Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 29: Rốt cuộc là ai, dám khiêu chiến Thái Tử!

Chiến Cửu Âm hơi mỉm cười, “Đã ước định với nhà đấu giá Thanh Long rồi, ta sao có thể lỡ hẹn được!”

Lý chưởng quầy tươi cười xán lạn, vươn tay, mời Chiến Cửu Âm lên ngồi ghế khách quý ở lầu 2.

Chiến Cửu Âm và Tú nhi một trước một sau đi lên phía trước, Lý chưởng quầy tươi cười, nhắc nhở phía sau hai người: “Chậm một chút, Chiến tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”

Bị Chiến Cửu Âm và Lý Hữu Long hoàn toàn xem nhẹ, biểu cảm của Tề Từ Từ nứt vỡ ra thành trăm mảnh!

Đây là chuyện gì!

Cô ta đường đường là đại tiểu thư của Tề Bắc Tông, thế mà lại bị bỏ qua như vậy, cô ta cất bước đến bậc thang lên lầu 2, muốn tiến lên lý luận.

“Tề tiểu thư, cô không có vé mời dành cho khách quý, không thể đi lên.” Hai người đàn ông mặt không biểu cảm ngăn cản đường đi của Tề Từ Từ.

“Các ngươi!” Tề Từ Từ cảm nhận được thực lực của hai người là huyền vương, không tình nguyện ngậm miệng lại, thu hồi roi trong tay.

Nhìn hai đệ tử tông môn đau đớn đến nỗi cả mặt trắng bệch, rầm rì, cô ta đè thấp giọng nói: “Còn không mau cút đi, thật là phế vật, gọi hai vị trưởng lão đến cho ta!”

Hai người dùng một cái tay khác kéo cái tay bị gãy, giơ chân chạy mất.

Vừa rồi nha hoàn còn kêu gào với Chiến Cửu Âm, sợ tới mức lắp bắp hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không về sao?”

Tề Từ Từ chán ghét nhìn thoáng qua nha hoàn Xảo nhi bên cạnh, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

Xảo nhi lập tức cúi đầu.

Tề Từ Từ vốn là muốn ở chỗ này ngẫu nhiên gặp được Thái Tử điện hạ, nàng dùng một ít linh thạch, mua được một tiểu thái giám, biết được hôm nay Thượng Quan Quân Uyên cũng muốn tới nơi này.

Cô ta vẫn luôn thích Thượng Quan Quân Uyên, không nghĩ tới trước kia Thái Tử chỉ thích Chiến Cửu Âm diện mạo xinh đẹp.

Bây giờ biết được hai người họ đã chia tay.

Tề Từ Từ cảm thấy mùa xuân của mình đã tới.

Đó chính là Thái Tử điện hạ nha!

Người con gái nào ở nước Thú Thế không muốn gả cho hắn!

Vốn dĩ cô ta không chờ được Thượng Quan Quân Uyên, đang muốn đi, không nghĩ tới đυ.ng phải đồ tạp chủng như Chiến Cửu Âm!

Vây giờ cô ta không muốn đi nữa, cô ta muốn nhìn xem, quỷ nghèo giống như Chiến Cửu Âm, có thể đấu giá được thứ gì.

Cô ta ngạo mạn mà đi lên ngồi vào chỗ ngồi của mình ở lầu một, lấy gương ra, lau bụi bẩn trên đất còn dính trên má mình, nhìn thấy vết bầm trên trán mình, cô ta hung tợn trừng mắt liếc mắt một cái nhìn Chiến Cửu Âm.

“Tiểu thư, Thái Tử điện hạ tới!” Xảo nhi nói bên tai Tề Từ Từ.

Tề Từ Từ giương mắt nhìn lên, Thượng Quan Quân Uyên mang theo hai tùy tùng ngồi trên ghế khách quý ở lầu 2.

Cô ta lấy son phấn ra che đậy vết bầm trên trán mình, thu hồi gương, nhìn chằm chằm bóng dáng của Thái Tử, ghế khách quý của nhà đấu giá Thanh Long chỉ có người giàu có kếch xù, tiêu xài hoang phí mới có tư cách có được.

Đó là tượng trưng cho tài lực và địa vị.

Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, cho dù hôm nay tiêu hết số linh thạch cô ta có, cũng muốn có tư cách ngồi ở hàng ghế khách quý.

“Hừ, đều tại cha, nếu không phải ông ấy làm người keo kiệt, tại sao ta đến bước vào khu ghế ngồi của khách quý còn không thể vào được!”

Tề Từ Từ vò cái khăn trong tay, cố ý vô tình liếc nhìn hướng lầu hai, giờ phút này, Chiến Cửu Âm đang ở ghế khách quý ăn mứt hoa quả.

“Người phụ nữ kia, ăn cái gì cũng tạo dáng ưỡn ẹo, là đang quyến rũ ai!”

Nhìn thấy Chiến Cửu Âm và Thái Tử điện hạ ngồi trên ghế khách quý cơ hồ là mặt đối mặt, Tề Từ Từ sắp ghen ghét đến điên rồi!

Xảo nhi đứng phía sau cô ta không dám hít thở mạnh, nhưng Chiến Cửu Âm ăn mứt hoa quả, dáng lúc ăn cũng rất đẹp nha!

Khí chất cao lạnh, trong dung mạo tuyệt sắc còn có nét đáng yêu không hài hòa.

Nghĩ đến Chiến Cửu Âm vừa rồi tay không bẻ gãy tay của sư huynh tông môn của họ, Xảo nhi nuốt nước miếng.

Chiến Cửu Âm đột nhiên đối diện với đôi mắt nàng, nhớ tới chuyện lúc nãy nàng rít gào Chiến Cửu Âm mà cảm thấy sợ hãi!

Tú nhi ở phía sau Chiến Cửu Âm, thấy được ánh mắt đố kỵ của Tề Từ Từ và biểu cảm hâm mộ của Xảo nhi.

Chuyện này làm cho Tú nhi cảm thấy vui vẻ, trước kia nàng đi theo tiểu thư nhà mình, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm đa phần đều không quá tốt.

Nàng sợ nhất tiểu thư nghe được hai chữ “Con hoang” sẽ thương tâm khổ sở.

Đây là lần đầu tiên ánh mắt của mọi người dừng ở trên người tiểu thư nhà nàng, là sự hâm mộ thầm kín và đố kỵ.

“Tiểu thư, vì sao lần đầu tiên cô tới đã được Lý chưởng quầy tự mình tiếp đãi vậy, Tú nhi thật vui vẻ!”

Nhìn Tú nhi không nhịn được mà giương khóe môi lên, Chiến Cửu Âm nhét một quả tắc vào miệng nàng, lười biếng dựa vào lưng ghế nói:

“Người, chỉ khi muội có giá trị, người ta mới cần muội, chỉ khi hắn cần muội, muội mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ trân quý của hắn.”

Tú nhi gật gật đầu, dường như đã nghe hiểu.

Chính là nàng vẫn không biết tiểu thư rốt cuộc đã làm chuyện có giá trị gì.

Chiến Cửu Âm cũng thấy được Thượng Quan Quân Uyên đang ngồi đối diện nàng.

Ánh mắt hắn giống như trăm cây đinh thép bắn về phía này.

Chiến Cửu Âm hoàn toàn làm lơ hắn, lo thưởng trà của mình, nhà đấu giá Thanh Long quả nhiên là có nhiều báu vật.

Ngay cả linh trà để chiêu đãi khách hàng cũng là loại hơn một ngàn linh thạch một cân. (1 cân của TQ = 0.5kg)

Còn có một ánh mắt ở ghế khách quý trong góc, dừng trên người Chiến Cửu Âm, nàng thoáng nhìn Nhị hoàng tử Thượng Quan Vũ.

Lúc ánh mắt của Chiến Cửu Âm đón lấy ánh mắt đó, nàng gật đầu hơi mỉm cười với cậu thiếu niên trạc tuổi nàng.

Vẻ mặt của Nhị hoàng tử anh khí, Chiến Cửu Âm nhìn qua cũng thấy thuận mắt.

Không giống Thượng Quan Quân Uyên, tuy rằng mặt ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng trong xương cốt luôn là một vẻ tối tăm, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Buổi đấu giá bắt đầu rất nhanh, Lý chưởng quầy bắt đầu giới thiệu món đồ đầu tiên.

“Đây là trân nhưỡng Đông Hải hiếm có nhiều năm tuổi, có tác dụng bồi bổ thân thể, đặc biệt có hiệu quả cao với người bị thương!”

Lý chưởng quầy chỉ vào bình rượu có 10 màu sắc trong tay người hầu, cao giọng nói.

Mọi người lập tức châu đầu ghé tai.

“Ngũ trân nhưỡng, là tinh hoa của đất trời, 50 năm mới có thể vớt lên từ đáy biển Đông Hải, cực kỳ hiếm có, không biết giá khởi điểm là bao nhiêu linh ngọc nha!”

“Nghe nói rượu thuốc này bổ lắm, lão giả 80 tuổi cũng có thể sinh long hoạt hổ đấy!”

Lý chưởng quầy nhìn phản ứng của mọi người, hơi hơi mỉm cười nói: “Chư vị, ngũ trân nhưỡng, giá khởi điểm 50 vạn linh thạch!”

Một người gầy nhíu mày, “50 vạn linh thạch là đủ để mua một ngôi nhà không tồi ở đô thành rồi!”

“Cũng may, giá khởi điểm thấp hơn so với trong tưởng tượng của ta một chút!” Một người đàn ông mập mạp là người đầu tiên giơ thẻ bài.

“55 vạn!”

“60 vạn!”

Có người cùng đấu giá.

“62 vạn!”

Có người tiếp tục đấu giá.

Một giọng nói từ ghế khách quý bên trong truyền đến, mọi người tức khắc á khẩu không trả lời được.

“Một trăm vạn!”

Thượng Quan Quân Uyên dựa vào lưng ghế giơ thẻ bài gỗ màu đỏ lên.

Tầm mắt của mọi người đồng thời dừng trên người hắn, Thượng Quan Quân Uyên mặt không biểu cảm, trong lòng hắn lại cực kỳ khó chịu.

Nếu không phải nhà đấu giá Thanh Long có quy định bắt buộc người tham gia đấu giá phải có mặt ở buổi đấu giá.

Hắn cũng không cần bị những thần dân ngu xuẩn này nhìn chằm chằm.

Năm tháng trước, hắn sai thuộc hạ tới đấu giá, vậy mà lại không có tư cách ngồi ghế khách quý.

Cuối cùng mất đi tư cách được ưu tiên đấu giá, trơ mắt nhìn món đồ mình muốn đấu giá rơi vào túi của người khác.

Lần này bất luận như thế nào, hắn cũng muốn giành được ngũ trân nhưỡng!

Thái Tử điện hạ đều đã ra giá, ai dám đấu giá với hắn!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thẻ bài màu đỏ nằm chết ở trên bàn, tay cũng không dám chạm vào một chút.

Khóe môi của Thượng Quan Quân Uyên nhẹ nhàng gợi lên, quả nhiên, ai dám đắc tội với đường kim Thái Tử như hắn!

Đột nhiên, một giọng nói đàn ông từ tính, giọng nói lạnh lẽo giống như núi băng vạn năm không nhiễm bụi trần, từ vách bên cạnh Chiến Cửu Âm truyền đến.

“Hai trăm vạn!”

Mọi người: “......” Rốt cuộc là ai, dám khiêu chiến Thái Tử!