Chuyển ngữ: Mờ Mờ
Chuyện theo đuổi Jofasa thì không gấp, tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm mới gấp.
Thành phố gần đây nhất là đô thị vệ tinh Hector của Senna, xa hơn một chút thì có thị trấn nhỏ. Tiếc là hai chỗ này đều không có chi nhánh của cánh quân phản loạn, cho dù là đảng ôn hòa hay đảng cấp tiến.
Lâm Thù đã gửi toàn bộ tin tức mà anh biết cho Irene, bao gồm cả việc tiến sĩ Jones là do Faigel đóng giả, rất có thể Faigel cũng đã điều tra ra Irene, và bọn họ đã thành công trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm sinh học Tulip.
Irene nói chị đã nhận được và đang bắt tay vào giải quyết, nhưng chị thật sự không còn sức để giúp Lâm Thù, bèn đề nghị anh tìm Zemel nhờ chi viện.
Sau khi xác nhận Irene vẫn an toàn, Lâm Thù cũng không vội đi tìm Zemel, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là đi tìm thành phố hoặc thị trấn để nghỉ ngơi. Anh chỉ đem theo mấy thứ cần thiết và vài liều chất ổn định bình thường hay mang bên người, bây giờ cũng không thể quay về sở thí nghiệm tặng đầu người. Anh có ngủ ở ngoài cũng không sao, nhưng Jofasa chắc chắn chịu không nổi.
“Đô thị Hector khá gần, chúng ta đến đó trước.” Lâm Thù nhanh chóng đưa ra quyết định, anh để ý tới cái vali xách tay Faigel bỏ lại: “Trong vali đó có gì thế?”
Vỏ ngoài của vali làm bằng kim loại bền chắc, bên trên còn có khóa vân tay, Jofasa đi qua đó, cúi xuống ấn ngón cái lên mặt cảm biến.
Tiếng chuông báo xác nhận thành công vang lên, chiếc vali hé ra một cái khe nhỏ.
Lâm Thù theo thói quen định kêu Jofasa lùi ra sau để anh lên kiểm tra, nhưng Jofasa lại duỗi tay mở nắp vali ra trước anh.
Trong vali đều là những loại thuốc mà Jofasa cần, được xếp ngay hàng thẳng lối.
“… Người giám hộ này của ngài, đối xử với ngài rất tốt.” Lâm Thù im lặng cả buổi sau đó mới lên tiếng cảm thán.
“Lúc nào chú ấy cũng gọi tên tôi, chưa bao giờ kêu họ…” Jofasa vẫn giữ động tác mở vali, nhẹ giọng nói: “Chú ấy thật sự bỏ mặc tôi rồi…”
Lâm Thù khoác vai Jofasa, vắt óc mãi nhưng cũng không tìm ra được câu an ủi nào thích hợp.
Anh không rõ quan hệ giữa Faigel và Jofasa, nhưng nom Jofasa có vẻ rất tủi thân, có lẽ tình cảm giữa bọn họ rất tốt, Jofasa dứt khoát lựa chọn đứng về phía anh làm tổn thương tấm lòng của người cha già kia?
“Sachariah, bây giờ ngài không còn cô đơn nữa.” Lâm Thù khóa vali lại kỹ càng, nắm lấy bàn tay mát rượi của Jofasa: “Ngài không chỉ có mình anh ta, ngài còn có tôi, không chỉ mình tôi, sau này ngài sẽ còn gặp thêm nhiều người sẵn lòng đón nhận ngài.”
“Nếu ngài không chê, tôi có thể giới thiệu bạn của tôi cho ngài, ngài phải biết rằng có rất nhiều người yêu thích ngài.”
Jofasa gật đầu, nếu hắn từ chối quay về Đế quốc, vậy con đường sau này sẽ do chính hắn lựa chọn, dù tốt hay xấu thì cũng không thể trách người khác.
Faigel rất tốt, Lâm Thù cũng rất tốt, mặc dù thái độ bọn họ đối xử với mình có hơi khác biệt.
Làm người không được quá tham lam.
“Vậy thì đi thôi, khi nào mệt thì nói với tôi, tôi cõng ngài.” Lâm Thù mỉm cười, xách vali đi về phía đô thị Hector.
Lộ trình rất dài, Jofasa cũng còn khỏe, hắn suy nghĩ về tất cả những lời hôm nay Lâm Thù nói với mình, chợt thốt lên một câu: “Người khác thích tôi cũng hôn tôi à?”
Lâm Thù ngớ ra, chuông cảnh báo réo inh ỏi trong lòng: “Ai mà hôn ngài khi chưa có sự cho phép của ngài thì là lưu manh, hèn hạ! Bỉ ổi! Không biết xấu hổ!”
Jofasa hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Thù không nói không rằng.
Lâm Thù thở dài, nghiêm túc xin lỗi: “Tôi là lưu manh, xin lỗi ngài.”
Cuối cùng những gì Irene và Lambert mắng anh đều trở thành sự thật cả rồi.
Nhưng Jofasa đi bên cạnh anh lại lắc đầu, trong mắt toát lên một chút ý cười chân thành: “Anh không phải.”
Lâm Thù lấy làm lạ, nghiêng đầu qua.
“Tôi cho phép rồi.”
Lâm Thù ngẩng phắt đầu dậy, thở dài một hơi, nghiêm túc dặn dò Jofasa: “Ngài không được đồng ý chuyện này một cách tùy tiện như vậy, cho dù người đó là tôi đi nữa, khoan nói tới vấn đề đạo đức, ngộ nhỡ người ta có bệnh truyền nhiễm thì phải làm sao? Bây giờ thì đòi hôn ngài, mai mốt đòi ngủ với ngài, ngài cũng đồng ý luôn à?”
“Chúng ta đã ngủ với nhau rồi.” Jofasa dựa vào những gì Lâm Thù nói chỉ ra trọng điểm.
“Không phải ngủ kiểu đó! Trùm mền tâm sự mà ngủ nghê cái gì?” Lâm Thù nhức đầu.
“Vậy ngủ thế nào?” Jofasa hết sức khó hiểu. Trong phim truyền hình hắn xem, nam nữ chính mặc quần áo lăn qua lộn lại trên một chiếc giường, màn hình tối đi, nhảy qua sáng ngày hôm sau, thế là hai người đã lên giường, chẳng khác gì đi ngủ bình thường.
Chẳng lẽ khác nhau ở chỗ bọn họ lăn qua lộn lại à?
“Thì là…” Lâm Thù chưa kịp thốt nên lời thì đã ấp úng, anh khó khăn sắp xếp câu chữ: “Thì giống chuyện mình làm ban sáng, nhưng phải đi sâu thêm tí nữa…”
Jofasa cái hiểu cái không, nhưng với tinh thần khiêm nhường ham học, hắn vẫn cố hỏi đến cùng: “Đi sâu bằng cách nào?”
“À ờ ừm! Thì là…”
Bíp bíp!
Ngay khi Lâm Thù buông xuôi định nói chuyện người lớn, tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ đằng xa. Anh và Jofasa đồng thời quay lại thì thấy một chiếc xe tải đang chạy tới, khi đến gần bọn họ, chiếc xe từ từ giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn.
Một ông chú ló đầu ra khỏi cửa xe, ông có một gương tròn trĩnh không mấy phổ thông, đầu đội chiếc mũ có logo của công ty vận chuyển, trông rất hiền từ.
“Sao hai người các cậu lại đi dạo ở đây? Sắp mưa rồi, gần đây làm gì có chỗ trú mưa.”
Lâm Thù phản ứng rất nhanh, anh hiểu ra ông chú này nhìn thấy hai người bọn họ đi lang thang ở cái nơi vắng vẻ không làng không xóm này, tưởng đâu bọn họ gặp chuyện xui rủi nên tốt bụng chạy tới hỏi thăm.
“Bọn cháu đi nhờ mấy người quen đến thành phố Senna, nhưng nghe nói Senna xảy ra chuyện, bọn cháu đổi ý muốn đến Hector, rồi xảy ra tranh chấp với mấy người kia nên bị đuổi xuống xe.” Anh nhanh chóng bịa ra một câu chuyện, hơi còng lưng xuống, bày ra dáng vẻ mỏi mệt: “Nghe nói tình hình dịch bệnh ở Senna rất nghiêm trọng, bọn cháu thà đi tới Hector còn hơn.”
“Mấy cậu có đi thì cũng bị chặn ở ngoài.” Ông chú tặc lưỡi: “Thôi thôi, lên đây đi, đúng lúc tôi cũng phải đến Hector, cho các cậu đi nhờ một đoạn.”
“Cảm ơn chú nhiều!” Lâm Thù mừng rơn, cảm ơn luôn miệng, anh nhảy lên buồng lái trước.
Buồng lái của chiếc xe tải này rất cao, ngoại trừ ghế phụ ở đằng trước thì phía sau còn có một khoảng trống để tài xế nghỉ ngơi. Anh nhanh chóng liếc sơ một vòng, xác nhận không có gì khác thường mới kéo Jofasa lên cho hắn ngồi đằng sau.
Như vậy thì anh có thể kịp thời ứng phó một số chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù ông chú này nhìn có vẻ là một người tốt bụng, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
“Cậu bạn này của cậu cứ như con gái vậy.” Ông chú cười ha hả nói giỡn: “Đóng cửa lại đàng hoàng nhé, tôi lái cho nhanh, kẻo trời đổ mưa thì khó lái xe lắm.”
…
Y biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.
Y đối xử tốt với Jofasa theo cách riêng của mình, dường như chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của Jofasa. Nghị sự các nghĩ như thế, Jofasa cũng cho là vậy.
Thật nực cười.
Thôi thì cứ mặc bọn họ nghĩ sao thì nghĩ, đó cũng là chuyện tốt.
Y nhớ trong một buổi họp nào đó của Nghị sự các, bọn họ nhắc đến chuyện hoàng đế chìm đắm trong thú vui chăm sóc thú cưng. Thú cưng mềm mại sẽ đánh thức một mặt dịu dàng trong lòng con người, ít có ai lại đi giả vờ giả vịt trước mặt động vật nhỏ.
Y không thể để Nghị sự các phát hiện ra bản chất của Jofasa, Jofasa rất yếu đuối, không phù hợp với ngai vị hoàng đế, ít nhất thì cho đến giờ vẫn không phù hợp.
Nhưng không làm hoàng đế thì Jofasa chỉ có thể làm một nắm tro tàn.
Con mèo đó quá nguy hiểm, sự nguy hiểm của nó không nằm ở vi khuẩn trên cơ thể hay móng vuốt sắc nhọn, mà nó sẽ khiến Jofasa lộ ra “khuyết điểm”. Jofasa vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ, y thì không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn rơi vào cạm bẫy.
Vì thế y tán đồng với ý kiến của các quan lại, ủng hộ việc giải quyết con thú nhỏ có thể gây hại đến hoàng đế, dùng lý do chính đáng để che đậy sự thật.
Y đã từng làm rất nhiều chuyện tương tự, phần lớn đều khiến Jofasa buồn lòng, còn làm khoảng cách giữa hai người bọn họ ngày một lớn hơn.
Y nghĩ: Buồn thì cứ buồn đi, phải để cậu ấy trưởng thành, không thể dựa dẫm mãi vào mình, trừ bản thân cậu ấy ra thì không ai có thể bảo vệ cậu ấy mọi lúc mọi nơi.
Nhưng đến khi Jofasa thật sự không dựa dẫm vào y nữa, y lại cảm thấy trong tim mình như có thứ gì đó sụp đổ trong im lặng, chỉ để lại một lỗ hổng thật lớn.
Khó chịu quá, khó chịu như lúc vợ con y qua đời vào rất nhiều năm trước.
Gió lạnh luồn qua khe hở cửa sổ, Faigel đóng kín cửa lại, lấy tay phải ra khỏi vô lăng, tháo kính mắt xuống, xoa xoa trán.
Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thênh thang, Ulysses ở bên cạnh đang băng bó vết thương, anh ta thử duỗi tay ra cầm vô lăng, anh ta hơi sợ Faigel giận quá mất khôn muốn kéo anh ta chết chung.
May mà Faigel lại tiếp tục nắm chặt vô lăng.
“Thưa ngài Faigel, tôi không hiểu cho lắm.” Ulysses nói: “Rõ ràng ngài có rất nhiều cách để chế ngự bệ hạ, chứ không phải là bó tay không còn cách nào, vậy tại sao…”
Faigel hờ hững nói: “Rất hiếm khi cậu ấy chủ động phản kháng, tôi không muốn làm tổn thương sự tự tin của cậu ấy.”
Ulysses cúi xuống nhìn đầu gối mình, anh ta cảm thấy tủi thân thay cái xương bánh chè của mình.
“Vậy chúng ta sẽ khởi động hoàng đế đời tiếp theo sao?” Anh ta hỏi tiếp.
Faigel liếc anh ta một cái, vô lăng xoay qua phải nửa vòng: “Cho dù sao chép ra bao nhiêu hoàng đế thì bọn họ cũng không phải Sachariah.”
“Các cậu sống nhờ máu của cậu ấy, không một ai có thể có thể thay thế cậu ấy, đối với các cậu cũng như thế.”
Ulysses cúi đầu: “Tôi đã rõ.”
“Lần này quay về cứ vật tay với mấy ông già trong Nghị sự các là được rồi.” Giọng nói của Faigel toát lên sự nhẹ nhõm hiếm thấy: “Có chuyện gì thì cũng không liên quan đến cậu ấy, cho dù tôi có thua thì chắc cậu ấy cũng chẳng đau lòng cho tôi.”
Tầm mắt y thoáng ngừng lại trên kính chiếu hậu, cảnh vật đằng sau nhanh chóng lướt qua.
Mong là cái tên mù chữ kia không làm mình thất vọng. Y nghĩ.
Trước khi mình chuẩn bị xong hết tất cả, phải bảo vệ Jofasa, không thể để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Hết chương 48