Nhật Ký Hắc Hóa Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 5: Trái tim cô hướng về biển lớn

Bên cạnh còn có một ánh mắt khiến người ta không thể không chú ý đến. Ninh Ninh chậm rãi quay đầu, chạm phải phải ánh mắt của người đàn ông kia.

Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất phi thường, đôi mắt sâu, mũi cao, đường nét rắn rỏi. Điều đặc biệt là là má trái của người đàn ông này có một vết sẹo chạy từ khóe mắt đến gò má, nhìn có vẻ đã có từ lâu nhưng mà vẫn để lại dấu vết, nhìn qua hơi rợn người.

Dù sao anh ta cũng không phải nam phụ có tên tuổi gì, mặt mũi không có gì để nói, nhưng thắng ở cái khí thế mạnh mẽ hơn người, lúc không nói chuyện cũng rất nghiêm túc, khiến người ta khó mà quên được. Tuy nhiên anh ta lại ăn mặc rất bình thường, trông còn lôi thôi, giống như vừa đánh nhau với ai đó xong. Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, phải thoát ra khỏi đám phóng viên đông như kiến kia thì cũng chẳng khác gì đánh nhau. Có lẽ đây chính là lý do mà chị Đan chọn người này làm trợ lý cho mình, dù sao chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã thấy khó chọc rồi, còn có tác dụng dọa người nữa.

“Nhanh lên, hoa của tôi sắp héo mất rồi!”

Đột nhiên điện thoại người đàn ông truyền đến một tiếng động, phá vỡ bầu không khí yên lặng một cách quỷ dị này. Ninh Ninh liếc mắt nhìn, thấy người đàn ông sắp đánh một con bài, cô thờ ơ mà nói: “Đánh con đó không ổn.”

Động tác tay của người đàn ông dừng lại.

“Để tôi chơi giúp anh.” Cô cầm lấy điện thoại di động trong tay anh, đánh một con Át cơ.

Ánh mắt của tóc vàng đầy kinh hãi: “Này, người phụ nữ này!”

“Mau lái xe đi, nếu không phóng viên lại đuổi kịp mất.” Ninh Ninh dựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo đôi chân mảnh khảnh, kết quả làm cho tà váy hơi tuột xuống, để lộ cặp đùi trắng nõn nà, trạng thái hiện tại của cô đang rất thoải mái.

Tóc vàng không khỏi liếc nhìn chân cô, vừa ngắm vừa nghĩ thầm, phụ nữ muốn quyến rũ đại ca của cậu ta càng ngày càng to gan rồi.

Quả nhiên, đại ca của cậu ta đã bắt đầu hơi cau mày, điều này có nghĩa là anh đã cảm thấy khó chịu!

Nhưng điều không ngờ là lông mày vốn đang cau lại của đại ca của cậu ta bỗng dần giãn ra.

Kết thúc một ván, Ninh Ninh thắng lớn, có người trong game bật mic nói với giọng điệu không phục: “Ba viên kẹo, một ván nữa!”

Cô nhíu mày hỏi người đàn ông bên cạnh: “Ba viên kẹo là có ý gì?”

“Người thắng có kẹo, đây là phần thưởng chiến thắng.” Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt mà cấm dục*, giống hệt với cảm giác anh mang đến cho người khác.

(*) Khắc chế tìиɧ ɖu͙© hoặc những du͙© vọиɠ khác, ngăn chặn lòng ham muốn.

Tóc vàng bị sặc thành tiếng.

Ninh Ninh đoán là anh đang chơi bài với người quen. Đám người này trẻ con thật, thắng còn có kẹo ăn, đúng lúc cô cũng đang cảm thấy chán, thế là cô nói: “Vậy tôi sẽ giúp anh thắng thêm mấy viên kẹo nữa.”

Ninh Ninh chính là cao thủ chơi trò chơi, cô nói muốn giúp anh thắng thêm vài viên kẹo thì chính là sẽ giúp anh thắng thêm vài viên kẹo, tuy nhiên trước khi vào trận, cô vẫn liếc mắt nhìn tóc vàng đang ngồi ở ghế lái: “Còn chưa lái xe đi sao?”

Tóc vàng lặng lẽ nhìn người ngồi bên cạnh cô, thấy người đó không đáp lại, cậu ta im lặng mà khởi động xe.

Tóc vàng lắp bắp hỏi: “Cô… Cô muốn đi đâu?”

Ninh Ninh nói tên của một khu chung cư, thuận miệng hỏi: “Cậu với cậu trợ lý nhỏ này đều mới đến sao?”

Cậu trợ lý nhỏ: “…”

Tóc vàng ho khan, cậu ta lại nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn thấy đại ca nhà mình đang chăm chú xem Ninh Ninh chơi trò chơi, thế là cậu ta chỉ có thể im lặng lái xe.

Cả quãng đường chỉ có thể nghe thấy âm thanh trò chơi, sau khi kết thúc mỗi một ván, có thể nghe giọng nói tức giận đòi chơi thêm “một ván nữa” của người chơi. Ninh Ninh không nhớ nổi là cô đã thắng được bao nhiêu viên kẹo nữa, lúc xe đến nơi cũng là lúc cô vừa kết thúc ván bài, cô liền trả điện thoại lại cho chủ của nó.

“Được rồi, tôi đi về trước, hai người có thể tan làm rồi.” Ninh Ninh vẫy vẫy tay rồi xuống xe, đóng cửa xe rồi rời đi không chút lưu luyến.

Tóc vàng quay đầu lại: “Đại ca?”

Lúc này trong điện thoại vang lên giọng nói không thể tin được của một người đàn ông: “Sao đột nhiên một ông già cổ hủ như cậu lại chơi giỏi như vậy? Mười viên kẹo, chúng ta chơi thêm ván nữa!”

Người đàn ông tìm một lúc nhưng có lẽ là do không tìm thấy chỗ mở mic ở đâu, thế là anh bình tĩnh nhấn vào khung trò chuyện, dùng phương pháp nhập bằng tay nhắn một câu: “Nhớ chuyển tiền vào số tài khoản của cậu.”

“Cháu không phục! Chúng ta chơi thêm ván nữa, chắc chắn cháu có thể thắng được cậu!”

Trong bệnh viện, một thanh niên bó bột một chân đang ngồi trên giường bệnh hét xong câu này thì thấy trạng thái hoạt động của đối phương đã biến thành màu xám, biểu hiện là đã offline, cậu tức đến mức chửi thề một câu.