bắc Tông.
Sắc trời đã dần dần trở nên tối sầm, làm nổi bật ánh lửa, cả tòa Bắc Sơn đều rực sắc vàng đỏ.
Sau khi ánh lửa tắt, Chiến Cửu Âm nhìn sắc mặt của Quý Quốc Chương không tốt lắm.
Đây là do nội tâm của ông có gánh nặng trầm trọng!
Cả nhà ông ngoại đều vì bảo vệ quốc gia, mà mất đi gia đình nhỏ của mình.
Chiến Cửu Âm hiểu rõ: Ông ngoại không muốn nàng tòng quân, chính là không muốn nàng mất đi cuộc sống an bình vốn có.
Chiến Cửu Âm đã từng là quân nhân, đương nhiên hiểu rõ phần tình cảm nặng trĩu kia.
Quý gia, là vì nước Thú Thế hoặc là nói toàn bộ hạ giới mà hy sinh cả gia tộc.
Trương thị phản bội, ông ngoại nhất định không thể mở miệng với con trai mình.
Trên sườn núi, hai ông cháu ngồi đối diện nhau.
“Cửu Âm à!” Ông ngoại khoanh chân, cắm chiến thương hắc phong xuống bùn đất màu nâu.
Chiến Cửu Âm quay đầu, nhìn về phía Quý Quốc Chương.
“Ông ngoại, sao vậy?”
Quý Quốc Chương lau chiến thương hắc phong của mình, lại nhìn lướt qua Chiến Long thương của Chiến Cửu Âm, ánh mắt của ông sáng lên, Thần Khí!
Tiểu nha đầu này, từ lúc trở về từ Vạn Yêu cốc, giống như đã có đươc cơ duyên không tồi từ nhân sinh.
Giờ phút này, ngay cả chiến thương hắc phong của ông trước mặt Chiến Long thương, đều không chịu khống chế phát ra tiếng vù vù.
Đó là sự sợ hãi của bán thần khí khi nhìn thấy Thần Khí.
“Cửu Âm, cháu thích dẫn binh đánh giặc sao?”
Nghe thấy ông ngoại hỏi nàng vấn đề này, Chiến Cửu Âm chống cằm, nhìn về phía phương xa.
Nàng không biết trả lời như thế nào, dường như, dẫn binh đánh giặc đã sớm trở thành ký ức sâu trong cốt tủy của nàng.
Làm những việc này, nàng cảm thấy đương nhiên.
Ngoại trừ chuyện này, bây giờ nàng cũng không biết mình có thể làm chuyện gì!
Quý Quốc Chương thấy Chiến Cửu Âm không trả lời, ông cười rồi lấy một con vịt nướng trong nhẫn trữ vật của mình ra.
“Lạnh, mượn lửa chút!” Lão gia tử cười cười.
Chiến Cửu Âm tiếp nhận vịt nướng, một thốc dị hỏa vụt ra tới, trong nháy mắt giữa sườn núi đều là mùi hương vịt nướng.
Nàng và ông ngoại đều thích ăn vịt nướng, trong lòng Chiến Cửu Âm cảm thấy ấm áp.
Nàng cúi đầu nhìn tô vịt nướng thơm ngon rồi mím môi.
“Nhanh ăn đi, trong này còn có đồ ăn nữa.” Quý Quốc Chương lại lấy ra một hộp đồ ăn, Chiến Cửu Âm lập tức đưa vào trong không gian cho Hỏa Hỏa và Thiên Thiên ăn.
Hai đứa bé này, dường như Chiến Cửu Âm thích ăn cái gì, chúng cũng thích ăn cái đó.
“Cửu Âm, ta kể cho cháu nghe một chút chuyện của mẫu thân cháu nhé!” Lão gia tử nhìn cháu ngoại của mình ăn chân vịt thơm ngon, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng.
“Được ạ!” Chiến hamster, vừa ăn vừa đưa cho ông ngoại một cái chân vịt.
“Mẫu thân của cháu là một nữ tử hiếu thắng, đại khái lúc nó ở độ tuổi của cháu cũng đã đạt đến tu vi huyền vương ngũ giai, lúc ấy chiến học viện của Trung Giới tới hạ giới chọn lựa nhân tài, mẫu thân của cháu là người đầu tiên được tuyển chọn, cũng là người duy nhất.”
Mặt lão gia tử đầy kiêu ngạo, cắn một miếng thịt vịt.
“Nhưng ba năm sau, sau khi mẫu thân của cháu trở về từ Trung giới, liền mang về một đứa trẻ mới sinh là cháu, tính cách của nó cũng thay đổi, thậm chí không muốn nhắc tới bất kỳ tin tức nào của phụ thân cháu.”
Chiến Cửu Âm không ăn gì nữa, nàng nghiêm túc nghe, “Nói như vậy, mẫu thân của cháu hẳn là đã bị tình cảm làm tổn thương nghiêm trọng, phụ thân của cháu hẳn là cũng ở Trung Giới?”
Quý Quốc Chương nói tiếp: “Trung Giới là một thế giới mà cường giả như mây, người hạ giới muốn đến Trung Giới cũng là khó như lên trời, ta không biết mẫu thân của cháu ở nơi đó đã bị chuyện gì đả kích, trong thời gian ba năm, tu vi chỉ tăng lên hai giai, đến bây giờ mới thôi, không còn tăng lên nữa.”
“Đều do người cha như ta, mẫu thân của Thi Vân mất sớm, ta cũng không làm tròn trách nhiệm của phụ thân, cho nên, ta mới mong muốn Cửu Âm cháu có thể sống yên ổn một đời, ta cũng không mong muốn nhà chúng ta lại có một quân nhân nữa.”
Con ngươi của Chiến Cửu Âm rũ xuống, “Ông ngoại, cháu……”
Gió núi lạnh lẽo, hai người đốt lửa trại, Quý Quốc Chương phủ thêm cho Chiến Cửu Âm một cái áo, “Những lời ta vừa nói là ý định ban đầu của ông ngoại, nhưng sau trận chiến ở thành Dã Lang, ta không khỏi nhìn kỹ cháu một lần nữa, Bạch Thương từ thành Dã Lang trở về biên cảnh cũng khen ngợi cháu hết lời, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua hắn từng nể phục ai, Cửu Âm, cháu là một tướng lĩnh trời sinh, đúng là có thiên phú dẫn binh đánh giặc!”
Chiến Cửu Âm nhịn xuống lời định nói, tiếp tục nghe ông ngoại nói chuyện.
“Cho nên, có một số việc, có lẽ là vận mệnh đã an bài, có lẽ ngăn cản cũng vô dụng, cho nên, ta tôn trọng lựa chọn của cháu, bất luận cháu muốn làm cái gì.” Quý Quốc Chương hơ tay trên lửa trại, lửa thiêu đốt củi phát ra thanh âm bùm bùm.
Chiến Cửu Âm bị lửa trại ánh lên khiến khuôn mặt hồng hào hơi mỉm cười, nàng cắn tiếp một miếng thịt vịt, nhìn Quý Quốc Chương cười xán lạn: “Ông ngoại, cháu nghe ngài!”
Quý Quốc Chương kinh ngạc, nghe ông là có ý gì?
Chiến Cửu Âm lấy khăn tay lau miệng, lấy ra tấm thẻ bài Tú Nhi đã giúp nàng giữ gìn rất tốt, quơ quơ trước mặt Quý Quốc Chương, “Cháu đi học viện đệ nhất!”