Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh

Chương 4: L*n nhỏ chảy nước, khóc lóc cho nam chủ xem l*n, cọ c*c

Tư Chiêu không ngờ chỉ có mấy ngày không quan tâm đến l*n nhỏ, vậy mà nó lại chảy nước ngay lúc này. Cậu âm thầm nhúc nhích, muốn rời xa bàn tay đang xoa nắn mông mình. Lục Quân thấy cậu không yên phận, liền đánh vào mông cậu:"Ngủ ngoan nào, em muốn gì nữa đây?"

Tư Chiêu a một tiếng, bàn tay của Lục Quân đánh yêu vào mông cậu, không những khiến cho l*n non chảy nước nhiều hơn, còn khiến cho cơn nứиɠ của cậu tăng cao.

"Ưmm...em...em không ngủ được..."

Lục Quân nghe tiếng rên của cậu, c*c lớn trong quần đã thức dậy. Anh kiếm cớ xoa nắn mông cậu mạnh hơn, hỏi cậu có phải bị anh đánh đau rồi không? Tại sao lại rêи ɾỉ?

Tư Chiêu rêи ɾỉ lớn hơn, cơn nứиɠ của cậu càng ngày càng lớn. Mùi hương của Lục Quân làm l*n non của cậu nhộn nhạo, nó khóc lóc đòi Lục Quân yêu thương, khiến cho Tư Chiêu lâm vào mê mang. Ý thức của cậu mờ dần, đôi mắt long lanh trào ra nước mắt sinh lí, cánh môi hồng hào căng mộng hé ra, đầu lưỡi phấn nộn đảo quanh kẽ răng, không khống chế được ham muốn đối với anh.

Lục Quân nhìn một màn này, c*c lớn cứng phát đau. Nhìn tiểu mĩ nhân mặt đỏ môi hồng, chúm chím long lanh mời gọi mình xơi, sao anh có thể nhịn được, nhanh chóng đè lên người cậu, tách hai chân của bé cưng ra sau đó lách mình vào, mở lời hỏi han:"Bé cưng à, em sao vậy? Sao lại khóc rồi? Hửm? Nói cho anh nghe đi được không?"

Tư Chiêu đã hoàn toàn bị cơn nứиɠ kiểm soát, cậu nhanh chóng hít vào mùi hương của Lục Quân, l*n non cầu yêu ra nước ướt đẫm qυầи ɭóŧ của cậu. Tư Chiêu nâng bàn tay ngọc trắng nõn của mình bắt lấy tay của Lục Quân, sờ lên l*n non của mình, nỉ non:"Anh ơi ! em khó chịu...em khó chịu muốn chết rồi... giúp em nhìn với...hức."

Lục Quân nháy mắt âm trầm, c*c lớn trong quần kháng cự muốn chui ra. Anh nhẫn nhịn cởϊ qυầи của bé cưng, bắp đùi trắng mềm làm hô hấp của anh nặng nề thêm. Tiểu mĩ nhân này của anh, cả người chỗ nào cũng là bảo vật, chỗ nào cũng khiến anh mê mệt điên cuồng. Anh cuối xuống, tách hai chân mềm mại ra. Cảnh tượng trước mắt làm anh muốn nổ tung, qυầи ɭóŧ trắng tinh bao bọc dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn, lớp vải trắng mỏng đã bị nước da^ʍ của Tư Chiêu tưới đến trong suốt, lộ ra một khối thịt mềm mụp nhô lên. Lục Quân liên tục nuốt nước miếng, cổ họng anh đã khát khô, thứ dưới háng Tư Chiêu đã câu mất hồn anh, liên tục thôi miên anh cuối xuống nhìn cho rõ.

Tư Chiêu thấy anh nhìn l*n mình, nước da^ʍ lại ào ào chảy ra. Cậu mẫn cảm muốn khép lại hai chân, lại bị Lục Quân tàn nhẫn tách ra, cởi đi qυầи ɭóŧ.

"Huhu, anh ơi...đừng nhìn mà! Đừng nhìn nữa mà... bên dưới xấu lắm..."

Lục Quân mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng tách hai chân của Tư Chiêu ra nhìn cho rõ. Mép l*n đầy đặn hồng phấn, mềm mụp đến độ chảy ra nước, vì sự căng thẳng của chủ nhân mà e lệ đóng ra khép vào. Khe l*n sâu hút bên trong làm Lục Quân mê mẩn, anh chưa bao giờ cảm thấy chỗ riêng tư nào đẹp đến như vậy. Thì ra bé cưng này còn giấu cả cái l*n nhỏ này với anh, thảo nào tiểu mĩ nhân lại mềm mại đáng yêu như vậy, hóa ra lại là một song tính nhân.

"Cục cưng của anh à, sao em dám giấu anh cái l*n nhỏ xinh đẹp thế này hả? Nói mau, em tính cho ai xem?!Ưʍ...thật thơm, nước da^ʍ ngọt quá... đúng là cực phẩm mà."

Lục Quân bị l*n non hút mất hồn, nhịn không được sà vào húp lấy húp để. Anh liếʍ một vòng, rồi lại nút hộŧ ɭε nhỏ bé, sau đó tiếp tục đưa sâu lưỡi vào khám phá bên trong. Nước da^ʍ được l*n non tiết ra mỗi lúc một nhiều, Lục Quân càng uống càng thèm, không ngừng liếʍ láp đòi hỏi l*n non.

"A...a..đừng liếʍ mà....ưʍ...sướиɠ quá...anh ơi..."

Tư Chiêu rêи ɾỉ ngọt lịm, l*n non được liếʍ láp tỉ mỉ, Lục Quân hút l*n đến đâu, cậu sung sướиɠ rêи ɾỉ đến đó. Cậu không ngờ được liếʍ lồ* lại sướиɠ như vậy, Tư Chiêu mơ màng run rẩy, hai chân kẹp chặt đầu Lục Quân, muốn anh liếʍ mình nhiều hơn nữa.

"L*n non của anh thật ngoan...mau ra nước da^ʍ cho anh uống đi bé cưng. Cái l*n này phải là của anh, ngày nào cũng phải dâng cho anh uống, được không bé cưng?"

"Ưʍ...a...được...được...anh muốn bao nhiêu cũng được...ưmm sướиɠ quá."

Lục Quân liếʍ l*n non chưa đã thèm, c*c của anh bên dưới đã kịch liệt kháng nghị, muốn anh thả ra để yêu l*n nhỏ. Lục Quân nứиɠ đến phát đau, mau chóng cởϊ qυầи, c*c bự nhanh chóng bật ra. Côи ŧɧịt̠ của Lục Quân rất lớn, thô to chi chít gân thịt, đầu khấc to tròn phình ra như đầu nấm. Căn c*c dài tì lên l*n non, cho nó biết sự tồn tại của mình.

Tư Chiêu nhìn c*c của Lục Quân, sợ hãi tròn mắt. Cậu chưa từng thấy căn c*c nào to như vậy, nếu bị cᏂị©Ꮒ vào, chắc chắn l*n cậu sẽ nát nhừ. Tư Chiêu sợ hãi nhích lên, muốn trốn thoát khỏi c*c bự. Lục Quân nhìn thấy một màn này, nở nụ cười trêu ghẹo, anh liếʍ môi, đợi cho Tư Chiêu nhích đến gần đến đầu giường rồi xấu xa kéo chân của cậu lại. Tư Chiêu thét lên một tiếng, gân xanh cùng đầu khấc trên c*c cọ mạnh vào hộŧ ɭε của cậu, khiến cho l*n non co giật chảy nước, gần như cao trào.

"A...a..a..đừng..đừng cọ mà...lớn quá..c*c anh lớn quá..ưmmm."

Lục Quân cười xấu xa, tiếp tục cọ l*n cậu:"Bé cưng của anh à, c*c của anh cứng quá. Sắp bổ tung rồi, phải làm sao đây? Em cho anh mượn l*n đút vào nhé? Nếu không ©ôи ŧɧịt̠ anh sẽ buồn lắm, đảm bảo em sẽ sướиɠ, được không?"

Anh vừa nói, vừa cọ c*c thật mạnh vào hộŧ ɭε làm cậu sướиɠ trắng mắt. Mê mang quên phản ứng, tại sao nam chủ lại biếи ŧɦái như vậy chứ? Chẳng phải là tình ái chỉ bằng số không sao? Sao lại trêu chọc cậu đến nước chảy ròng ròng, sướиɠ đến mức mất ý thức vậy?