Suốt một đêm, Chúc Vô Ương chưa từng trở về.
Lâm Lang cũng không quan tâm, ngủ một mình còn rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, bọn tỳ nữ hầu hạ nàng trang điểm chải chuốt, Lâm Lang cũng không chút để ý sửa lại châm ngọc.
"Phu nhân, chủ tử đang chờ ngài đi đến chính đường dùng bữa." Một người nam nhân mặc y phục quản gia mặt không cảm xúc lên tiếng.
Lâm Lang nhìn hắn nhiều vài cái.
Dung mạo xinh đẹp tú lệ, môi đỏ mảnh khảnh mọng nước.
Ể, ngực cũng rất to.
Thật là nam nhân?
Lòng Lâm Lang ngứa ngáy.
Thật muốn chạm vào một chút.
Nàng không tự giác nhìn xuống dưới.
Nam nhân bày ra một gương mặt cá chết, "Phu nhân có cần tiểu nhân nghiệm minh bản thân mình không?"
Lâm Lang mỉm cười, bình tĩnh mà nói, "Nếu ngươi không ngại."
Quản gia: "…"
Ta có lẽ gặp phải một vị phu nhân giả.
"Ta họ Cung, phu nhân có thể gọi ta là Tiểu Cung, có việc tùy thời phân phó." Quản gia mặt than tỏ vẻ ca đây "tâm như nước lặng" sẽ không bao giờ dễ dàng mắc câu, bởi vậy vẫn bày ra một bộ mọi việc đều phân xử theo phép công.
Lâm Lang nhịn cười, đáy mắt như chứa ánh sao trời, "Gọi "Tiểu Công" quá khách khí, hay ta gọi ngươi là "Lão Công" nhé?"
Quản gia trầm mặc một trận.
Hắn không biết tại sao mà nữ nhân này lại cười cổ quái đến thế.
Gọi "lão Cung" kỳ lạ lắm sao?
Có điều, đúng thật là ít ai dám gọi hắn như vậy.
Thân là đại quản gia bên cạnh thành chủ, người đứng thứ hai Vô Song thành, người khác gặp, cũng chỉ biết cung cung kính kính gọi hắn một tiếng "Cung đại nhân".
Ngoài cửa sổ, một tầng sắc hoa xinh đẹp lay động, người này một tay chống cằm, tua rua từ mặt trang sức nhẹ nhàng phất qua gò má ửng hồng, tựa như nổi lên một rặng mây đỏ nhạt, tươi đẹp, kiều diễm.
Quản gia rũ mắt.
"Phu nhân vui vẻ là được."
Hắn dẫn người đến chánh đường, thì thấy một vị thiếu nữ phấn y đang lôi kéo huynh trưởng làm nũng, "Ca ca, muội lớn như vậy rồi mà chưa từng đi xem hội chùa, lần này cho phép muội đi được không?"
Ca ca thì đẹp đến thiên nộ nhân oán, còn vị muội muội này thì…
Lâm Lang tấm tắc một tiếng, có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể gặp một mỹ nhân nhi xinh đẹp tuyệt thế.
"Không được, thân thể của muội ốm yếu, không chịu nổi mệt nhọc, lỡ như có người va chạm vào muội thì làm sao bây giờ?" Chúc Vô Ương ôm lấy bả vai muội muội dỗ dành, "Cẩm Sắt, nghe lời, nếu muội muốn thiên đăng (đèn trời), ca ca sai người làm cho muội, rồi thả ở trong sân, mười cái hay một trăm cái đều tùy muội chọn lựa."
Nhìn thấy cảnh này, quản gia liếc nhìn tân nhiệm thành chủ phu nhân một cái.
Nàng ấy cúi mặt, đôi mắt sáng như trăng non kia toát ra một tia ảm đạm.
Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đau khổ đi?
Vốn dĩ là đêm tân hôn, trượng phu lại đến phòng của muội muội, bây giờ vất vả lắm mới gặp mặt, thế nhưng là cái dạng này.
"Không chịu đâu, muội muốn đi ra ngoài cơ."
"Nếu muội còn như thế, ca ca sẽ tức giận."
"Hức hức, huynh hung dữ với người ta! Cẩm Sắt không để ý tới huynh nữa!"
Nàng ta dậm dậm chân, rồi nhấc làn váy lên chạy mất.
Chúc Vô Ương nhíu mày, "Ngăn tiểu thư lại, đừng để cho muội ấy chạy."
Nói xong rồi nhấc chân chạy theo.
Trong đại sảnh, bọn hạ nhân an tĩnh cúi đầu, hiển nhiên điều này thường xuyên diễn ra.
"Phu nhân…" Quản gia có chút do dự.
"Ta tạm thời không đói bụng, muốn quay về phòng nghỉ ngơi."
Nàng cười nhạt với hắn, đang định lui về, đột nhiên loé lên một ý xấu.
Trong nháy mắt, sắc mặt nữ nhân chợt tái đi rồi ngất xỉu.
Quản gia vội vàng tiếp được cơ thể đang ngã xuống của nàng.
Trong ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, cánh tay chạm vào da thịt tinh tế, mang theo cảm giác hơi lạnh lẽo của ngọc thạch.
Còn có… mềm mại?
Gương mặt tú lệ vũ mị của quản gia nổi lên một vệt ửng đỏ, trông vô cùng kiều diễm mê người.
Tội lỗi, hình như hắn đã không cẩn thận chạm vào thứ gì không nên chạm rồi.
Cũng may phu nhân đã ngất.
Nhưng mà, tại thời điểm quản gia lấy lại sự ăn năn, thì Lâm Lang lặng lẽ vươn móng vuốt.
Tập kích ngực.
Thì ra thật sự là một tiểu ca ca.
Tuy rằng xinh đẹp đến có chút không thể tưởng tượng.
Nàng vừa lòng giả bộ bất tỉnh nằm trong ngực hắn, ăn đậu hủ.
Khi Chúc Vô Ương vừa định đuổi theo, thình lình nghe thấy vài tiếng kinh hô, không khỏi quay đầu lại.
Thì thấy nàng ấy tựa như một con búp bê sứ dễ vỡ, yếu đuối vô lực ngã vào người quản gia.
Đáy lòng nam nhân căng thẳng.
Hắn do dự nhìn thoáng qua vị thiếu nữ đã chạy đi xa, cuối cùng vẫn chọn bế Lâm Lang lên rồi phân phó cho quản gia, "Mau gọi đại phu."
Thời gian chưa đến nửa chén trà, đại phu đã đem theo hòm thuốc đi tới, sau một phen chẩn bệnh thì nói mạch đập của phu nhân suy yếu, ước chừng là hôm qua mệt nhọc quá độ, chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Chúc Vô Ương nhìn hàng mi đang run rẩy của nàng, xem ra sắp tỉnh lại.
"Phu quân?"
Đôi mắt của nàng tựa như chứa đựng khói nước mông lung, vô cùng chọc người yêu mến.
"Tối qua nàng làm gì, sao cả đêm lại không ngủ?"
Hắn xụ mặt, cũng không biết là cơn tức đến từ đâu, chỉ là tức nàng không chịu để ý tới sức khoẻ của mình.
Hắn vậy mà có chút sợ hãi.
Loại cảm giác này, làm tim hắn bất giác đập thình thịch.
"Ta, ta muốn chờ phu quân trở về."
Nàng tựa như đã làm sai chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Nương của ta cũng là mỗi ngày chờ cha ta về như thế."
"Ông ấy không về, thì nương sẽ không ngủ."
"Cứ như vậy bên nhau nửa đời."
"Cho nên…"
Lâm Lang cắn môi, "Ta cũng muốn giống như nương, làm một thê tử tốt, nhưng hình như làm sai rồi." Nàng ngẩng đầu, vô cùng đáng thương mà nói, "Phu quân chàng đừng tức giận, sau này ta, ta sẽ ngủ sớm chút."
Vừa nói vừa đảo mắt ra xa, không dám nhìn vào mặt hắn.
Nhìn là biết đây chính là một tiểu cô nương không rành nói dối.
Bây giờ thành chủ đại nhân tựa hồ mới nhận ra rằng, tiểu nương tử của hắn năm nay xuân xanh mười sáu, vừa lúc bằng tuổi với muội muội, còn nhỏ hơn hắn tới tận năm tuổi.