“Là anh sai, trước kia anh vẫn luôn nghĩ rằng anh chỉ coi An An như là thế thân của em, nhưng giờ anh mới phát hiện ra rằng, người anh yêu vẫn luôn là cô ấy…”
Đột nhiên, một âm thanh vang lên khiến cho tất cả mọi người yên lặng, mọi người nhìn theo phía tiếng động phát ra, là âm thanh phát ra từ điện thoại di động.
“Tình cảm của anh đối với em… chỉ là tình cảm đối với một người em gái mà thôi. Đến giờ anh mới nhận ra tình cảm của mình là anh sai, nhưng anh mong em hiểu chuyện tình cảm không thể cưỡng ép…”
Âm thanh dừng lại ở đây, mọi người nhìn theo chiếc tay đang cầm điện thoại thì thấy một người phụ nữ tóc dài ngang lưng đang từ trạng thái hoảng hốt chuyển sang sợ hãi.
“Tôi… tôi bất cẩn chạm mở loa ngoài sao?” Vẻ mặt Ninh Ninh tái nhợt, cô vội vàng cất điện thoại, giải thích theo kiểu giấu đầu lòi đuôi: “Xin lỗi, mọi người đừng hiểu lầm, đây chắc chắn không phải giọng của chồng tôi.”
Sau vài giây lặng ngắt như tờ, bầu không khí nhanh chóng trở nên xôn xao.
“Đây là chứng cứ Triệu Lễ nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“Có phải người tên An An được nhắc tới trong đoạn ghi âm là Tống An An không?”
“Vậy cô Ninh Ninh, có phải là cô bị chồng phản bội không?”
…
Đám người trở lên kích động thi nhau đặt câu hỏi. Cho dù có vệ sĩ cũng không thể ngăn cản được nhiều người đang kích động như vậy, Ninh Ninh lo lắng cúi đầu, trốn ra sau lưng chị Đan, giống như không thể tin được sự thật nói: “Không… Anh ấy không nɠɵạı ŧìиɧ… Anh ấy yêu tôi…”
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Chị Đan khẽ nói: “Chị lên chặn trước, em tranh thủ rời khỏi đây đi, xe đỗ ở bên ngoài kia, trợ lý chị tìm cho em cũng ở trong xe, người này đáng tin, em cứ yên tâm.”
Chị Đan cao giọng nói: “Mọi người có gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi!”
Trong lúc hỗn loạn, Ninh Ninh được vệ sĩ nỗ lực đưa ra bên ngoài. Có một số chuyện không nên nói quá nhiều, cứ để cho người ta tiếp tục suy diễn sẽ hay hơn.
Nhưng mà phía sau vẫn có người tinh mắt đuổi theo.
Mấy vệ sĩ nói: “Chúng tôi chặn họ, xe đỗ ở phía trước, cô Ninh mau lên xe đi!”
Ninh Ninh âm thầm giơ ngón tay cái với họ, nhưng khi cô chạy đến ven đường, cô nhìn thấy có hai chiếc xe đang đậu ở đó, không ai nói cho cô biết xe đón cô là cái xe nào. Nhưng cô rất thông minh, cái xe nào nhìn đắt tiền hơn thì cô lên cái xe đó.
Chạy đến xe bên trái, Ninh Ninh kéo cửa xe nhưng không mở ra được, cô hơi nhíu mày.
Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái cảnh giác hét lên: “Đại ca, có thích khách!”
Người đàn ông ngồi phía sau khẽ cau mày, không biết là do dạo gần đây thằng đệ ngồi phía trước xem phim cổ trang quá nhiều hay là do đột nhiên bên ngoài có động tĩnh, anh ngước mắt nhìn ra bên ngoài một cái rồi lại bình tĩnh dời ánh mắt về tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Người đàn ông phía trước cao giọng nói: “Đại ca, đừng lo lắng, đây chính là chiếc xe đặt riêng chúng ta mới lấy cách đây không lâu, dù có là đạn cũng không thể bắn xuyên qua kính xe.”
Đột nhiên một tiếng “ầm” nặng nề vang lên, thân xe bị đá mạnh mấy cái, tiếp tục có mấy tiếng “rắc rắc” vang lên. Cửa xe đã bị kéo mạnh ra, người phụ nữ bên ngoài bước lên xe rồi đóng cửa xe lại. Cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Sau khi ngồi vững vàng, Ninh Ninh mới nhận ra có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người cô.
“Cô… Cô… Cô…” Người đàn ông ngồi phía trước có một quả đầu nhuộm vàng khè, tuy rằng mặt mũi ưa nhìn nhưng nhìn rõ ràng là một thanh niên hư hỏng, vẻ mặt của cậu ta rất kinh ngạc: “Làm sao cô mở được cửa xe thế?”
“Dùng tay mở.”
“Đây chính là chiếc xe có độ bảo mật cao nhất trên thế giới đấy! Làm sao cô có thể mở nó bằng tay trong khi cửa đang bị khóa được?”
“Ồ.” Ninh Ninh đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách vừa nãy tôi phải dùng cả hai tay mới mở được cửa xe ra.”
Chàng trai tóc vàng: “…”