Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 83: Thân thế bại lộ

“Liên Nhi!” Trương thị nhìn con gái cảm xúc mất khống chế, không biết an ủi cô ta như thế nào.

Bây giờ người đáng thương nhất đúng là con gái của bà ta, nó là con ruột của bà và Dự ca, cũng là đứa con mà bà thương yêu nhất, nuông chiều nhất.

“Đừng gọi tên của ta, tiện nhân như ngươi, ngươi cũng dám phản bội cha ta!” Ai cũng không nghĩ đến, Quý Tuyết Liên đã cầm kiếm trên tay, đâm tới mẫu thân của mình.

Quý Tuyết Liên nhắm ngay ngực mẫu thân, chỉ cần một nhát kiếm này, cô ta có thể biểu đạt sự chân thành với Quý Quốc Chương.

Quý Tuyết Liên thầm nghĩ: Dù sao mẫu thân của cô ta cũng sắp chết, vì giữ được con gái của bà, bà nhất định cũng nguyện ý làm như vậy!

Lần này cô ta phải có cha là Quý Vân Thành, chỉ cần có ca ca Quý Phong ở đây, người của Quý gia chắc là sẽ không vứt bỏ cô ta.

Đồng tử của Tề Quang Dự phóng đại, ông ta vạn lần không ngờ, chuyện này lại gây nên tổn thương và kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Quý Tuyết Liên lớn như vậy.

Khi nhát kiếm kia sắp đâm vào ngực Trương Hải Đường….

“Con à, đừng mà, là ta sai!”

Tề Quang Dự giơ tay bắt được tay của Quý Tuyết Liên, từng sợi linh lực tiến vào đan điền của Quý Tuyết Liên.

Quý Tuyết Liên nhìn cữu cữu của mình, không, hẳn là phụ thân của mình, ông ta có thể đem thực lực ông ta tu luyện cả đời, bất động thanh sắc truyền tất cả cho cô ta.

Hơn nữa nếu không phải hai người có quan hệ huyết thống, thì không thể truyền vào đan điền của cô ta nhanh như vậy.

Nếu không phải là phụ thân sinh ra mình, ai sẽ đối xử tốt với cô ta như vậy.

Lương tâm của Quý Tuyết Liên đột nhiên có chút băn khoăn, ngay sau đó, trên tay cô ta có thêm một viên linh châu.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống, truyền tống linh châu.

Tên đàn ông đáng chết Tề Quang Dự, bản thân mình sắp chết rồi, còn đưa tất cả những gì tốt nhất cho cô ta.

“Chạy trốn đến nơi đó đi, con à!” Tề Quang Dự buông lỏng tay Quý Tuyết Liên ra, dùng ám khí gϊếŧ chết vợ ông ta Lý thị không hề phòng bị, ông ta nhìn Trương thị suy yếu cười cười.

“Hải Đường, những gì ta có thể làm đều làm hết rồi, có thể chết chung với nàng, chết cũng không tiếc!”

Ông ta hơi hơi mỉm cười, nắm chặt thanh kiếm trong tay Quý Tuyết Liên, đâm vào thân thể của mình và Trương thị.

“Mẹ!” Cả người Quý Phong đều điên rồi, hắn thống khổ ôm lấy mẫu thân đã chết của mình.

“Không không không!” Quý Tuyết Liên lập tức luống cuống.

Vì sao, vì sao bọn họ phải làm như vậy!

Vì sao bọn họ lại ngu xuẩn như vậy!

Tốt lắm, người đã chết hết rồi, hẳn là sẽ không có ai biết bí mật này.

Trong lòng Quý Tuyết Liên âm thầm may mắn, đối với cái chết của mẫu thân, cô ta cũng giả vờ khổ sở một lát, mẫu thân không giữ đạo nghĩa thiếu chút nữa đã liên lụy cô ta, cho nên không xứng đáng được đồng cảm chút nào hết.

Chết rất tốt!

Đại trưởng lão nằm bò trên mặt đất nhìn đông nhìn tây một chút, xem tình thế, Quý Quốc Chương lão gia tử còn chưa biết thân thế của Quý Tuyết Liên!

Ha ha, cơ hội lập công chuộc tội tới rồi!

Ông ta la lớn: “Quý lão tướng quân, ta muốn báo cáo, Quý Tuyết Liên là nghiệt chủng của đôi cẩu nam nữ bọn họ!”

Ngực Quý Tuyết Liên run lên, sắc mặt trắng bệch, cái gì!

Sao cô ta lại quên mất tên đại trưởng lão này, sao ông ta lại biết mình là con riêng của bọn họ.

Quý Tuyết Liên nắm chặt truyền tống linh châu trong tay.

“Ngươi ngậm máu phun người!” Quý Tuyết Liên lấy ra thú tiên của mình, chỉ vào đại trưởng lão nổi giận mắng: “Lão già đáng chết như ông, trong đô thành, có ai không biết ông ăn nhậu chơi gái cờ bạc, không chuyện ác nào không làm, lời nói của ông không có một câu nào là sự thật!”

Mặt Quý Tuyết Liên đầy phẫn nộ, quất một roi lên đầu đại trưởng lão

“Ai u, ta thề với trời, nếu ta nói dối một câu, bây giờ ta sẽ bị lôi điện đánh chết! Ta tận mắt nhìn thấy chuyện người ta không nhìn nổi của hai người bọn họ, là thật đấy!”

Ở nơi này, có quy tắc Thiên Đạo kìm chế, cho dù là người có phẩm hạnh ti tiện cũng không thề độc trước Thiên Đạo, bởi vì Thiên Đạo sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.

“Câm miệng!” Sắc mặt Quý Quốc Chương khó coi đến mức tận cùng, chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán.

“Ta ta ta...... Ta còn có chứng cứ, ở trong tay Chiến cô nương có một lá thư tình Trương thị viết cho Tề Quang Dự!”

Quý Quốc Chương nhìn về phía Chiến Cửu Âm, Chiến Cửu Âm lấy lá thư từ trong tay áo ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Quý Tuyết Liên, nàng đưa cho ông ngoại.

Mở thư ra xong, sắc mặt Quý Quốc Chương xanh mét, đối với ông mà nói, chuyện này không thể tiếp nhận được.

Thiên Đạo cũng không trừng phạt xuống, đã chứng minh những gì đại trưởng lão nói là sự thật!

Ngoài cái này ra còn có chứng cứ, bây giờ còn nói được gì nữa, Quý Tuyết Liên là con gái riêng, là nghiệp chướng.

Vẻ mặt Quý Phong mờ mịt, Quý Tuyết Liên ra vẻ bình tĩnh.

Quý Quốc Chương đi từng bước một đến trước mặt Quý Tuyết Liên, ông nhìn cháu gái mình từ trên xuống dưới, lại tinh tế nhìn thoáng qua Tề Quang Dự đã chết.

Quả nhiên có chút giống.

Chiến Cửu Âm nhìn thấy linh hồn của Tề Quang Dự và Trương Hải Đường bay lên, nàng lập tức khóa hồn phách của hai người vào tầng chót của khóa hồn linh.

Hai cái tay liền tách hai hồn phách ra.

Trương thị khóc đến mức tê tâm liệt phế, “Dự ca, đừng mà, đừng chia rẽ ta và Dự ca.”

Chiến Cửu Âm mở liên hệ của khóa hồn linh với thế giới bên ngoài ra.

Mọi người lập tức nghe được giọng nói của Trương thị.

“Khóa hồn linh!” Lúc Quý Quốc Chương nhìn thấy khóa hồn linh trên cổ tay Chiến Cửu Âm, đồng tử phóng đại, lông mày cũng dựng lên.

Nghe nói đó là Thần Khí của Minh giới, ông còn nhớ rõ, năm ấy Chiến Cửu Âm 6 tuổi, thần thức không gian mở ra, liền có được cái lục lạc này.

Lúc ấy, khóa hồn linh chỉ là một món đồ, Chiến Cửu Âm hoàn toàn không biết thao tác nó như thế nào.

Bây giờ, nghe được âm thanh linh hồn bên trong, Quý Quốc Chương sao có thể không chấn động.

Đó cũng chỉ là một truyền thuyết trong giới tu luyện mà thôi, có được khóa hồn linh, sẽ có quyền sinh sát cường đại trong tay.

Đó là sự tồn tại khiến người ta kiêng kị

Sống chết đều bị quyết định trong tay một người, thật khủng bố.

Giống như bây giờ, Trương thị và Tề Quang Dự không thể luân hồi, cũng chỉ có thể đợi trong khóa hồn linh.

“Chiến Cửu Âm, ngươi thả chúng ta ra!” Tề Quang Dự hét lớn một tiếng, ngay sau đó bị Chiến Cửu Âm dùng sức mạnh ép ông ta ngậm miệng.

Mấy tên ác linh đã ngồi xổm rất lâu trong tầng chót của khóa hồn linh, còn ở bên cạnh Tề Quang Dự đe dọa ông ta “Câm miệng, tên của lão đại, ngươi muốn gọi là gọi à!”

Tề Quang Dự đã không còn thực lực, bị mấy tên ác linh đánh một đòn hiểm.

Chiến Cửu Âm nheo lại đôi mắt, nhìn về phía Quý Tuyết Liên.

“Tề Quang Dự không có thực lực!”

Vèo!

Nàng cầm chiến thương thử thăm dò đánh về phía Quý Tuyết Liên.

Quý Tuyết Liên phản xạ có điều kiện, đánh ra một chưởng tới chỗ Chiến Cửu Âm.

“Chưởng ảo ảnh!” Quý Quốc Chương đi lên phía trước một bước, bảo vệ Chiến Cửu Âm.

“Tề Quang Dự đã đem thực lực tu luyện cả đời của ông ta truyền cho ngươi!”

Xác nhận không thể nghi ngờ, nếu không phải cốt nhục do ông ta sinh ra, ông ta không thể truyền thực lực cho cô ta nhanh như vậy!

Quý Tuyết Liên vừa thấy thân phận của mình bại lộ, lập tức miết chặt truyền tống linh châu trong tay.

Trong khoảnh khắc, cô ta liền biến mất tại chỗ.

Quý Quốc Chương đè cánh tay Chiến Cửu Âm lại, “Không cần đuổi theo, ít nhất đã chạy ra ngoài mười dặm rồi!”

Tu sĩ có truyền tống linh châu cao thấp khác nhau, phạm vi có thể chạy trốn cũng khác nhau.

Chiến Cửu Âm rũ mắt, đúng vậy, căn bản không biết Quý Tuyết Liên đã chạy hướng nào.

Thôi, nàng nhớ rõ Tề Quang Dự nói một câu cuối cùng với Quý Tuyết Liên, đi chỗ đó, chỗ đó có thể là......

Chiến Cửu Âm thu hồi suy nghĩ.

Tề Quang Dự đúng là một người cha tốt, bình thường keo kiệt như vậy, hai viên truyền tống linh châu hiếm có này, giá trị liên thành.

Vì giữ được mạng của hai đứa con gái, ông ta đã tốn một số tiền lớn.

Quý Phong có ngốc, cũng đều hiểu rõ, Quý Tuyết Liên có lẽ đã sớm biết thân thế của cô ta, cho nên đã sớm chuẩn bị chạy trốn.

“Tuyết Liên muội ấy thật sự không phải......” Quý Phong muốn nói lại thôi, sợ hãi biết chân tướng.

Quý Quốc Chương đưa bức thư cho Quý Phong, “Tự cháu xem đi!”

Khi Quý Phong thấy được bút tích của mẫu thân, hắn tan vỡ mà lắc đầu nhìn về phía thi thể của mẫu thân mình.

Mẹ của hắn nɠɵạı ŧìиɧ, hắn có thể chậm rãi tiếp nhận.

Nhưng hắn không thể tiếp nhận việc bà mang thai đứa con của người khác, còn phản bội đội nón xanh cho phụ thân của hắn đang tắm máu chiến đấu hăng hái ở biên cảnh.

“Vì sao mẹ lại đối xử với phụ thân như vậy, vì sao!” Hai mắt hắn đỏ rực, rống to với thi thể của mẫu thân!

“Phong nhi, ta……” Trong khóa hồn linh, là tiếng khóc của Trương thị.

“Câm miệng, câm miệng, ta không có người mẹ như bà, không có!”

Quý Phong khó có thể tiếp nhận: Muội muội hắn yêu thương và hắn không phải là người một nhà, mẫu thân của hắn là người lả lơi ong bướm như vậy.