Cộng Thê: Mua Được Tiểu Kiều Thê

Chương 25: Nàng tự nuốt vào! (H++)

Quân Khanh nở nụ cười nhuốm đầy dục niệm, một tay ôm thân thể giãy giụa gào khóc đến kiệt lực của nàng đi đến bếp, mở xửng hấp còn chút hơi nóng vờn quanh, lấy bên trong ra một chén cơm cá đã được lọc xương sạch sẽ, cá cũng đã xé ra nát nhừ chuẩn bị sẵn từ trước.

"Ứ…Ứ…Ứ… ư ư ư… Ứ Ứ ư ư ư…. Hức Hức Hức…huuuuu…." Tiểu Tiểu mệt lã người, phát ra từng âm thanh thút thít đáng thương, hai cánh tay ôm lấy cánh tay phải cứng rắn tà ác của tướng công, hai đùi nhỏ run rẩy nâng lên hạ xuống liên tục vì lỗ nhỏ bị dị vật thọc ngoáy đau buốt.

"Nàng ăn mau nào! Tiểu nương tử của ta!" Quân Khanh dừng lại bàn tay thọc lộng trong huyệt mềm của nàng, nhưng không hề có ý định rút ra.

Đút nhanh muỗng cơm đầy vô miệng nhỏ run rẩy ủy khuất.

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn cố gắng ngậm lấy nuốt xuống.

"Ứ… ứ…ư ư… Hức… huuu…" Nàng chịu không nổi! Thật sự chịu hết nổi rồi, ô ô ô. Tướng công thật sự quá mức tàn nhẫn với nàng, ô ô ô.

"Ngoan! Nàng cố hít sâu giữ lấy bình tĩnh! Hiện tại nàng đã có thể chịu đựng được thời gian hoan ái kéo dài mà không ngất đi rồi! Nàng không hề yếu ớt như nàng nghĩ! Đừng tự đem bản thân hù dọa chết! Biết sao?" Hắn lại đút cho nàng một muỗng đầy, yêu thương âu yếm hôn lên má nàng.

"Hức! Ô ô ô… Thϊếp muốn chết! Chết ngay bây giờ! Thϊếp không muốn bị thọc lỗ nhỏ nữa! Ô ô ô…" Nàng ủy khuất khóc nức nở thều thào, ánh mắt vô cùng bi thương.

"Dám nói bậy nữa là Ta lập tức mang nàng đến chuồng ngựa. Nàng thích cùng ta cưỡi ngựa lắm đúng không?" Quân Khanh lạnh giọng hăm dọa, vật nhỏ ngu ngốc, chỉ có tí đã đòi sống đòi chết với hắn rồi?

"Thϊếp không muốn cưỡi, Thϊếp sợ cưỡi ngựa! Ô ô ô…"

"Nàng xem! Đến hiện tại nàng còn rất tỉnh táo này! Chỉ hơi có chút thoát lực, ăn no liền sẽ ổn ngay thôi! Nàng chịu đựng được bảo bối! Khi nãy là nàng sướиɠ đến dục tiên dục tử! Hiểu sao? Sao nàng nàng quen dần với cảm giác sướиɠ khoái đó sẽ ngày ngày năn nỉ ta thọc ngoáy lỗ nhỏ cho nàng thôi!"

Vừa đút nàng ăn, bàn tay phải của hắn lại tà ác xoa xoa nắn nắn xương mu của nàng, mật dịch trong nộn huyệt lại róc rách róc rách tuôn ra.

"Á….Aaaaa…. Ô ô ô…" Tiểu Tiểu nhịn không được rùng mình liên hồi, há lớn miệng muốn phun sạch cơm ra ngoài.

Quân Khanh biết trước liền dùng bàn tay trái che chắn môi nàng.

"Nàng mau nuốt cho hết vào! Dám phung phí thức ăn, sau này ta liền sẽ bỏ đói nàng!"

Tiểu Tiểu nấc nghẹn, ủy khuất mím lại môi nhỏ, cố gắng nuốt xuống.

Chiếc đầu xinh xắn đáng yêu lắc lắc, bi thương cúi đầu úp mặt vào bắp tay phải thô lớn của Quân Khanh.

Quân Khanh có chút đau lòng, cái vật nhỏ này, thừa hoan là chuyện nữ nhân nào cũng đều phải trải qua để sinh con dưỡng cái. Nhưng cứ hễ huynh đệ hắn thọc thọc lỗ nhỏ một chút nàng liền giãy nảy khóc đến đáng thương.

Hắn sẽ trị hết cái tật xấu này của nàng. Làm nàng phải ngoan ngoãn mở rộng lỗ nhỏ mỗi khi bọn họ muốn hoan ái cùng nàng.

Hắn mang nàng đi rửa mặt, dùng khăn ấm lau khắp thân thể giúp nàng.

Lần nữa mang Tiểu Tiểu đặt lên giường.

"Tướng công!" Tiểu Tiểu hoảng sợ ôm dính trên người hắn, nàng không muốn lên giường nữa đâu, ô ô ô.

"Nàng quỳ bò vểnh mông lên cho ta! Nhớ kỹ tuyệt đối không được phép giãy ra, lần này ta sẽ không ôm giữ nàng lại. Dám giãy ra ta liền thọc thủng lỗ nhỏ của nàng!" Quân Khanh híp mắt nghiêm mặt đặt nàng bên mép giường.

"Tướng công! Ô ô ô…"

"Nhanh! Nàng sắp phải làm mẫu thân của hài tử rồi! Hễ tí lại khóc còn ra thể thống gì?"

Tay hắn vỗ bộp bộp bộp lên cái mông nhỏ đang xoay lại vểnh lên hướng ra nơi mép giường nơi hắn đang đứng.

"Tự động nuốt vào!" Hắn ve vuốt lên hai khối u ngay lỗ cúc hoa của nàng, hai viên trứng đá vẫn còn nằm bên trong, nhưng vì nàng bị giày vò kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lâu, hiện tại chúng vô cùng dễ dàng lăn lên tuột xuống.

Có lẽ lúc nửa trước khi nàng ngủ hắn sẽ thay vào hai viên bi lớn hơn, nhị ca trở về liền có thể sẵn sàng phá lỗ cúc hoa cho nàng.

Tiểu Tiểu ủy khuất bẹp miệng, nàng mím môi kéo lấy gối bông đến kê ngang ngực để lúc nữa quá mức chịu đựng nàng còn có chỗ để cắn xé một hồi.

Thân thể nhỏ nhắn quỳ bò, hai chân dang rộng lùi lùi cọ mài lỗ nhỏ lêи đỉиɦ nấm cự vật đang được Quân Khanh nâng nằm ngang nhắm ngay lỗ nhỏ của nàng.

"Nộn huyệt của nàng hiện tại rất lớn, có thể dễ dàng nuốt vào nam căn của ta! Đừng tự hù dọa chính mình nữa! Mau nào nương tử, ngoan!"

Quân Khanh thở dài, dùng hai bẻ ra hai mảnh mông của nàng, giúp miệng huyệt nuốt vào phần đỉnh hùng căn thô nóng.

"Ứ…..Ứ…. Á…..A…..Ứ ứ ứ ư ư ư…" Tiểu Tiểu chống tay, ưỡn đầu cong lưng thành hình vòng cung, mông nhỏ vểnh cao, đẩy thân hình nghiêng về phía sau cố gắng nuốt vào hung khí sắc bén.

"Ô ô ô… Á…….Aaaaaaaaaaa….. Ô ô ô ô…. Ứ Ứ Ứ…." Dũng đạo ướŧ áŧ non nớt của nàng co thắt liên tục, mở ra khép vào mở ra khép vào mυ'ŧ cắn liếʍ láp cự vật đang dần dần lún sâu vào trong mật huyệt bị chà đạp sưng đỏ phập phều.