Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 138: Cua đổ độc y thánh quân (26)

Tiết Nhiễm nhẹ nhàng gạt chiếc lá rụng trên đầu Phong Quang xuống, vì hành động này của hắn mà cô ngây người trong chốc lát, hắn cười: “Hạ tiểu thư có vẻ không giống như trong lời đồn lắm.”

“Ta biết, mọi người đều nói ta ức hϊếp người khác, hung hăng ngang ngược…”

“Giờ nghĩ lại, lời đồn chỉ là lời đồn, không thể tin hoàn toàn.” Phong Quang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu sao hắn lại nói đến cái này, kệ đi, không hiểu thì thôi.

Cô đột nhiên bước hụt, ngã lên người hắn. Tiết Nhiễm vô thức ôm lấy cô, sợ cô ngã ra ngoài. Tai hắn đỏ ửng: “Hạ tiểu thư…”

“Tiết Nhiễm, ngài có thấy ta gầy đi không?”

“… Tiểu thư mới chạy có nửa canh giờ thôi mà.” Nửa canh giờ còn lại thì ngồi nghỉ trên mặt đất. Phong Quang nghĩ: “Cũng đúng, hôm nay mới chạy được một ngày, ta có gầy đi ngài cũng không cảm nhận được. Nhưng không sao, Tiết Nhiễm, ngài hãy nhớ thể trọng ta bây giờ, ngày mai ta lại chạy, ngài xem ta có gầy đi không.”

Tiết Nhiễm miễn cưỡng gật đầu: “Ừ…” Hình như không thấy được vẻ ngại ngùng của Tiết Nhiễm, Phong Quang lại cử động linh hoạt trên người hắn, cô nắm tay hắn đi về: “Chạy lâu như vậy, cũng coi như là giữ thể diện cho tên tiểu tử đó rồi. Ta đói rồi, chắc cũng đã đến giờ cơm của Đường Môn, chúng ta quay về dùng bữa thôi.”

“Ừ…” Tiết Nhiễm quay mặt sang một bên, không dám nhìn cô. Khách của Đường Môn đều tập trung lại ở một định viện, đương nhiên cũng dùng bữa cùng nhau. Đường lão thái thái già rồi, bà không thể mỗi lần dùng cơm lại phải đi tiếp đón khách.

Dù gì cũng đã đến vị trí này, thực sự cũng không cần kiêng dè gì. Bởi vì cho dù có là võ lâm minh chủ, cũng phải cung kính gọi là một tiếng tiền bối.

Trên bàn ăn, tâm trạng Quan Duyệt Duyệt vô cùng tốt, gắp vào bát Thanh Ngọc một miếng thịt: “Sư đệ à, lần này làm tốt lắm. Ta đã ngứa mắt với ả Hạ Phong Quang kia từ lâu rồi. Hừ, ả ta còn muốn dụ dỗ sư phụ, chúng ta phải chỉnh đốn ả ta.”

Thanh Ngọc không nói gì. Dịch Vô Thường ngồi bên cạnh Quan Duyệt Duyệt nói: “Nghe nói, muội ấy thật sự chạy một vòng quanh Đường Môn.”

“Sao, ngài đau lòng à?” Quan Duyệt Duyệt bĩu môi lẩm bẩm: “Cũng đúng, người ta là vị hôn thể của ngài, đau lòng cũng là chuyện nên làm.”

“Duyệt Duyệt, nàng biết mà, hôn ước giữa ta và muội ấy chỉ vì lợi ích thôi.” Năm đó, Dịch Vô Thương còn trẻ, cần có sự ủng hộ mới có thể ngồi được lên vị trí Võ lâm minh chủ, mà vừa vặn Hạ Triều cũng đang cần một vị võ lâm minh chủ đến để nâng cao uy danh của Thiệt Kiếm Lâu. Hôn ước giữa Dịch Vô Thương và Phong Quang chỉ là dựa trên lợi ích mà thôi.

Nét mặt Quan Duyệt Duyệt dịu đi một chút nhưng vẫn tỏ vẻ không vừa ý nói: “Ngài không cần giải thích với ta nhiều như vậy, Hạ Phong Quang là vị hôn thê của ngài, điều này không sai chứ?”

“Duyệt Duyệt…” Nếu như với tính cách của Nam Cung Ly, hắn đã sớm đẩy Duyệt Duyệt vào tường, dùng nụ hôn bá đạo để bịt miệng cô ta lại. Nhưng hiện giờ hắn là Dịch Vô Thương, một Dịch Vô Thường trầm mặc kiệm lời, tính tình cương trực.

Nhìn hành động tán tỉnh nhau của hai người, Thanh Ngọc tự nhiên thấy bực bội, cậu ta đặt đũa xuống đứng dậy. Quan Duyệt Duyệt hỏi: “Sư đệ, để làm gì vậy?”

“Đệ ăn no rồi.” Cậu ta cất bước rời đi. Quan Duyệt Duyệt nhìn theo bóng lưng của cậu ta, hào hứng gọi với theo: “Sư đệ, lần này ta dạy đệ cách bắt ả ta chạy một vòng quanh Đường Môn không tệ chứ. Lần sau ả ta đến tìm đệ, đệ hãy bảo ả ta chạy từ chân núi lêи đỉиɦ núi.”

Thanh Ngọc không có ý định đáp lại nhưng cậu vừa đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước. Ngoài cửa, Hạ Phong Quang đang cùng Tiết Nhiễm quay về. Cô đeo mạng che mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô, chỉ có đôi mắt đen long lanh ấy đã toát ra ý “thì ra là như vậy“.