Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 49: Đường trốn về Nam

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào ban đêm, Hào Sơn càng lạnh hơn, gió mạnh thổi qua, Khương Hằng ở trong gió run rẩy một đường xuyên qua sân.

Hắn đi tới trước mặt Cảnh Thự, ở dưới bóng đêm, y cúi đầu, tóc che đi sườn mặt.

"Là huynh sao?" Giọng nói Khương Hằng phát run, gần như cầu xin, "Có phải huynh hay không...... Trả lời ta......"

"Hằng Nhi......" Cảnh Thự ở trong bóng tối, giọng nói mơ hồ không rõ, "Hằng Nhi của ta, là ngươi......"

Khương Hằng thoáng ngẩng đầu, nhìn lên Cảnh Thự bị treo ở trước mặt chính mình, Cảnh Thự rũ đầu cố gắng nâng lên, cùng hắn gần như mặt dựa mặt.

Trên trán y toàn là máu, máu theo mũi y chảy xuống, chảy ở trên môi y.

Đôi mắt sáng ngời kia chảy ra nước mắt, chảy xuống rơi ở trên môi Khương Hằng.

"Hằng Nhi," Cảnh Thự cố gắng nhìn hắn cười, nói, "Thật tốt quá...... Ngươi còn......sống."

Khương Hằng: "......"

"Ngón tay ngươi...... Còn đau không? Bị cắm xiên tre...... Ca ca...... Thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi ngươi......" Môi Cảnh Thự khẽ nhúc nhích, mờ mịt mà nói, "Ông trời...... Thương xót ta ngày đêm khẩn cầu...... Cuối cùng, để cho chúng ta lại...... có thể gặp lại nhau một lần...... Ta sẽ không bao giờ mắng, là ý trời......"

Cảm xúc Khương Hằng rốt cuộc sụp đổ rồi, giờ khắc này hắn đã khóc không ra tiếng, miệng hắn há ra, nước mắt ào ào mà xông ra ngoài, hắn gắt gao ôm eo Cảnh Thự, đem đầu vùi ở trước người y, toàn thân run rẩy.

"Ca ca...... Thực xin lỗi ngươi." Cảnh Thự nói, "Hằng Nhi...... Hằng Nhi...... Đừng khóc...... Mau trở về, bọn họ sẽ phát hiện...... Từ nay về sau, ca ca thật sự phải đi rồi...... Ngươi nhất định phải...... Sống thật tốt...... Phu nhân...... Còn sẽ trở về, nàng còn sẽ tìm đến ngươi, vì nàng, ngươi không thể, ngươi không thể...... Ngươi phải...... sống thật tốt......"

Nước mắt Khương Hằng ướt đẫm ở trên ngực trần trụi Cảnh Thự, hắn đem tiếng khóc điên cuồng mà chôn ở trong lòng ngực Cảnh Thự, thanh âm kia giống như gió ở Hào quan, ô ô mà thổi, mất tiếng mà hỗn độn.

"Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi......" Hai mắt Cảnh Thự mơ hồ, nhìn phía phương xa, không biết vì sao lại nhớ tới bài hát này, dùng thanh âm khàn khàn lẩm bẩm hát lên.

Tôn Anh ngồi ở chỗ cao thành lâu, nhíu mày nhìn một màn này ở trong sân phương xa, nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.

Sau khi chờ đợi thật lâu, cho đến khi Khương Hằng rời đi trước người Cảnh Thự, Tôn Anh dự cảm đã có chuyện gì muốn xảy ra, vì thế nhảy xuống tường thành, quyết định đi nhắc nhở Thái Tử Linh một tiếng.

Nhưng một bàn tay đặt ở trên vai gã, đè lại Tôn Anh.

"Người thông minh cũng sẽ không làm loại chuyện này." Một giọng nói vang lên.

Tôn Anh khóe miệng hơi động, đó là một thanh âm xa lạ, khi gã đang muốn quay đầu lại, một cổ cảm giác tê mỏi lại từ vai lưng truyền tới toàn thân, ngay sau đó, một nửa thân thể mất đi tri giác, làm gã không thể lại động đậy.

"Ngươi...... Ngươi......" Trong mắt Tôn Anh hiện ra sự sợ hãi, không thể lại quay đầu lại nhìn một cái.

Độc tố nhanh chóng lan tràn, đã đến mu bàn tay gã, sau đó đầu ngón út đã trở nên đen nhánh, Tôn Anh muốn kêu, nhưng mà thực mau, ngay cả môi cũng bắt đầu chết lặng, sau đó mất đi ý thức ngã quỵ ở trên mặt đất.

Khương Hằng nhìn quanh bốn phía, phát hiện Triệu Khởi trung thành mà chấp hành mệnh lệnh của hắn, trong sân thế nhưng không có một bóng người ——quan ải Hào Sơn trước nay canh giữ vô cùng chặt chẽ, bị cầm tù ở chỗ này, trước đây chỉ có thể chạy đằng trời.

Nước Trịnh đoạt được Ngọc Bích quan, lại tóm được đại tướng địch quân, đêm này các tướng sĩ đều đang ăn mừng uống đến say như chết, nghĩ đến không có khả năng lại có địch nhân đến xâm phạm cho nên cũng mất đi cảnh giác.

Lúc này chỉ có cuối giáo trường quan thành, trong góc phòng còn đang sáng đèn, nhóm thủ vệ đang ở uống rượu bài bạc.

Khương Hằng biết hiện tại tuyệt không phải thời điểm để khóc, cơ hội nếu như vụt qua, nếu không bình tĩnh trở lại nghĩ cách cứu đi Cảnh Thự, mấy ngày sau, chờ đợi bọn họ chính là thiên nhân vĩnh cách.

Hắn móc ra chủy thủ, cắt đứt dây thừng trên người Cảnh Thự, đem y kéo tới phòng củi một bên giáo trường, sau phòng củi tìm được một chiếc xe kéo tay.

Khương Hằng thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, ca, ngàn vạn đừng hé răng, đánh cuộc một phen, cùng lắm thì cùng chết."

Khương Hằng lấy ra một viên thuốc cuối cùng trên người La Tuyên cho hắn, đút vào trong miệng Cảnh Thự.

Cảnh Thự nằm ở trên xe, Khương Hằng cầm dây quấn ở trên người vài vòng, tựa như 5 năm trước mang theo Hạng Châu thoát đi Lạc Dương, khom người kéo xe đẩy tay, dọc theo một bên chân núi, theo đường tuyết vận chuyển vật tư rời đi Hào quan.

Ven đường ngoài ý muốn thuận lợi, chỗ trạm gác ngẫu nhiên có vài tên binh lính, Khương Hằng đã làm tốt chuẩn bị gϊếŧ người, tránh ở chỗ tối, nhưng hôm nay vận khí của hắn cực kỳ tốt, đêm nay gió lại lớn, giấu đi tiếng động bánh xe nghiền ở trên nền tuyết.

Cho đến khi đi tới một trạm gác cuối cùng ở Hào Sơn, Khương Hằng nhanh hơn bước chân, không có quay đầu lại, ở trên nền tuyết chạy như bay.

Hắn chạy qua nền quyết, cho đến khi đem Hào Sơn xa xa mà ném lại phía sau.

Cảnh Thự nằm ở trên xe kéo tay xóc nảy, mây đen thối lui, sao sáng lập loè, ánh sao chiếu lên trên người y cùng Khương Hằng.

Đến bình minh, đến phương Bắc thành Lạc Dương.

"Giá!" Khương Hằng tiêu hết một chút tiền cuối cùng trên người, ở trong chợ rừng thông sườn núi từ các bác thợ săn mua được một con ngựa, chở Cảnh Thự, phóng nhanh như bay về phương Nam.

"Người nào?" Binh lính rốt cuộc xuất hiện, đó là quân nước Lương, đang ở ven đường thiết trí trạm gác tra cá lọt lưới Ung quân, lập tức phát hiện Khương Hằng.

"Là bọn họ!" Có người nói, "Tội phạm Hào Sơn bị truy nã! Mau đi thông tri Trịnh quân!"

"Giá ——!" Khương Hằng ngang nhiên phóng ngựa phá ra trạm gác, nghênh ngang mà đi. Trong chốc lát, mười mấy tên quân Lương lên ngựa đuổi theo bọn họ.

Lúc Khương Hằng phóng ngựa còn muốn bảo đảm Cảnh Thự ở phía sau chính mình trên lưng ngựa không đến mức bị lật đi xuống, lúc chiến mã chạy như bay, Khương Hằng không ngừng quay đầu, trở tay ôm lấy Cảnh Thự, Cảnh Thự đã bị hắn dùng đai cột vào trên người mình, nửa thân trên lại không ngừng muốn ngã xuống.

"Ca!" Khương Hằng nôn nóng nói, "Ngồi vững!"

Khi vượt qua dòng suối, đầu nguồn cuối nguồn lại có Trịnh quân vọt tới, có người hô: "La công tử! Ngươi đang làm cái gì! Ngươi điên rồi! Mau theo chúng ta trở về!"

Khi nghe được lời này, Khương Hằng liền biết chuyện đã bị phát giác, Thái Tử Linh phái người tới đuổi theo, sau khi trở về nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn cắn răng run lên cương ngựa, vọt vào rừng rậm.

Chiến mã vọt vào rừng rậm, lại lao ra, mũi tên bay tới phóng về chiến mã bọn họ. Sau khi tuyết tan, trên đồng bằng vô cùng lầy lội, Khương Hằng cắn răng phóng nhanh, sau lưng đã hình thành thế vây kín, hơn hai mươi kỵ binh vây quanh một kỵ Khương Hằng, chậm rãi bọc đánh xuống dưới, không ngừng kéo gần khoảng cách.

50 bước, 30 bước, 10 bước...... Tiếng mũi tên xé gió vang lên, lưỡi dao sắc bén xẹt qua bên tai Khương Hằng.

Khương Hằng hít sâu một hơi, trước mắt là một mảnh hồ băng trống trải, đã tránh cũng không thể tránh, lúc đang muốn xoay người xuống ngựa đấu đến chết ——

—— Cảnh Thự tỉnh.

Cảnh Thự tỉnh đến không hề dự triệu, khoảnh khắc mở ra hai mắt, cái động tác đầu tiên là ôm eo Khương Hằng trước người, sau đó đôi tay vòng qua hắn, bắt được cương ngựa.

"Ca!" Khương Hằng nháy mắt phản ứng lại, quay đầu.

Sườn mặt Cảnh Thự dán bên môi Khương Hằng, hai tay hữu lực khống chế cương ngựa, mang theo hắn ở trên lưng ngựa nghiêng một bên thân, mạnh mẽ xả dây cương.

"Yuuu!" Cảnh Thự kéo ngang qua một chiêu, chiến mã tức khắc bị siết đến khóe miệng chảy máu, chặn ngang đất bằng chở hai huynh đệ chuyển hướng, trong khoảnh khắc chuyển hướng tốc độ cao, bị ép tới quỳ sát đất.

"Giá!" Chân dài Cảnh Thự giang ra đạp một cái xuống nền đất, lại đem chiến mã chống đứng lên, hai chân kẹp bụng ngựa một cái, quát, "Hằng Nhi! Cúi người!"

Ngay sau đó, Khương Hằng bị Cảnh Thự ép xuống, ấn ở trên lưng ngựa, chiến mã liền như vậy đột nhiên chuyển hướng, hướng tới truy binh vọt đi qua!

Mũi tên từ đỉnh đầu bọn họ xẹt qua, truy binh không kịp ghìm ngựa, sôi nổi xông lên mặt hồ lao tới giữa hồ băng, trong khoảnh khắc băng vỡ dòng nước phun trào, hơn hai mươi kỵ binh toàn bộ rơi đi vào!

Khương Hằng: "......"

Cảnh Thự ngồi thẳng, run lên cương ngựa, mang theo Khương Hằng vòng qua hồ băng, nhằm về phía cuối đồng bằng.

Đến giữa trưa, ngoài thành Lạc Dương, chiến mã phi nhanh không ngừng nghỉ. Hai huynh đệ thay đổi trước sau, Cảnh Thự ở phía trước, Khương Hằng ở trên lưng ngựa la to, nhất thời nói năng lộn xộn, trên mặt tràn đầy nước mắt.

"Đừng nói chuyện, ta biết, ta đều biết! Ngươi trước ngủ một lát!" Cảnh Thự nghiêng đầu, đối Khương Hằng hô, "Tới Tung huyện liền an toàn."

Khương Hằng thật sự quá mệt mỏi, nhưng hắn biết, hiện tại vẫn không phải thời điểm để nói chuyện, trên đường đào vong một khắc cũng không thể lơi lỏng, một khi bị bắt trở về, chờ chính mình cùng Cảnh Thự sẽ là kết cục ngũ mã phanh thây.

"Hằng Nhi?" Cảnh Thự nôn nóng nói.

"Tốt...... Tốt." Khương Hằng kiệt sức, thấp giọng nói.

Cảnh Thự buộc chặt đai lưng, đổi thành Khương Hằng bị trói ở phía sau chính mình, để hắn dựa vào trên lưng chính mình, lại kéo qua hai tay của hắn, ở trên mu bàn tay hắn vỗ vỗ.

Tương lai còn dài, trước mắt quan trọng nhất là thoát đi nơi này.

Khương Hằng mơ mơ màng màng, vừa đói vừa mệt, cơ hồ không mở ra được mắt, cho đến khi ánh mặt trời dần dần ấm áp lên, chiếu vào trên mặt, trên cổ hắn, ngựa mới thong thả dừng lại.

"Tới rồi," Cảnh Thự nói, "An toàn rồi."

Ba ngày ba đêm, sau khi Cảnh Thự tỉnh lại liền toàn lực giục ngựa, xuyên qua gần hai ngàn dặm đường, từ Ngọc Bích quan một đường chạy vội tới Tung huyện.

Khương Hằng mở mắt ra, trước mặt là đồng bằng rộng mênh mông, năm nhánh sông ngòi uốn lượn mà qua, hối nhập đổ vào sông lớn phương xa, núi non trùng điệp mây mù lượn lờ, giống như Ngọc Hành, đỉnh núi nghiêng nghiêng hướng về phía chân trời.

Khương Hằng buồn ngủ đến trần trí mơ hồ, mở hai mắt miễn cưỡng nhìn thoáng qua, lại nặng nề ngủ.

Đang lúc mùa đông ấm áp, Tung huyện tựa như một nơi thế ngoại đào nguyên, giữa trưa khói bếp lượn lờ, ánh mặt trời chiếu khắp toàn thành, tịch mai trong đình viện tỏa ra hương thơm thấm người, trong phủ thành chủ nước chảy róc rách, tiếng vang cửa giấy kéo ra hết đợt này đến đợt khác.

"Điện hạ đã trở lại!"

Bọn thị vệ vội nói.

Cảnh Thự ôm ngang Khương Hằng đang ngủ say trở lại trong phủ, phân phó mọi người không được để lộ tiếng gió, lại sai người đối xử tử tế với chiến mã đã chở hắn cùng Khương Hằng chạy ra hiểm cảnh kia. Tống Trâu theo ra tới, ở chỗ thính đường nhìn hai người một cái, tuy không biết phát sinh chuyện gì, lại đã đại khái đoán được Khương Hằng ở xa tới, mỏi mệt bất kham.

"Trận chiến Lạc Dương như thế nào?" Tống Trâu vội nói, "Hạ quan lúc này liền an bài, tướng quân cùng vị công tử này......"

Cảnh Thự đáp: "Hắn chỉ là ngủ rồi."

Tống Trâu nhẹ nhàng thở ra: "Mời trước tắm gội qua, sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, còn cần một chút thời gian."

Cảnh Thự gật gật đầu, ôm Khương Hằng nhìn bốn phía liếc mắt một cái, đi vào trước bể tắm trong hậu viện.

Khi Khương Hằng ngập vào trong nước ấm, cả người theo đó run lên, cuối cùng tỉnh, thấy Cảnh Thự một bộ võ bào dán ở trên người.

Cảnh Thự lúc này mới chậm rãi cởi bỏ quần áo chính mình cùng Khương Hằng, Khương Hằng định thần, nhìn vết thương lớn lớn bé bé trên người Cảnh Thự kia, làm hắn ngạc nhiên chính là Cảnh Thự thế nhưng khỏi hẳn, chỉ còn lại vết đỏ không rõ ràng.

Thuốc kia của La Tuyên quả nhiên có thể chửa được người chết, phục hồi xương thịt, không hổ là sư phụ. Chỉ tiếc ba viên thuốc viên, bị Triệu Khởi cho hắn hết mất hai viên, thần đan khởi tử hồi sinh này, chỉ sau một năm đầu tiên xuống núi, thế nhưng liền dùng hết rồi.

Khương Hằng ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự muốn nói lại thôi, lại kéo tay hắn.

Dọc theo đường đi này, Cảnh Thự cơ hồ liền không có buông ra hắn, giống như e sợ khi quay người lại, Khương Hằng liền sẽ lặng yên không một tiếng động, lại lần nữa biến mất.

Nhưng lúc này đây, Khương Hằng bắt tay đặt ở trên vai y, xoa xoa miệng vết thương y.

"Hằng Nhi." Cảnh Thự nói.

"Ca." Khương Hằng run giọng nói.

Cảnh Thự không nói không rằng, lại lần nữa đem hắn kéo vào trong lòng ngực chính mình, ôm gắt gao.

"Tốt quá," Cho đến lúc này, nước mắt Cảnh Thự mới chảy xuống, cùng hơi nước xen lẫn vào nhau, giơ tay không ngừng chà lau khuôn mặt, nức nở nói, "Từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."