Câu nói này đột ngột đẩy âm thanh của Hứa Mặc Bạch trở về, tuyệt đối, nhất định không được để Thích Duy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh!
Thật đáng xấu hổ, Hứa Mặc Bạch chỉ có thể kìm nén kɧoáı ©ảʍ bằng cảm giác hổ thẹn và một chút lý trí sắp biến mất của mình.
Anh biết rằng dù anh có van xin bao nhiêu thì cũng chỉ khiến tên biếи ŧɦái này càng hưng phấn hơn, anh hạ quyết tâm không muốn tạo ra một âm thanh xấu hổ nào nữa. Anh cắn chặt môi đến mức suýt chút nữa thì bật máu.
Thích Duy Cố tình không để anh toại nguyện, hắn nhét cọ vào nơi sâu nhất có thể, nhanh chóng chọc vào rút ra, thậm chí còn phát ra tiếng nước "òm ọp òm ọp".
Hứa Mặc Bạch cố hết sức mà vẫn phát ra tiếng rên nhẹ rít ra kẽ răng.
"A, thật sướиɠ, nhanh lên, a ~" Anh há miệng thở hổn hển trong không gian ý thức, nếu có hình ảnh, nhất định có thể nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi của anh, anh miêu tả chính xác cảm giác của mình cho hệ thống nghe, "Chạm vào điểm G rồi! Ưm, thật thoải mái ~"
Hệ thống đã quen với điều này, nó tỏ về không quan tâm đến anh.
Thân thể của Hứa Mặc Bạch cũng không cứng như những gì anh nói, dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt đã vểnh lên cao rồi, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng trào ra làm dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm.
Khi tốc độ của Thích Duy càng ngày càng nhanh, cảm giác sảng khoái và ngứa ngáy trong người càng ngày càng nghiêm trọng, mong muốn xuất tinh của Hứa Mặc Bạch càng ngày càng mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngay một giây trước khi anh chuẩn bị làm điều đó, một bàn tay đã chặn qυყ đầυ của anh lại.
Hứa Mặc Bạch rùng mình một cái, nhưng vẫn không phát ra tiếng động, quay đầu đi chỗ khác chịu đựng.
Lúc này, Thích Duy đã đâm vào điểm G mà hắn biết trong cơ thể của Hứa Mặc Bạch, ra sức ma sát một cách ác ý.
“A !!!!” Hứa Mặc Bạch không chịu nổi nữa, đầu óc anh trống rỗng, như có pháo hoa bắn ra khiến anh choáng váng, tiếng sóng biển lúc này thậm chí có thể xuyên thủng bầu trời.
Nhưng Thích Duy vẫn không để Hứa Mặc Bạch bắn tinh, hắn ta tiếp tục chạm vào những điểm nhạy cảm của Hứa Mặc Bạch, mỗi một lần hắn chạm vào, Hứa Mặc Bạch gần như mất đi ý thức, chỉ có thể phát ra tiếng "a" không rõ, lúc này hắn mới buông tay chặn qυყ đầυ ra.
Dươиɠ ѵậŧ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn, do bị chặn qυყ đầυ trong thời gian dài nên dươиɠ ѵậŧ bắn hơi đứt quãng, sau đó một chất lỏng trong suốt được phun ra, hóa ra là nướ© ŧıểυ.
Nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi vãi trên ga trải giường, trên thân thể của Hứa Mặc Bạch, lúc này Hứa Mặc Bạch không còn chút sức lực nào. Anh yếu ớt nằm trên giường, miệng bất giác mở ra, nước miếng từ khóe miệng chảy ra làm ướt đẫm ga trải giường.
Thích Duy thường thức xong cảnh đẹp này rồi mới bắt đầu giải quyết ham muốn du͙© vọиɠ của bản thân, hắn dùng bàn tay đã mất sức của Hứa Mặc Bạch vuốt ve lên côn ŧᏂịŧ của hắn, bắt đầu loát động.
Hứa Mặc Bạch quanh năm cầm dao giải phần, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, không mềm mại mảnh mai như ngón tay. Tuy nhiên cảm giác hơi thô ráp này lại có một phong vị khác, Thích Duy cảm thấy từng tấc trên cơ thể Hứa Mặc Bạch đều tốt một cách vừa vặn, hắn rất thích.
Mà Hứa Mặc Bạch không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, tay của anh bị xem như đồ chơi thủ da^ʍ cũng không có phản ứng gì, vì vậy Thích Duy làm lòng bàn tay của anh đỏ bừng, bắn đầy ra cả tay anh.
Thích Duy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng càng ngạc nhiên khi thấy Hứa Mặc Bạch đang khóc.
Nước mắt làm ướt khăn bịt mắt, anh lặng lẽ khóc, hai má ửng hồng như đóa hoa mai bị mưa làm ướt, thật đáng thương.
Lúc này, trái tim Thích Duy đột nhiên nhói lên, không biết là đau đớn hay thương tiếc.
"Ký chủ, độ hảo cảm đã tăng lên! Đạt đến 60!" Bây giờ chỉ có thanh tiến trình mới có thể khiến 113 phấn khích.
Nó hoàn toàn không biết tại sao, "Thật kỳ lạ."
Hứa Mặc Bạch cười ngượng ngùng, "Hắn ta cho rằng mình là thợ săn và nắm mọi thứ trong tay, nếu cứ làm theo những gì hắn ta nghĩ, Thì chẳng khác gì món đồ chơi của hắn."
"Điều ta phải làm là trong khi bước vào cái bẫy mà hắn giăng ra đồng thời phải để hắn hiểu rằng mọi thứ không diễn ra đúng như những gì hắn tưởng tượng."