Thần Y Tái Sinh

Chương 88: Nuốt không trôi

“Ồ”

Khi Kim Nhật Tâm đang rất cao hứng, vài chiếc ô tô hạng sang chạy tới trước cửa.

Cửa xe mở ra, một đoàn nam nữ lần lượt xuống xe.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, tóc chải vuốt ngược, đeo kính cận.

Đi theo bên cạnh ông ta là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.

Lúc này sắc mặt của cả hai đều rất hoảng hốt.

Họ chính là Bạch Chính Hào và bà Bạch, một trong sáu ông trùm thương mại của Bắc Hoa.

Họ Dương tham gia chính trị, Triệu Chí Thần là con trai Triệu Phong Miên là hoàng đế ngầm, Hoàng Hồng nắm trong lòng bàn tay quân sự biển.

Phương Huy Hoàng kiểm soát hệ thống kinh tế cùng Ngân hàng, Quý Nham kiểm soát về khoáng sản.

Còn Bạch Chính Hào là ông trùm trong lĩnh vực kỹ thuật số trên không gian mạng, dù còn có rất nhiều lỗ hổng trên Internet, ông ta vẫn là một ông trùm của thế giới mạng.

Vì vậy khi ông ta và bà Mã xuất hiện, vô số người đã chụp ảnh.

Kim Nhật Tâm bọn họ cũng đi lên nghênh đón.

“Bạch tổng!”

“Bạch Dung…”

Bà Mã trực tiếp bắt tay Kim Nhật Tâm kêu lên.

“Bác sĩ Kim, tình huống con gái của tôi như thế nào?”

Bạch Dung là linh hồn của bà, cũng là mọi thứ của bà.

Một khi con gái cưng của bà có chuyện gì, bà cũng không muốn sống nữa.

Bạch Chính Hào cũng vung tay lên.

“Dù thế nào, các người cũng phải cứu con gái tôi. Bất kể giá nào, tôi cũng sẵn sàng chi trả.”

“Ông bà Bạch, đừng lo lắng, chúng tôi đã kiểm tra tình trạng của Bạch tiểu thư. Cô ấy bị thương nặng, nhưng tình hình đã ổn định.”

Vị bác sĩ trưởng khoa Mai Thúy Hoa trấn an vợ chồng Bạch Chính Hào.

“Cô ấy tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng.”

“Đợi nhóm chuyên gia của chúng tôi thảo luận xong, chúng tôi sẽ đưa ra kế hoạch phẫu thuật.”

“Đừng lo lắng.”

Vẻ mặt Kim Nhật Tâm chân thành tha thiết.

“Bạch tiểu thư nhất định không có việc gì đâu.”

“Là sao? Cô cũng không nên gạt tôi, đừng nói dối tôi.”

Bạch phu nhân lau nước mắt, hoàn toàn không có vẻ cao quý ngày xưa.

“Tôi nghe nói, xe của con gái cưng nhà tôi cũng bị thiêu hủy, nó thật sự không có chuyện gì chứ?”

Ai đó đã gửi cho họ một bức ảnh của chiếc xe kia.

Đầu xe bị bẹp dúm, chiếc xe cháy thành một đống sắt vụn, chỉ còn sót lại biển số là có thể nhận ra.

Cũng bởi vì tình hình nghiêm trọng, mới làm cho vợ chồng Bạch Chính Hào lo âu rối loạn.

Va chạm kiểu này, bốc cháy như thế, đúng là lành ít dữ nhiều.

Bạch Chính Hào cũng vất vả lắm mới nặn ra được một câu.

“Viện trưởng, cô cũng không nên giấu giếm mà hãy nói sự thật cho chúng tôi biết.”

“Ông bà Bạch, đừng lo lắng, tình hình của Bạch tiểu thư đã thực sự ổn định.”

Mai Thúy Hoa mở miệng cười nói.

“Để tôi nói thật với các người đi, tai nạn xe cộ quả thật rất nghiêm trọng, thương thế của Bạch tiểu thư cũng vừa cứu được mạng về.”

“Não bị chấn động, xuất huyết bên trong, còn gãy xương sườn. Theo lẽ thường, cô ấy gần như không thể chống đỡ được đến bệnh viện.”

“Nhưng hôm nay cô ấy thật may mắn khi gặp được bác sĩ thiên tài của bệnh viện chúng tôi đang ngồi trên xe cấp cứu. Cô ấy đã dùng cách của Trung y để ổn định vết thương cho Bạch tiểu thư.”

“Tôi không thể giải thích tình huống này, nhưng mới vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra bằng. Chỉ số cơ thể của cô Mã rất ổn định, tạm thời tính mạng của cô ấy không bị nguy hiểm.”

Cô kể lại toàn bộ tình hình.

“Vì tình hình đã ổn định nên chúng tôi chưa vội tiến hành ca mổ, chúng tôi đang chuẩn bị hội chẩn để đưa ra phương án tốt nhất trước khi tiến hành”.

Nghe được những lời này, vợ chồng Bạch Chính Hào thở phào nhẹ nhõm.

Kim Nhật Tâm còn đưa Bạch Chính Hào và bà Bạch vào phòng chăm sóc đặc biệt để họ tận mắt chứng kiến tình hình của con gái cưng của họ.

Chỉ thấy đứa con gái bảo bối của họ nằm trên giường bệnh sắc mặt bình thản, hô hấp đều đặn, nhịp tim đập yếu ớt nhưng ổn định.

Vết thương của cô cũng được băng bó kỹ, nhìn qua không có nguy hiểm gì.

“Bảo bối…”

Bà Bạch đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng của con gái, muốn nhào qua sờ đầu con nhưng lại bị Bạch Chính Hào kéo đi.

“Còn chưa phẫu thuật, đừng quấy rầy con gái”

Dù rất đau lòng nhưng Bạch Chính Hào vẫn lý trí tìm cách kéo vợ ra khỏi phòng bệnh.

Khi đi ra bên ngoài, Bạch Chính Hào hỏi ra một câu.

“Là bác sĩ thiên tài nào đã cứu con gái của tôi một mạng vậy?”

Không đợi Mai Thúy Hoa lên tiếng, Kim Nhật Tâm đã chủ động đứng ra, ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.

“Ngài Bạch, cứu sống người hấp hối và chữa lành vết thương là bổn phận của thầy thuốc chúng tôi, đổi lại cho dù bất kỳ thầy thuốc nào cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu Bạch tiểu thư.”

Cô rất cao hứng.

“Chỉ một cái nhấc tay, các người không cần để ở trong lòng.”

Vợ chồng Bạch Chính Hào sững sờ nhìn Kim Nhật Tâm, hiển nhiên có chút bất ngờ vì bác sĩ thiên tài lại quá trẻ.

“Ông bà Bạch, chính bác sĩ Kim đã cứu Bạch tiểu thư.”

Mai Thúy Hoa cười một cách hào phóng.

“Cô ấy là người khiêm tốn, không để lộ tài năng, còn có tinh thần cao thượng, các người muốn tạ ơn thì cảm ơn cô ta đi.”

“Bác sĩ Kim, cảm ơn cô đã cứu con gái tôi.”

Bạch Chính Hào lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Kim Nhật Tâm.

“Bác sĩ Kim hãy nhận ba mươi tỷ này, khi con gái tôi tỉnh lại, tôi sẽ trả thêm ba mười tỷ tạ ơn.”

Ba mươi tỷ?

Trong nháy mắt Kim Nhật Tâm bối rối, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Sau đó cô tá vẫn cầm lấy nó.

“Ngài Bạch thật khách sáo.”

“Đừng lo lắng, Bạch tiểu thư sẽ không sao đâu.”

Trong lòng cô mừng rỡ như điên, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhận được ưu ái từ gia tộc lớn như thế này.

Mai Thúy Hoa khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Bạch phu nhân vội vàng hỏi một câu.

“Bác sĩ Kim, con gái của tôi sẽ không có di chứng về sau chứ?”

“Cái này… Cái này…”

Kim Nhật Tâm cau mày, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Dù sao tình huống cụ thể của Bạch Dung như thế nào, cô vốn không biết.

Nhưng cô phản ứng cũng nhanh chóng, nheo mắt lại trả lời.

“Cái này khó mà nói trước, chờ xem kết quả giải phẫu cuối cùng đi.”

“Mọi thứ tôi có thể làm, tôi đã làm rồi. Tôi không thể kiểm soát được những gì xảy ra sau đó.”

Chỉ với một vài từ đơn giản, cô đã rũ bỏ trách nhiệm.

Nghĩa là cô đã hoàn thành xong việc châm cứu, còn những việc khác nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Trong lòng Bạch phu nhân còn chưa yên tâm.

“Con gái tôi… con gái của tôi sẽ không gặp nguy hiểm nữa chứ?”

“Nhất định không có nguy hiểm.”

Không đợi Kim Nhật Tâm lên tiếng, Bạch Chính Hào không vui đã ngắt lời vợ.

“Con gái được bác sĩ Kim cứu về từ cõi chết, làm sao có thể nguy hiểm được?”

Bạch Chính Hào khiển trách một câu.

“Câu hỏi của bà là đang chất vấn y thuật của bác sĩ Kim.”

“Bạch phu nhân, đừng lo lắng.”

Mai Thúy Hoa cũng cười một tiếng.

“Chúng tôi sẽ để bác sĩ kIM cùng tiến hành. Nếu ca mổ có vấn đề gì, cô ấy sẽ hỗ trợ ngay lập tức…”

Kim Nhật Tâm không nghĩ tới vẫn không thể thoát thân, lập tức chỉ có thể da đầu tê dại gật đầu một cái…

Bảy giờ tối, Thái Mẫn ngồi ở nhà hàng Hoàng Sơn cùng Giang Lâm, gọi hai phần ăn và một chai rượu.

Điện thoại di động của cô khẽ rung lên.

Cô cầm lên liếc mắt một cái, liền đẩy tới trước mặt Giang Lâm.

“Vụ tai nạn xe cộ có tin tức.”

“Anh cứu cô gái kia là thiên kim Bạch gia, tuần trước mới tốt nghiệp đại học London trở về, là con gái của ông trùm không gian mạng Bạch Chính Hào.”

Cô gõ nhẹ ngón tay.

“Đáng tiếc, công lao của anh đã bị người ta lấy mất.”

Giang Lâm cầm qua liếc mắt một cái, nhìn thấy một tin tức hiện lên.

“Bạch tiểu thư bị tai nạn xe hơi tính mạng như sợi chỉ mành treo chuông, nữ bác sĩ dùng cây kim định sống chết.”

Phía dưới là hình ảnh của Kim Nhật Tâm, mặc đồng phục, tay cầm một cây kim bạc, thần thái hăng hái.

Nội dung tin tức còn ca ngợi bác sĩ Kim không xuất đầu lộ diện đã cứu con gái Bạch gia vào lúc nguy cấp.

Người trong cuộc cũng tiết lộ rằng Bạch Chính Hào đã chi ba mươi tỷ để tạ ơn.

Trên mạng có rất nhiều lời khen ngợi, tất cả đều khen ngợi cô gái tài giỏi, ngay lập tức các nền tảng mạng xã hội của Kim Nhật Tâm cũng thu được hàng trăm nghìn lượt theo dõi.

Thu được cả danh và lợi.

Giang Lâm nở một nụ cười, cắt miếng bít tết và cắn một miếng, điều này hoàn toàn không đáng lo.

“Bình tĩnh?”

Đôi môi đỏ mọng của Thái Mẫn khẽ hé mở, nhấp một ngụm rượu đỏ cười nói.

“Ba mươi tỷ cùng ân tình Bạch gia, bị người khác chiếm đoạt, không tức giận sao?”

“Có một số thứ không thể giành được.”

Giang Lâm nở nụ cười.