Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 35: Lập khế ước xong, ta sẽ để cho cô ngủ...

Một thiếu niên mười sáu tuổi đi ra từ chỗ tối.

Chiến Cửu Âm quơ quơ ghế bập bênh, “Đường kim Nhị hoàng tử không có chỗ ngắm trăng sao? Nên mới tới tiểu viện của ta!”

Thượng Quan Vũ mặc một bộ áo trắng, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ anh khí.

Hắn dường như đã hạ một quyết tâm rất lớn, mới mở miệng nói: “Sư phụ!”

Chiến Cửu Âm nghe thấy xưng hô này, cảm thấy không thể hiểu được.

“Ngài bằng tuổi ta, vì sao lại gọi ta là sư phụ!”

Thượng Quan Vũ bị Chiến Cửu Âm nhìn chằm chằm, lỗ tai lập tức đỏ ửng.

“Là phụ hoàng, phụ hoàng nói phải theo học sư phụ thật nhiều, có thể học được những thứ mà cả đời ta đều không thể học được.”

Chiến Cửu Âm đáy lòng thầm mắng: Trương Quốc Lương, ngươi con mẹ nó thật đúng là một nhân tài!

Nàng đi vào dị thế này còn chưa hoàn toàn quen thuộc quy tắc.

Thằng nhãi này liền nhận loạn đồ đệ cho nàng.

Nàng ngồi lên từ ghế mây, từng bước một đi đến trước mặt Thượng Quan Vũ.

“Có thể đánh không?”

Thượng Quan Vũ dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Chiến Cửu Âm, một giây lúc sau lập tức trả lời: “Ta…… Có thể!”

Chiến Cửu Âm câu môi cười, dùng linh lực đánh một quyền vào người của Thượng Quan Vũ, hắn lùi lại vài bước, gạch tường phía sau đổ ầm ầm.

Nếu không phải Thượng Quan Vũ ngăn Ngự lâm quân lại, Ngự lâm quân giờ phút này quả thực không biết phải giúp ai.

Chiến Cửu Âm thu hồi nắm tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, thân thể thật cứng rắn!”

“Ta đã vượt qua thử thách chưa, sư phụ?”

Chiến Cửu Âm cười, “Trước mắt ta cũng muốn bái sư, có lẽ cũng không dạy được ngài cái gì!”

Đáy mắt của Thượng Quan Vũ là một mảnh chân thành, “Ta sẽ không yêu cầu cao, sư phụ nhất định có thể dạy được ta, hơn nữa, hơn nữa…… Ta đặc biệt biết nấu cơm!”

Đột nhiên mắt của Chiến Cửu Âm sáng rực lên, “Phải không? Vậy mấy ngày nay ngài không có việc gì thì tới đây một lát đi, mặt khác đúng là không dạy được ngài, nhưng binh pháp thật ra ta có thể tán gẫu với ngài một chút.”

“Vâng, sư phụ!” Đáy mắt của Thượng Quan Vũ sáng ngời.

Phụ hoàng nói không sai, Chiến Cửu Âm quả nhiên sẽ thích người đàn ông biết nấu cơm.

Hắn đã đã theo học ngự trù mấy ngày rồi, tin rằng nếu đã bỏ thời gian ra, thì có thể bộc lộ tài năng với Chiến Cửu Âm!

Chiến Cửu Âm duỗi duỗi người, vẫy tay với Thượng Quan Vũ, “Mau về đi, ngày mai đừng quên tìm người đến sửa tường một chút!”

“Vâng!” Thượng Quan Vũ tươi cười đầy mặt.

Thượng Quan Vũ là đứa con do Thượng Quan Tuyên Minh và một cung nữ sinh ra, địa vị vẫn luôn không bằng Thượng Quan Quân Uyên.

Mẫu thân của hắn không biết đã đi đâu, có người nói là bị Hoa quý phi đuổi ra khỏi cung.

Cũng có người nói là bà ấy bị bệnh chết rồi, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gặp mẫu thân của mình.

Không biết có phải hắn và Chiến Cửu Âm đều là những đứa con thiếu vắng tình cảm của cha hoặc mẹ, cho nên hắn có tình cảm thân thiết trời sinh với Chiến Cửu Âm.

......

Trong hoàng cung, Hoa quý phi tức giận ngập trời đập nát một bàn thức ăn khuya.

“Mẫu hậu, con thật sự không có cách nào!”

“Uyên nhi, vẫn không được sao? Ngũ trân nhưỡng, cũng không được?”

Thượng Quan Quân Uyên ôm đầu của mình, đôi mắt đầy tơ máu, “Mẫu hậu, người đừng hỏi, con không muốn nói chuyện này!”

Hoa quý phi ác độc nhìn về phía cung nữ xinh đẹp trần như nhộng nằm trên giường.

“Đồ vô dụng, ngay cả Thái Tử cũng hầu hạ không tốt!”

“Nô tì sai rồi, quý phi, nô tì……” Cung nữ quấn chặt chăn, run bần bật.

Nàng không thể làm cho Thái Tử có phản ứng, Hoa quý phi sẽ không gϊếŧ nàng chứ……

Gần đây, tất cả các cung nữ xinh đẹp trong cung đều biến mất, chuyện này làm cho nàng thật bất an.

Hoa quý phi quét mắt nhìn một thị vệ tâm phúc phía sau, thị vệ lập tức gật đầu đi đến mép giường.

Rắc!

Cổ của cung nữ trong nháy mắt bị vặn gãy, mặt của thị vệ không có biểu cảm gì, khiêng cung nữ ra ngoài.

“Uyên nhi, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, bất luận mẫu hậu phải dùng phương pháp gì cũng sẽ chữa khỏi cho con!”

Hoa quý phi đi rồi, Thượng Quan Quân Uyên đập nát cái bàn, bàn tay run rẩy đầy máu.

Hắn không hiểu, vì sao lần trước sau một đêm hoang đường ở biệt viện hoàng gia, hắn thế mà lại không được!

Bất luận là người phụ nữ nào cũng không được.

Hắn chính là hoàng đế tương lai, nếu không có người kế thừa, đó là một chuyện đáng sợ đến mức nào.

Chẳng lẽ sau khi hắn trăm tuổi, phải lập con của đứa con hoang Thượng Quan Vũ kia lên làm hoàng đế sao?

Không!

Ngón tay của Thượng Quan Quân Uyên nắm chặt đến run run, hắn nhất định phải chữa khỏi cho mình!

……

Chiến Cửu Âm chờ đến khi Nhị hoàng tử rời khỏi, mới hoàn toàn thả lỏng lại, nàng nhìn chằm chằm tay trái.

Cái tay kia đã bị gãy nát xương!

Chẳng qua nàng vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài.

Nàng vẫn luôn dùng dị năng trong cơ thể để chữa trị, cho nên mới có thể kiên trì lâu như vậy.

Ở mạt thế, mỗi ngày đều là chém gϊếŧ, khả năng chịu đau đớn của Chiến Cửu Âm cao hơn người bình thường một chút.

Thực lực huyền vương của tam trưởng lão Tề Bắc Tông không thể khinh thường, nếu như gặp phải người có cấp bậc cao hơn tam trưởng lão này.

Quá bất lợi.

Tuy rằng ở đây không cần đấu tranh với Tử thần mỗi ngày như ở mạt thế, nhưng cũng là nơi có nguy cơ.

Cho nên nàng đồng ý với Thượng Quan Vũ, nàng sẽ được hoàng đế bảo vệ.

Dù là ban ơn hay chịu ơn người ta, nàng không phải là người không biết tốt xấu.

Bất luận là quan hệ gì, nếu không phải có qua có lại thì sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.

Thượng Quan Tuyên Minh chẳng qua cũng chỉ muốn con trai của mình mau chóng trưởng thành mà thôi.

Như vậy mới có kiềm chế sức mạnh của Hoa quý phi và Thượng Quan Quân Uyên.

Chiến Cửu Âm không dám chậm trễ, mau chóng trở nên mạnh mẽ là con đường duy nhất.

Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy.

Vĩnh viễn không cần trông cậy vào quan hệ với người khác mới là tốt, có thể luôn yên tâm thoải mái.

Vầng sáng dị năng màu trắng bao phủ quanh tay trái của Chiến Cửu Âm, tiếp tục bắt đầu chữa trị.

“Tay của cô bị ai đánh bị thương!” Giọng nói từ tính của một người đàn ông truyền đến.

Chiến Cửu Âm hít hà một hơi, may mắn thay giọng nói này là Hàn Dực.

Khuôn mặt đen âm trầm nhìn về phía khớp xương của Chiến Cửu Âm.

“Hàn Điện, bây giờ mặt trăng đã lên cao, ngài nửa đêm vào trong phòng riêng của một cô gái, có phải không thích hợp lắm hay không!”

Chiến Cửu Âm giấu tay của mình ra đằng sau.

Hàn Dực đi một bước tới gần Chiến Cửu Âm, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự sốt ruột.

“Là Tề Bắc Tông.” Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng Chiến Cửu Âm lại nghe ra được sát ý.

“Ta tự giải quyết được, ngài không cần để ý.” Chiến Cửu Âm vẫn tương đối tò mò nửa đêm hắn tới phòng của nàng làm cái gì!

Nàng nhìn Hàn Dực mặc bộ quần áo đen, đáy mắt là sát khí, nàng bừng tỉnh đại ngộ đột nhiên ngẩng đầu.

Chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau với nàng một trận!

Nàng nắm chặt tay, mịa nó, đến chẳng đúng lúc gì cả!

Hàn Dực nghe được suy nghĩ của nàng, sắc mặt càng khó nhìn.

“Tên Thượng Quan gì đó, tới tìm cô làm cái gì?”

Hàn Dực chắp tay sau lưng nhìn về phía trăng sáng ngoài cửa sổ, ngại ngùng giải thích cho chính mình, “Chúng ta hiện tại là quan hệ hợp tác, mạng của chúng ta gắn liền với nhau, bên cạnh cô có kẻ nguy hiểm , ta phải biết rõ!”

Giọng nói của hắn băng băng lạnh lạnh, không có một tia cảm tình.

Chiến Cửu Âm ồ một tiếng, ngồi ở mép giường kéo duỗi cánh tay của mình, “Là một đệ đệ tới bàn luận binh pháp.”

Hàn Dực xoay người nhìn về phía Chiến Cửu Âm, mới phát hiện ánh trăng phác họa vóc dáng của Chiến Cửu đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.

Nàng như Lạc Thần dưới ánh trăng, xinh đẹp diễm lệ không gì sánh được.

Chiến Cửu Âm xoa xoa đôi mắt, trên đôi mắt che kín một tầng sương mù.

“Đại ca, ta buồn ngủ rồi, ngài đi nhanh đi!”

Hàn Dực không bị lời nói của nàng làm ảnh hưởng tâm tình chút nào, ngược lại vén áo choàng lên, ngồi đối diện với giường ngủ.

Giọng nói của hắn tràn đầy mị hoặc, giống như một con hồ ly tinh nam vạn năm.

“Lập xong khế ước, ta sẽ để cho cô ngủ!”

Chiến Cửu Âm đang buồn ngủ vô cùng đột nhiên thanh tỉnh lại: “……” Đây là loại lang sói gì chứ!