Nghe được lời nói của Chiến Cửu Âm, Lý chưởng quầy kích động, trên mặt nở nụ cười tươi, “Được được được, Chiến cô nương, mời cô ngồi!”
Chiến Cửu Âm dưới tiếng thét chói tai và biểu cảm kinh ngạc như gà mắc tóc của mọi người, lười biếng đi vào ngồi trong ghế chí tôn.
Giờ phút này mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng và một chàng trai tuấn mỹ.
Bóng dáng của hai người đẹp như một bức họa.
Người đàn ông một tay chống đầu, ánh mắt đối diện với Chiến Cửu Âm.
“Cô nghĩ kỹ rồi?” giọng nói của người đàn ông lạnh như băng.
Chiến Cửu Âm hơi mỉm cười, “Lão đại của nhà đấu giá Thanh Long đại danh đỉnh đỉnh cũng tới rồi, không có đạo lý không đồng ý!”
Nàng đè thấp giọng nói, “Đúng không, Hàn Điện!”
“Lần trước gặp mặt vội vàng, Chiến cô nương gọi ta là Hàn Dực là được!”
Khóe môi của Hàn Dực hơi giương lên, Long Nhất ở phía sau hai người nhịn không được “phun trào”: Mọe ơi, hai người cũng ngủ với nhau rồi, chủ tử, ngài đúng là có chút không biết xấu hổ.
Nghĩ đến đây hắn bưng kín miệng, sợ tới mức trái tim nhỏ đập uỳnh uỳnh, ui ui ui, sao chủ tử còn chưa “dạy dỗ” hắn.
Gần đây chủ tử giống như không nghe được nội tâm của hắn.
Thuật đọc tâm của chủ tử rốt cuộc đang dùng trên người ai?
“Hợp tác vui vẻ.” Chiến Cửu Âm nở một nụ cườ theo lễ nghi.
Người đàn ông này thật là đẹp trai đến mức khiến người ta không rời được mắt, nhưng khí chất lạnh băng của hắn, tựa như ngăn cách giữa hai người là một ngọn núi băng, làm người ta không dám tới gần.
Chiến Cửu Âm xoay người giơ thẻ bài lên, con ngươi giống như đang theo dõi con mồi, nhìn chằm chằm Thượng Quan Quân Uyên đã chết.
Giọng nói của nàng mang theo linh lực, truyền tới tai của mỗi người.
“3000 vạn!”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, mọi người nhanh chóng châu đầu ghé tai với người bên cạnh.
“3000 vạn, Chiến Cửu Âm lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Hơn nữa, lão đại của nhà đấu giá Thanh Long dường như có chuyện có quan hệ với nàng, nàng là người phụ nữ đầu tiên bước vào ghế chí tôn.”
“Cảm giác lão đại thần bí kia còn rất quen thuộc với Chiến Cửu Âm, hai người còn nói chuyện gì đó với nhau!”
“trời ơi, nàng có tài đức gì, thế mà còn che lấp hào quang của Thái Tử!”
“Xuỵt, ngươi xem mặt Thái Tử tái mét rồi!”
Giọng nói của mấy người thưa thớt dừng bên tai Thượng Quan Quân Uyên, hắn cúi đầu, ngón tay run run nắm chặt thẻ bài.
Chiến Cửu Âm, dường như đang liều mạng với hắn.
Hắn vỗ án ầm một cái , khiến Tề Từ Từ ngồi bên cạnh đang khϊếp sợ choáng váng vì Chiến Cửu Âm, sợ tới mức mông ngồi bệt trên mặt đất.
“A, điện hạ!”
Đôi mắt nóng rực của Thượng Quan Quân Uyên nhìn về phía Chiến Cửu Âm đang ngồi trên ghế chí tôn cùng một người đàn ông xa lạ.
Hắn cắn răng, nói từng câu từng chữ: “4000 vạn linh thạch!”
“Chiến cô nương muốn cái gì, hôm nay bổn điện sẽ mua toàn bộ!” Một giọng nói mang theo uy áp áp về phía chỗ ngồi của Thượng Quan Quân Uyên.
Phụt!
Thượng Quan Quân Uyên nhịn xuống ngụm máu đang muốn phun ra từ l*иg ngực cuồn cuộn.
Thực lực của người đàn ông trên ghế chí tôn rất mạnh, chỉ là một chút uy áp mà thôi, hắn cũng đã cảm nhận được trái tim như bị người ta bóp lấy, sống chết được định đoạt bởi một suy nghĩ của người đó.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Tất cả mọi người duỗi dài cổ nhìn về phía ghế chí tôn.
Mành che của ghế chí tôn được kéo ra chậm rãi, hai gương mặt điên đảo chúng sinh Hàn Dực và Chiến Cửu Âm xuất hiện trước mặt mọi người.
“Hàn Điện!”
“chủ nhân Hàn điện, tại sao lại ở chỗ này?”
“Chẳng lẽ nhà đấu giá Thanh Long cũng là của hắn!”
“Chiến Cửu Âm chỉ là một đứa con không được cha yêu thương, rốt cuộc có quan hệ gì với Hàn Dực, hắn đã ra tay giúp nàng hai lần!”
Mọi người còn kinh ngạc hơn vì: Chiến Cửu Âm ở trước mặt người đàn ông có khí thế áp bách như vậy, lại có khí thế ngang ngửa người đàn ông kia.
Hàn Dực lóa mắt giống như thái dương.
Chiến Cửu Âm cũng không phải ánh trăng dịu dàng.
Mà tỏa sáng có thể sánh vai đứng chung một chỗ với hắn, hai người quang mang vạn trượng!
Tề Từ Từ bò dậy từ trên mặt đất, liền thấy một màn như vậy, lúc cô ta nhìn thấy gương mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh của chủ nhân Hàn Điện trong truyền thuyết Hàn Dực.
Cả người đều đắm chìm trong dung nhan thịnh thế của hắn.
Thậm chí ngay cả sắc mặt tối tăm như mực của Thượng Quan Quân Uyên cũng không thấy được.
Cả trái tim cả đôi mắt của cô ta đều là Hàn Dực.
Ánh mắt của Thượng Quan Quân Uyên nhìn thấy vẻ mặt si mê của Tề Từ Từ, quả thực muốn bẻ gãy cổ cô ta.
Hắn đương nhiên biết Tề Từ Từ thích hắn.
Hắn thậm chí nghĩ tới, chờ hắn xưng đế, sẽ phong cô ta làm phi tử, đại tiểu thư của tông môn lớn thứ hai của nước Thú Thế đang ở trong tay hắn.
Đám lão già Tề Bắc Tông đó, không phải tất cả đều phải nghe lệnh hắn sao!
Tuy rằng Tề Bắc Tông chỉ có mấy ngàn người, nhưng đúng là thực lực của họ không thể khinh thường.
Họ chính là đối trọng tốt nhất có thể kiềm chế đại tông môn lớn nhất, chỉ có giang hồ yên ổn, hắn mới có thể an tọa ở triều đình.
Người phụ nữ lả lơi ong bướm như Tề Từ Từ, sau khi nhìn thấy Hàn Dực, trong mắt căn bản không nhìn tới hắn.
Cho dù hắn không thích Tề Từ Từ, hắn cũng không nhịn được.
Thượng Quan Quân Uyên ôm lấy eo của Tề Từ Từ, biểu thị chủ quyền công khai.
Tề Từ Từ cảm nhận được cánh tay có lực đang đặt trên eo mình, nỗ lực né tránh, vạn nhất một màn này bị Hàn Điện nhìn thấy thì phải làm sao?
So với Thái Tử nước Thú Thế, người đàn ông kia chính là chủ nhân Hàn điện, còn là chủ nhân của nhà đấu giá Thanh Long.
Trong thế giới của người có thực lực chí tôn, Thái Tử bên cạnh cô ta nháy mắt liền không phải loại cao siêu gì.
Tề Từ Từ cực kỳ sợ Hàn Dực hiểu lầm cô ta có cái gì với Thái Tử, có thể cho rằng cô ta là một người phụ nữ tùy tiện.
Thượng Quan Quân Uyên nắm chặt eo của cô ta.
Hắn tin tưởng chắc chắn rằng: Không có người phụ nữ nào có thể vượt qua được mị lực của hắn.
Chiến Cửu Âm nhìn Tề Từ Từ giống như một con gà bị người ta bóp chặt cổ nên rất muốn chạy trốn.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: Người đàn ông tên Hàn Dực này cực kỳ đào hoa, có thể làm Tề Từ Từ vốn thích Thượng Quan Quân Uyên nhiều năm như vậy, vừa gặp liền yêu.
Còn có những thiếu nữ ở lầu một đã bị dung nhan thịnh thế của Hàn Dực làm si mê đến điên cuồng, Hàn Điện nhất định là thường xuyên hái hoa!
Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Hàn Dực nghe được tiếng lòng của Chiến Cửu Âm, con ngươi lạnh băng dừng trên sườn mặt xinh đẹp của Chiến Cửu Âm.
Hắn ác ý, thú vị nhích lại gần Chiến Cửu Âm.
Cánh tay của hai người dán vào nhau, vóc dáng của họ đều cao, nhìn xứng đôi vô cùng.
Nhìn thấy Hàn Dực dán vào người Chiến Cửu Âm, Tề Từ Từ và các thiếu nữ trái tim tan nát, nụ cười tươi trên mặt dần dần biến mất.
Ánh mắt của họ như hàng vạn mũi tên độc bắn về phía Chiến Cửu Âm!
Trong lòng Chiến Cửu Âm thầm mắng: Hàn Dực quả nhiên là một con hồ ly tinh bản nam!
Nàng dịch sang bên cạnh một chút.
Hàn Dực cũng không tiếp tục dịch sang nữa, khóe môi dường như nở một nụ cười tà, con ngươi hẹp dài của hắn nhìn về phía Thượng Quan Quân Uyên, “Bổn điện ra giá năm ngàn vạn, ngài có muốn theo không?”
Thượng Quan Quân Uyên rũ con ngươi xuống, không nói gì.
Còn theo cái gì, người đàn ông này đã nói rõ nhất định phải có được.
Hàn Dực nghiêng người nhìn Chiến Cửu Âm hỏi: “Bây giờ, càn khôn liệt hỏa là của Chiến cô nương!”
Lý chưởng quầy đã sớm bày ra tư thế gõ búa, không nói hai lời, âm thanh cốc cốc vang lên, cây búa được gõ xuống!
Tư thế kia vừa nhanh lại vừa soái!
Ngay cả Long Nhất cũng không nhịn được muốn giơ một ngón tay cái cho Lý Hữu Long.
Không trách được hắn có thể được chủ tử ưu ái.
Tầm nhìn đúng là thành tinh rồi!
Con số năm ngàn vạn này, quanh quẩn trong đầu mỗi người!
Hàn Điện là lão đại sau màn của nhà đấu giá Thanh Long, nhà đấu giá cũng là của người ta, mọi người còn có thể nói cái gì!
Hơn nữa nhìn thần thái củaThái Tử có chút hỏng rồi, hắn có thể sảng khoái đấu cùng sao?
Xem ra đã bị Hàn Điện nghiền áp hoàn toàn!
Chiến Cửu Âm bị năm ngàn vạn linh thạch làm cho có chút mông lung.
Nghĩ đến lát nữa phải đàm phán hiệp nghị với Hàn Dực, nàng nhướng mày.
Haizz, người đàn ông này tinh hơn chó nữa!