Người bước vào tụ linh tuyền, không nhanh không chậm đi đến.
Chàng trai ôn tồn lễ độ, mặc bộ đồ trắng, vấn tóc đội mũ ngọc, cả gương mặt đều là sự dịu dàng.
“A, ta còn nghĩ ai lại vô sỉ như vậy, thì ra là Thái Tử điện hạ.” Chiến Cửu Âm cười lạnh nói.
Xem ra trọng binh bên ngoài đã bị hắn tìm cách điều đi rồi.
Nàng vừa nói vừa thả một linh hồn từ trong khóa hồn linh ra, hắn xen lẫn trong trong bóng đêm, biến mất trong giây lát.
“Âm Âm, nàng chưa tha thứ cho ta sao, nàng không cần nghe lời nói một phía của Quý Tuyết Liên, ta không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta!” Thượng Quan Quân Uyên dựng thẳng ba ngón tay thề với trời.
“Muốn có quan hệ với ta sao, ngươi tốt nhất là nên chạy nhanh đi, yêu nữ giống như ta, nói không chừng trong chốc lát sẽ nhịn không được……”
Chiến Cửu Âm từ trong linh tuyền lấy ra một cây chủy thủ sáng chói, hạ giọng nói: “Tiện tay gϊếŧ ngươi!”
Đôi mắt của nàng hoàn toàn lạnh lùng, như mùa đông khắc nghiệt, vạn dặm đóng băng, lập tức đông cứng trái tim của Thượng Quan Quân Uyên.
Khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên đến mặt của Thượng Quan Quân Uyên.
“Âm Âm, chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?” Hắn thống khổ mà nhìn về phía Chiến Cửu Âm.
Trước kia lúc còn lưỡng tình tương duyệt, hắn không cảm nhận mãnh liệt như vậy.
Bây giờ Chiến Cửu Âm căn bản không thèm liếc hắn một cái, hắn ngược lại cảm thấy tình cảm trong quá khứ phá lệ trân quý.
Trái tim của hắn như bị người ta hung hăng bóp chặt, đau không nói nên lời.
“Làm bừa, nếu ngươi thật sự yêu Chiến Cửu Âm, sẽ biết trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ngươi đang làm ô uế thanh danh của Chiến Cửu Âm.”
“Ngươi là nam nhi bảy thước, một khắc khi biết được Chiến Cửu Âm biến thành ma, lựa chọn ruồng bỏ nàng, dù không cố ý cũng khó được tha thứ!”
“Ngươi là một người đàn ông, ở giữa hai người con gái lắc trái lắc phải, người ngươi yêu chẳng qua là chính ngươi!”
“Cút đi, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho kẻ phản bội!”
Chiến Cửu Âm dường như cảm nhận được đây là oán niệm của nguyên chủ, thông qua miệng nàng mà nói ra.
Nàng ở trong một thế giới song song khác, sao mắt lại mù như vậy, yêu một tên tra nam.
Bạch hồ ly nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm, con ngươi màu xanh lam mị hoặc.
Người phụ nữ này, hoa đào của ngươi cũng không ít nha!
Chiến Cửu Âm nói, làm trái tim của Thượng Quan Quân Uyên run rẩy.
Hắn bị đông cứng đến á khẩu không trả lời được.
Giữa hai mắt của Thượng Quan Quân Uyên đong đầy ánh lệ, “Âm Âm, nàng không thể nghĩ về ta như vậy, ta và nàng ở bên nhau một năm, thậm chí một nụ hôn...... Cũng chưa từng hôn nàng, ta sao lại không để ý đến thanh danh của nàng.”
Bạch hồ ly mở to hai mắt, chẳng lẽ lần đó ở địa cung cũng là nụ hôn đầu tiên của người phụ nữ này.
Nghĩ đến đây, khóe môi hắn ngoéo một cái.
Thượng Quan Quân Uyên ôm ngực nói: “Ta coi nàng như trân bảo, ta cũng là một người đàn ông huyết khí bừng bừng, nhịn lâu như vậy cũng không có chạm vào nàng dù chỉ một chút, chỉ muốn chờ ngày ta và nàng thành thân, sao ta lại ruồng bỏ nàng chứ!”
Nói đến chỗ động lòng, một giọt nước mắt trong suốt từ trên gương mặt hắn chảy xuống.
“Âm Âm, nàng không thể vì ta sai lầm nghe lời gièm pha nói nàng đã biến thành ma, liền phủ nhận tình yêu ta dành cho nàng, bây giờ chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng, ta tin nàng!” Thượng Quan Quân Uyên đi lên trước hai bước.
“Thâm tình đến muộn, còn rẻ mạt hơn cỏ dại!” Chiến Cửu Âm từng câu từng chữ đều là lạnh nhạt.
Thượng Quan Quân Uyên mày nhăn chặt, dường như đã dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng, “Ta không có gì với Quý Tuyết Liên, ta không cho cô ta bất kỳ lời hứa hẹn nào, nàng đừng ghen tuông, Âm Âm, chúng ta làm hòa được không? Ngày mai ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn.”
Chiến Cửu Âm cười lạnh, “Da mặt ngươi thật dày, tự luyến cho rằng tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều thích ngươi, mau cút đi, còn nói thêm câu nào vô nghĩa nữa, ta sẽ thiến ngươi!”
Đầu ngón tay của Thượng Quan Quân Uyên phát run, quả nhiên, mẫu hậu nói rất đúng.
Thâm tình của hắn, vô dụng.
Hắn cúi đầu, hạ quyết tâm.
Nếu như vậy, thì đừng trách hắn!
Hắn từng bước một đến gần Chiến Cửu Âm, hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo.
Một hạt tròn tròn lập tức vỡ ra, trong không khí tức khắc tràn ngập một hương thơm lạ lùng như có như không.
Ngay sau đó, Thượng Quan Quân Uyên đã tới hấp thu linh lực trước mặt Chiến Cửu Âm.
“Âm Âm, ta yêu nàng, tất cả những chuyện ta làm đều vì ta yêu nàng.”
Hắn nhảy xuống linh tuyền, muốn giữ chặt tay của Chiến Cửu Âm, kéo nàng vào trong l*иg ngực.
Nhưng ngay sau đó, chủy thủ của Chiến Cửu Âm đã hướng tới cổ của hắn.
“Âm Âm!”
Thượng Quan Quân Uyên tốt xấu gì cũng là cấp thứ 8 của huyền sĩ, sao có thể sợ đòn nhẹ hều của kẻ hèn cấp thứ 8 huyền giả.
Hắn lui ra phía sau hai bước, lại bị vật thể không rõ là gì đá bay ra xa.
“Ai!”
Thượng Quan Quân Uyên giống như nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam ở trong sương mù.
Bạch hồ ly đứng ở trên bờ xem đánh nhau, nhàm chán duỗi duỗi người, rửa móng vuốt trong linh tuyền.
Chiến Cửu Âm bỗng nhiên cảm thấy thân mình mềm nhũn.
“Ngươi, làm cái gì!”
Cỏ si tình!
Tiểu hồ ly dừng hít thở.
Tên đàn ông này cũng thật không biết xấu hổ, vậy mà lại dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy với Chiến Cửu Âm.
Một khi cỏ độc tiến vào cơ thể, nàng sẽ si tình mãi không thôi với người đàn ông đầu tiên nàng nhìn thấy, cho đến khi tử vong.
“Ta nói, ta yêu nàng, chẳng lẽ Âm Âm trong lòng nàng đã có người yêu khác?” Thượng Quan Quân Uyên đứng ở trong nước, quần áo đã ướt đẫm.
Trong lòng hắn có một sự xao động không thể hiểu được.
Chẳng lẽ giờ phút này Chiến Cửu Âm quá đẹp, hắn không giữ được chính mình.
Chiến Cửu Âm cắn ngón tay mình, máu tươi theo tay nàng chảy xuống.
Như vậy có thể giữ cho nàng thanh tỉnh, cũng có thể mau chóng đào thải độc tố của cỏ si tình ra ngoài cơ thể.
“Hừ, ngươi sẽ vì chính hành động của ngươi mà phải trả giá đắt!” Đôi mắt của nàng tràn ngập ý lạnh.
Bạch hồ ly đứng dậy, chuẩn bị giúp Chiến Cửu Âm giải quyết tên đàn ông không biết xấu hổ này.
Không nghĩ tới, giây tiếp theo Chiến Cửu Âm đã cầm chủy thủ lao thẳng về phía Thượng Quan Quân Uyên.
Cái gì mà đồng ý với lời nói của Trương Quốc Lương, sau khi thấy được bản chất của tên tra nam này xong, cái gì cũng không ngăn được nàng!
Vèo vèo vèo!
Trước mắt Thượng Quan Quân Uyên, chủy thủ của Chiến Cửu Âm đã vài lần thiếu chút nữa là gϊếŧ hắn.
Mỗi lần công kích đều vào chỗ hiểm yếu, nếu không phải cấp bậc của hắn cao hơn nhiều so với nàng, hắn đã sớm lạnh cóng rồi.
Thủ đoạn gϊếŧ người tàn nhẫn mà dứt khoát này, chỉ có người đã trải qua rửa tội bằng máu mới có.
Nếu không phải giờ phút này Chiến Cửu Âm trúng độc dược của cỏ si tình, thần trí đã không rõ, nói không chừng xuống tay sẽ càng nhanh hơn.
Hắn liên tiếp lui về phía sau, đầu óc nháy mắt đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
“Nàng bình tĩnh chút, ta không cưỡng ép nàng yêu ta!” Thượng Quan Quân Uyên trái lương tâm nói.
Chiến Cửu Âm đã ở cấp bậc tiêu chuẩn của huyền sĩ, đột phá huyền sĩ nhanh như vậy, nếu là tu sĩ bình thường, sớm đã ngã xuống.
Lúc nàng trúng độc, còn có thể đánh nhau với hắn lâu như vậy, thể lực cường đại này từ đâu tới.
Chiến Cửu Âm đối với 7749 món ăn ngon cũng không phải là ăn không trả tiền, tuy rằng huyền lực của nàng còn yếu, nhưng nàng còn có thể sử dụng dị năng bảy ngày.
Đột nhiên, cánh tay của hắn bị người ta bẻ quặt, ngay sau đó, Chiến Cửu Âm trực tiếp dẫm lên ngực Thượng Quan Quân Uyên.
“Chọc lão nương lúc này, ngươi liền phế đi!”
Phanh!
Chiến Cửu Âm một quyền đánh vào đầu của Thượng Quan Quân Uyên, đau đớn làm hắn nháy mắt tỉnh táo lại.
Bạch hồ ly ghé vào bên bờ, con ngươi sáng lên, xem ra người phụ nữ này căn bản không cần hắn hỗ trợ nha!
Không biết vì sao, mỗi một quyền Chiến Cửu Âm đánh vào Thượng Quan Quân Uyên, bạch hồ ly liền có một tia vui mừng.
Đủ tàn nhẫn, đáng đánh!
Nắm tay của Chiến Cửu Âm giống như bao cát nện xuống, cung nữ ngoài cửa đột nhiên bước nhanh vào.
Nàng cầm một cây kiếm, khẽ kêu lên: “Buông Thái Tử ra!”
“Điện hạ, ngài vào tụ linh trì?” Cung nữ nhìn thấy Thái Tử quần áo ướt dầm dề, kinh ngạc đến biến sắc.
Thượng Quan Quân Uyên bỗng nhiên ý thức được không đúng, cả mặt hắn toàn là máu nhìn về phía cung nữ, quát to: “Ngươi làm cái gì!”