Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Đúng như dự đoán, trên đường đến đô thị Hector trời đổ mưa to như trút nước, cũng vì thế mà tốc độ của chú tài xế cũng chậm dần.
Có lẽ vì lái xe một mình lâu rồi nên ông nói chuyện rất thoải mái, Lâm Thù được biết tên của ông là Hubert Ridley, nghề nghiệp thì giống như bọn họ đã thấy, là một tài xế chở hàng.
Nhà của Ridley nằm ở đô thị Hector, vợ ông mất sớm, Ridley có một cô con gái đang học Đại học ở vùng khác, rất ít khi về nhà. Nghe nói cô bé học ngành khoa học kỹ thuật mũi nhọn cao cấp, Ridley là bố cô bé nhưng cũng không rõ cho lắm, song, ông rất cố gắng làm việc kiếm tiền cho cô ăn học, mong rằng con gái mình có thể sớm ngày dọn đến thành phố lớn.
Về chuyện này thì Lâm Thù hiểu rất rõ, tình trạng phân biệt giai cấp ở Đế quốc rất nghiêm trọng, với hoàn cảnh gia đình như Ridley mà muốn nuôi con cái học lên Đại học thì rất vất vả. Phần lớn con em trong những gia đình dưới đáy xã hội vừa bước vào giai đoạn nhập học là đã được vạch sẵn phương hướng khái quát cho tương lai, hướng đi này bình thường là thợ máy, hoặc những công việc không mấy vẻ vang.
Một số người thì tiếp nối công việc của bố mẹ, như vậy có thể đỡ bớt tiền học, cũng ít vất vả hơn. Ví dụ như Lâm Thù, nếu anh không gia nhập quân phản loạn thì có lẽ giờ đây anh đang mở tiệm bánh, ngày ngày bán bánh mì.
Người dưới quê đa phần đều lựa chọn cày cấy chăn nuôi, trường công lập chỉ phụ trách dạy trẻ nhận mặt chữ, cộng trừ nhân chia.
Còn về giáo dục cấp cao, đó là thứ thuộc về người thượng đẳng có tiền có của.
Nhưng Kim Tự Tháp càng đi xuống thì càng lớn.
“Chủ yếu là tôi hay chở hàng qua lại giữa Hector và Senna, lần này còn chưa vào thì đã bị đuổi ra rồi, tháng sau chỉ đành gửi nó ít lại một chút vậy.” Ridley thở dài: “Dạo này lại không thể chở hàng, con bé cũng chưa đến kỳ nghỉ, quay về chỉ càng buồn thêm.”
“Nói đến đây, cháu có thể hỏi nhà chú ở đâu không?” Lâm Thù hỏi.
Lúc anh trò chuyện với Ridley thì nhận được tin nhắn của Zemel, cấp trên của anh kêu anh ở lại đô thị Hector hai hôm, sau đó sẽ có người đến chi viện cho bọn họ. Người kia vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình ở gần đây, đúng lúc có thể chở hai người về trụ sở chính.
Nếu ở lại đô thị Hector thì phải để lại thông tin ở khách sạn, thật ra như vậy thì không được an toàn cho lắm, ở nhờ nhà dân là một lựa chọn không tồi.
Song, rối ở chỗ Hector là đô thị vệ tinh của Senna, nhưng thật ra ý nghĩa tồn tại của nó là để san sẻ gánh nặng với Senna. Bất kể là nhà máy nào gây ra ô nhiễm đều sẽ được xây dựng tại Hector, chuyên môn cung cấp thành phẩm cho Senna. Ngoài ra, phần lớn rác thải ở Senna đều bị chở đến Hector để xử lý chui.
Điều này làm bầu không khí ở đô thị Hector bị ô nhiễm chẳng thua gì khu thành phố cũ ở Đế đô.
“Tôi làm nghề chở hàng mà, chỗ tôi ở cũng khá xa.” Ridley nói khái quát vị trí nhà mình.
Lâm Thù tìm kiếm trên bản đồ một lát, có lẽ vì lo cho con gái nên nhà của Ridley cách rất xa khu nhà máy, là khu dân cư an toàn hiếm thấy ở đô thị Hector.
“Vậy thì, cháu đánh bạo hỏi thử, bọn cháu có thể ở nhờ nhà chú hai ngày được không?” Lâm Thù lễ phép hỏi: “Bọn cháu cũng là sinh viên Đại học giống con gái chú, hai hôm nữa người nhà mới đến đón bọn cháu được, tới lúc đó cháu sẽ gửi lại tiền tá túc cho chú.”
Jofasa còn nhỏ, Lâm Thù lớn hơn hắn mấy tuổi, nhưng chỉ cần trên mặt không có nếp nhăn thì hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng không khác gì mấy so với hai mươi. Đó giờ Lâm Thù nói dối quen rồi, Ridley nghe xong cũng không thấy nghi ngờ.
“Chuyện nhỏ, tôi còn chê nhà tôi vắng tanh như cái nhà ma đây.” Ridley đồng ý ngay tắp lự: “Hai cậu là sinh viên trường nào?”
Cái này thì Lâm Thù mù tịt, kỹ năng ba hoa của anh cũng không có đất dụng võ: “Trường bọn cháu không nổi tiếng cho lắm… Chắc chú chưa từng nghe đâu.”
“Hồi xưa lúc đăng ký trường cho con, tôi từng dành ra cả mấy ngày để nghiên cứu danh sách các trường Đại học, có trường nào mà tôi không biết chứ.” Ridley lơ đễnh xua tay, sau đó lập tức đặt tay lên vô lăng trở lại.
Thái độ của ông cũng không phải nghi ngờ thân phận của bọn họ, mà chỉ đơn giản là vì thích tán dóc mà thôi.
“Trường Quân đội Saint Tours.”
Jofasa ngồi ở hàng sau bất chợt lên tiếng, hắn dựa vào sau ghế của Lâm Thù, gác cằm lên vai trái ghế phụ, Lâm Thù quay đầu lại suýt nữa đã hôn lên mặt hắn.
“À…” Lúc này đến lượt Ridley nói huyên thuyên bị nghẹn họng.
Tất nhiên ông từng nghe nói về ngôi trường này, nhưng không phải trên danh sách các trường Đại học ở Đế quốc. Ngôi trường này là một trong ba trường Quân đội nổi tiếng nhất đứng đầu trên toàn Đế quốc, học sinh của trường phần lớn đều là các bậc anh tài trong dòng dõi quý tộc, những người dân bình thường có năng lực xuất sắc chỉ chiếm một phần nhỏ.
“Mấy năm trước trường đã công khai tuyển sinh rồi, còn mở thêm ngành văn thư cho học viên.” Jofasa bổ sung thêm: “Không còn nghiêm ngặt như trước nữa.”
“Ồ, ra thế…” Ridley nhìn Jofasa thông qua kính chiếu hậu, bảo Lâm Thù là học viên trường Quân đội thì ông tin sái cổ. Chứ còn cậu trai trẻ xinh đẹp tóc vàng này không giống bộ đội cho lắm, chắc làm nhân viên văn thư giống như cậu ta nói.
Lâm Thù âm thầm thở dài trong lòng, Jofasa không phải một người giỏi ăn nói.
Được cái Ridley không chỉ nhiệt tình hay nói, mà còn là một người vô tư, chẳng mấy chốc ông đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngập này, hỏi thăm bọn họ đủ thứ chuyện. Nào là trường Quân đội Saint Tours như thế nào, trong trường có nhiều sĩ quan cấp cao lắm đúng không, tiền học đắt không, có sắp xếp việc làm cho học viên sau khi ra trường không.
Vụ này thì Lâm Thù bó tay, may mà Jofasa từng xem hết tư liệu về ngôi trường này, hắn cũng từng ghé thăm trường một lần vì công việc, nên dư sức lừa Ridley.
Sau khi quen dần với cách nói chuyện và giọng điệu của Jofasa thì Ridley cũng bắt đầu tác dóc với hắn.
Lâm Thù nhìn ông chú tài xế tốt bụng với ánh mắt kính nể, đến cả anh cũng chưa thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Jofasa như thế này!
“Ồ hô? Còn có học bổng nữa à, con gái tôi xin mãi mà chưa được này, thành tích của cậu chắc tốt lắm đúng không?” Trong cơn mưa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của những tòa nhà cao tầng, Ridley vừa trò chuyện với bọn họ vừa lái xe về nhà mình.
“Ừm, ngoại trừ điểm kiểm tra thể lực hơi thấp một chút thì những mặt khác tôi rất xuất sắc.” Jofasa nói dối hoàn toàn dựa trên tình hình thực tế, hắn không biết khiêm tốn là gì.
“Sức khỏe không tốt là do bẩm sinh, cũng không phải tại cậu.” Ridley thấy tiếc thay cho hắn: “Cũng sắp tới nhà tôi rồi, lát nữa hai cậu cứ ngồi ở nhà chơi, tôi phải lái xe về công ty.”
“Như vậy có ổn không chú?” Lâm Thù hỏi.
“Gì đâu mà, nhà tôi cũng chẳng có gì đáng tiền, cô con gái quý báu nhất của tôi thì đi học rồi.” Ridley nở nụ cười rộng rãi.
Nếu Ridley đã không ngại, vậy Lâm Thù cũng không nói thêm nữa.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nhà của Ridley, đúng như ông nói, căn nhà cách rất xa khu nhà máy, nhưng hôm nay trời đổ mưa nên không nhìn ra được chất lượng bầu không khí như thế nào. Nhà ông là kiểu căn hộ đơn lập hai tầng, nhìn chung khá cũ kỹ, màu tường ở bên ngoài không được đều, chắc mới sơn phết lại.
Ngoài trời mưa vẫn to như trút nước, Ridley cầm dù xuống xe với Lâm Thù, hai người đi tới mái hiên trước cửa nhà, Lâm Thù mới vòng về rước Jofasa.
Dọc đường lúc nói chuyện với Ridley, Jofasa vẫn còn sức sống, bây giờ không có gì để phân tán sự chú ý, hắn mới cảm thấy uể oải, dù sao ngồi trên container chở hàng cũng không thoải mái gì cho cam.
“Đưa tay cho tôi, xuống từ từ thôi.” Lâm Thù cầm tay Jofasa đỡ hắn xuống xe, cẩn thận che mưa cho hắn.
“Để tôi đi đun ấm nước cho hai cậu rồi đến công ty nhé?” Ridley mở cửa ra, bật đèn phòng khách lên: “Bé Sarah sức khỏe yếu, phải chú ý giữ ấm mới được.”
“Bé…” Jofasa âm thầm lặp lại cái biệt danh Ridley đặt cho mình, lúc vào cửa hắn bước hụt một bước, giẫm trúng chân Lâm Thù.
“Xin lỗi…” Lâm Thù cũng nghe thấy cái biệt danh này, anh bấm bụng nhịn cười, vỗ vai Jofasa an ủi hắn: “Đây là cách người lớn thể hiện tình thương của họ, không có ác ý đâu, không phải mỉa mai ngài.”
“Vào nhà đóng cửa lại đi đã, mưa sắp tạt vào rồi kìa.” Ridley mở máy sưởi trong nhà, căn phòng dần ấm áp lên, ông vừa đun nước vừa dặn dò: “Hai cậu ngồi chơi đi, nhà tôi không có phòng khách, tối nay hai cậu vào phòng tôi mà ngủ, tôi ngủ ở phòng con tôi.”
“Làm phiền chú quá.”
Lâm Thù và Jofasa ngồi xuống sô pha chính giữa phòng khách, trong nhà Ridley không có đồ dùng hiện đại đời mới nào cả, nói chung đối với Jofasa, đồ cũ của mười mấy năm về trước chẳng khác gì đồ cổ.
Ridley rót nước nóng cho bọn họ, sau khi dặn dò một số chuyện thì vội vàng chạy tới công ty, ông nói nửa tiếng sau mình sẽ về, còn hỏi bọn họ tối nay muốn ăn gì, thái độ nhiệt tình hệt như có con nhỏ đi xa mới về nhà.
“Nhớ thật đó,” Lâm Thù cầm ly thủy tinh thổi nước cho bớt nóng: “Hồi xưa người nhà của tôi cũng nhiệt tình vậy nè, có người nhà ở bên cạnh vẫn tốt hơn một mình bơ vơ.”
Anh uống một hớp nước nóng, quay đầu lại thì thấy Jofasa đang im lặng quan sát mình, ra chiều suy tư.
“Sao vậy?”
“Anh không phải người Đế quốc, người nhà anh nói là bố mẹ ở dưới quê à?” Jofasa hỏi.
“Vậy thì không phải, tôi cũng không có ấn tượng gì mấy về bố mẹ mình, dù sao thì mười tuổi tôi đã tới Đế quốc đi học rồi, đã mười mấy năm trôi qua, tôi cũng không còn nhớ nổi mặt mũi bọn họ ra sao.” Lâm Thù mỉm cười trả lời: “Người tôi nói là chú và dì trong gia đình tôi ở nhờ ấy. Hồi nhỏ nhà tôi xảy ra chuyện, bố mẹ không định đón tôi về, họ hàng bên này cũng không muốn nuôi tôi, hai bên cứ đùn đẩy cho nhau.”
“Mặc dù theo quy định của pháp luật thì tôi vẫn cần người giám hộ, nhưng chú và dì xem tôi như con ruột, bọn họ không muốn thấy tôi chịu khổ, họ cũng không có con, bèn dứt khoát nhận nuôi tôi.”
Dẫu đang nhắc lại quá khứ không mấy vui vẻ mình, nhưng nét mặt anh vẫn khá dịu dàng.
Dường như đây là một câu chuyện với bối cảnh khổ trước sướиɠ sau, nhưng Jofasa lại phát hiện ra chỗ cấn: “Anh nói anh còn chưa tốt nghiệp cấp Ba, nếu bọn họ đối xử tốt với anh như vậy, sao lại không cho anh đi học?”
Hắn nói như thể đang chỉ trích cặp vợ chồng kia, nhưng ai hiểu hắn thì sẽ biết, đây chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi.
“… Không phải bọn họ không cho tôi đi học, mà là Đế quốc không cho tôi đi học.” Sự dịu dàng trên mặt Lâm Thù lập tức biến mất: “Năm tôi lên cấp Ba, Đế quốc ra chính sách mới về việc chi trả thuế điện tử, chú và dì mở tiệm bánh mì nên chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ. Không, cũng bởi vì chính sách có rất nhiều lỗ hổng nên đây thật sự là ảnh hưởng trí mạng đối với bọn họ.”
“Tôi không hiểu mấy chuyện về kinh tế cho lắm, nhưng tôi biết bọn họ nợ nần ngập đầu, tiền vốn ứ đọng, còn phải nộp tiền phạt. Cũng vì chính sách bất hợp lý nên chú tôi mới tham gia vào đoàn biểu tình phản đối…”
Lâm Thù không kể nữa mà uống một hớp nước.
Jofasa sờ lên mép ly thủy tinh, nhớ lại những sự kiện liên quan với câu chuyện của anh, nếu hắn nhớ không lầm, đó là một cuộc biểu tình đẫm máu, sau đó đã bị xóa sổ sạch sẽ.
Hết chương 49